Tầm Thần Tuyệt Lộ

Chương 24: Thần thoại Khởi Thuỷ Hoá Thần




Khi gã vừa bước vào phòng, đã thấy Mục tử về từ lúc nào, tiếng ngáy ầm ĩ, đang chỏng hai chân ngủ trên gối, dãi dớt dài thòong.
Lạc Thạch rút gối cái ‘xoạt’ làm nó lăn lốc ra góc giường, đầu váng mắt hoa.
“Đến giờ tao cần yên tĩnh, mày đi đâu cả ngày rồi về lại thấy ngủ vậy, con béo này?”
“Thú tộc cũng có tập tính và phương thức truy rèn của riêng chúng. Nhất là Mục Kiêu này, Tinh Hồn cũng rất mạnh mẽ, không thua gì ngươi” Nặc lão mỉm cười lên tiếng “Nó cũng theo Y Thực Đồng Nguyên của ta ra ngoài săn bắt. Dã thú sở hữu trí tuệ cao, tuổi thọ dài có cơ hội rất lớn ngưng tụ thành Ngạ Thú Đan. Mục tử so ra, gọi là Thiên chi Kiêu Tử, cũng không quá đáng a”.
Lạc Thạch cũng không nói gì, trèo lên giường xếp bằng, đầu thầm nghĩ nếu lão biết khả năng của cái con cú này, không khéo lão đòi được làm Tá Hồn của Mục Tử luôn mất. Bất giác cười khi khi, gã lẩm bẩm: “Sáng ra là tập chẻ củi, vậy thay đổi lịch sinh hoạt một chút, ‘thiền’ trước khi đi ngủ nghe chừng hợp lý hơn”.
Nói đoạn gã sửa sang thân thể, chuyển dần thành động tác ‘Thuỵ Đồng’ (#1) trong Yoga hiện đại, giữ nhịp ‘thở miệng’ đều đặn. Thấy cái động tác quái đản của Lạc Thạch, Nặc lão không nhịn được mà hỏi “Cái này... Thạch đầu tử ngươi đang luyện công pháp gì?”
“Là Yoga Thiền Pháp của Địa Đàng Động vãn bối, không có gì đặc biệt cả, giúp thân thể dẻo dai và tâm, thần sảng khoái hơn thôi”, gã bình thản bốc phét, tinh thần cũng dần chìm vào trạng thái thư giãn, mặc kệ Nặc lão đang lẩm nhẩm “Do ngã thiền pháp? Tư thế kì quặc là tự mình (#2) thích sao thì làm? Địa Đàng Động này, thật là lạ lùng...”
Mục tử cũng đã bị đánh thức, còn đang ngái ngủ, chóp chép miệng, thấy thế liền nói “Lão để mặc ca ấy đi, khi đang thiền y ghét bị quấy rầy a...”
Yoga hiện đại bắt nguồn từ Cổ Phạn quốc, phổ biến từ đầu thế kỷ 21, được cải biến từ Du-già, là một phương pháp tu tập luyện tâm và luyện thể cổ xưa. Nhân loại sau này coi yoga như một bài tập ‘dưỡng sinh’ thuần tuý, bởi nó phù hợp với nhịp sống ngày nay, và cũng đã được chứng minh giúp người ta dẻo dai mẫn tiệp hơn.
Tinh thần gã dần chìm sâu vào trong miền vô thức, trôi nổi nhẹ nhàng, cảm giác ấm áp được bao bọc toàn thân như đứa trẻ đang nằm trong bụng mẹ. Điều này rất khác với khi nằm mộng, bởi khi mơ chúng ta là người trong cuộc, thậm chí chỉ nhận ra là mình đang mơ khi cơ thể có dấu hiệu bị đánh thức. Sự bềnh bồng thoải mái này Lạc Thạch nhận thức được, hưởng thụ nó, lâng lâng khiến miệng gã bất giác kéo thành nụ cười mỉm.
“Chia ra một tia ý thức, sử dụng những cảm nhận hiện tại để dựng nên khung cảnh...”, Lạc Thạch đột nhiên nhớ tới câu chuyện lúc nãy với Nặc lão về ‘Tam Điểm’, trong đầu loé lên tinh mang.
“Tia ý thức kia, có lẽ đại diện cho ‘Cảm Giác’ trong trong sáu giác quan, tập trung hết cỡ vào... Mở mắt ra!”
Từ tia tinh mang ban đầu, biến thành một vòng nhật hoa nho nhỏ, rồi sáng bừng cả tâm thần. Trong đầu gã, trước ‘mắt’ của tia ý thức kia là một không gian đen thui, thậm chí còn không thể nhìn thấy ‘thân thể’ mình ở đâu.
Sau giây phút thẫn thờ, Lạc Thạch liền quan sát xung quanh, không phát hiện điều gì đặc biệt ngoài bóng tối vô tận, gã tặc lưỡi, nghĩ ngợi “Cái này không biết có phải gọi là ‘Nội Thị’ không, nhưng nếu đúng, thì mình chắc chắn phải nhìn được, ừm chắc là ‘trong đầu’, nơi Nặc lão đang cư ngụ chứ nhỉ?”
Ý thức khẽ động, gã bỗng thấy hàng loạt vệt sáng từ nơi hút tầm mắt đang kéo về, giống như ‘gã’ đang bị hút vào một thông đạo, di chuyển cực nhanh. Xa xa kia có một điểm sáng trắng nho nhỏ dần lờ mờ hiện ra, ý thức gã đang hướng thẳng đến đó. Càng ngày càng rõ, Lạc Thạch thấp thoáng thấy hai hình bóng đang lơ lửng vô hướng bên trong. Một lão niên khoảng lục tuần mặc áo vải thô, ngồi xếp bằng toả ra ánh sáng xam xám nhờ đục, tóc dài hai màu đen trắng rõ ràng; và một đứa bé ba bốn tuổi trong tư thế gục đầu bó gối đang ngủ ngon lành.
Khoảng cách đã rất gần, chợt Lạc Thạch ngoái sang nhìn bên cạnh, một động khẩu quen mắt khổng lồ đầy ngọn lửa xanh đang rít gào thình lình xuất hiện, làm gã giật mình kinh hô “Đm, lại là mày?!”.
Cái miệng chụp xuống, gã tuy không phục, nhưng cũng đành chầm chậm điều khiển tia ý thức kia nhắm mắt lại. “Vút”, cả đoạn thông đạo ánh sáng ban nãy như tua ngược, tốc độ gấp nhiều lần lúc đầu.
Lạc Thạch mở choàng mắt, nơi này vẫn là phòng gỗ, tư thế Thuỵ Đồng vẫn giữ nguyên, hơi thở có hơi gấp nhưng vẫn đều đặn, gã cau mày.
“Vừa rồi, lại là giấc mơ đó. Nhưng rõ ràng không phải mơ mà, mình lúc nãy chắc đang ở trong miền ‘vô thức’ của não bộ, sao lại xuất hiện thứ này, thậm chí những hai lần liền?”
“Ngươi vừa bị gì, Thạch đầu tử?”, tiếng Nặc lão vang lên trong đầu.
Ngẫm nghĩ một lát, gã cất tiếng hỏi, mục đích để kiểm chứng nhận định của mình.
“Nặc lão, tiền bối người có hai màu tóc đen trắng, có phải không? Đứa trẻ Liệp Nhân Vũ cũng đang cuộn tròn say ngủ, vãn bối nói đúng chứ?”
“Làm sao...”, Nặc lão trợn tròn hai mắt, chưa kịp nói hết câu đã thấy vẻ mặt Lạc Thạch, tiểu tử kia đúng cái kiểu ‘biết ngay mà’, nên lão đành đằng hắng, bình tĩnh hỏi lại.
“Đừng nói với ta, là ngươi vừa ‘nhìn’ thấy lão phu?”, ngó lại vẫn thấy cái vẻ mặt ấy, lão khó tin run run cất lời “Ngươi vừa thành công lĩnh ngộ ‘Nội Thị’?”
“Vãn bối cũng không rõ đó có phải là ‘Nội Thị’ không, nhưng mà lại vướng phải vào một vấn đề như thế này...”
Lạc Thạch đem thắc mắc nói ra, nhưng giấu bớt đoạn nội dung chữ được chữ mất của tiếng thét ma nữ câu hồn kia (#3). Nặc lão trầm ngâm hồi lâu, vừa để thích nghi với cú sốc ban nãy, vừa lục lại trí nhớ xem có trường hợp nào như Lạc Thạch mà lão đã từng biết qua, nhưng cũng chỉ lắc đầu ngao ngán.
“Cái này lão phu chủ quan phỏng đoán, cũng không rõ thứ Do Ngã Thiền Pháp kia ngươi tu luyện là có tác dụng phụ gì, nhưng lý do chắc hẳn phải do ngươi cường hành vượt cấp, nên sinh tâm ma. Ngươi cứ coi như là thử thách đi vậy, con đường tu luyện không thể bằng phẳng đơn giản được đâu. Cần vượt qua tâm ma của bản thân thì mới lô hoả thuần thanh, chính thức đạt thành a”.
Gã cũng gật gù, tất nhiên lời giải thích của Nặc lão sẽ rất thuyết phục, nếu không tính câu nói mà gã đã giấu đi kia. Lạc Thạch còn chẳng phải người của thế giới này, tâm ma của gã hẳn phải là cái gì đó liên quan đến Trái Đất mới đúng; tỉ dụ như ba mẹ gã, ‘Job’ hay thậm chí Lạc Tiên thì nghe ra còn hợp lý hơn.
“Gì mà Mạt Thế, gì mà Ma Ngục, mình còn chả có ấn tượng là đã đọc ở đâu?”, gã thở dài, cố chuyển suy nghĩ trong đầu sang đề tài khác. Từ khi đến đây, Lạc Thạch luôn tìm cách né tránh mỗi khi phải bất chợt nhớ lại những chuyện trước kia, nên cũng nhanh chóng cất lời.
“Tiến bối, nếu đúng là như vậy thì vãn bối có lẽ sơ bộ đã nắm được ‘Nội Thị’, chỉ là bây giờ chắc phải đi ngủ thôi, mai mới lại có thể tiếp tục tu luyện”, nói xong liền kéo chăn, ngả lưng xuống giường.
“Ừm, ngươi mau ngủ đi, ta cần bình tâm một chút a. Từ khi gặp ngươi thì không lúc nào là lão phu không cảng thẳng cả...”, Nặc lão cũng lười nói nhiều, hôm nay kinh ngạc mấy lần chắc cũng đủ rồi.
Mấy giây không có động tĩnh, Lạc Thạch lật chăn ra, phá tan bóng tối im lặng, nói lớn.
“Còn từ khi gặp tiền bối, vãn bối thấy một cuộc sống mới hấp dẫn hơn nhiều, rất đáng để trải nghiệm. Nặc lão, ngủ ngon”.
Nói đoạn gã lại kéo chăn, chìm vào giấc ngủ.
...
Vẫn thức dậy lúc ba giờ sáng, gã quyết tâm duy trì cường độ luyện tập, dù bụng vẫn còn âm ỉ đau. Sáng nay nhiều thời gian hơn, bởi gã đã dần quen với bài tập, ‘chẻ củi nhị bộ soái’ vì thế đã được nâng lên thành ba trăm cái, chia đều ra hai tay. Những cái cuối cùng tuy rất khó khăn nhưng Lạc Thạch hoàn toàn không phải sử dụng đến ‘Ức Thống’, để cho cơ thể và tinh thần quen dần với mệt mỏi căng thẳng, cũng là một cách truy rèn.
Loài người có kết cấu não bộ mang phần ‘ý thức’ phát triển rất mạnh, nên sinh ra cảm xúc, dục vọng riêng và nhất là sự ‘tò mò xen lẫn hoài nghi’. Không tự mình trải nghiệm, con người sẽ không yên tâm để tin tưởng, chẳng thế mà nhiều lúc nhân loại tự ngu si gây ra thảm hoạ cận diệt vong. Rồi cũng không hiểu thực sự được ông trời ưu ái, hay do chưa tới số, mà lần nào cũng may mắn thoát nạn một cách kỳ diệu, tới nỗi lưu truyền như những thần thoại ở Trái Đất. ‘Ý thức’ vượt trội cũng cho loài người một năng lực đặc biệt nữa, đó là khả năng học tập ‘rút kinh nghiệm’ tuyệt vời. Cái cơ chế ‘nhận ra bài học’ này thậm chí còn được đưa vào ‘tiềm thức’ của các loài động vật khác không chỉ con người, để mang lại cho thân thể một thứ quý báu khác: ‘hàng phòng ngự tự nhiên’ mang tên ‘Hệ miễn dịch’.
Nói dễ hiểu thì nhiệm vụ của ‘Hệ miễn dịch’ là phát hiện dị vật bên ngoài xâm nhập như virus, trùng khuẩn v.v... mà sản sinh ra kháng thể tương ứng, giao tranh đẩy lui mầm bệnh, nếu thất bại thì cơ thể cần phải có sự hỗ trợ của ‘thuốc’. Kháng thể sẽ tiếp tục tồn tại trong máu một thời gian dài, đủ để cho chúng ta an toàn trước khi các căn bệnh ‘tiến hoá’. ‘Hệ miễn dịch’ cũng hoạt động tương tự đối với não bộ và thần kinh, vì vậy mới sinh ra khái niệm ‘Limit Break’ - ‘Phá Cực’ trong đào tạo Đặc chủng chiến binh ở Trái Đất, tâm lý ma luyện được coi là nền móng cơ bản của tất cả các loại tinh anh chiến đấu.
Sau buổi tập, gã vào bếp ăn chút canh của Sấu Thỉ, rồi cũng lập lại trình tự ngày hôm qua, tắm rửa thay đồ, hội ngộ với ba người hàng xóm trong đình nhỏ.
Nghe Lạc Thường, Lạc Vinh tranh luận một lúc về ‘Cờ tướng’, là cũng đến giờ ăn sáng, đám trẻ đã tập trung đầy đủ ở phòng sinh hoạt chung. Phiên bà bà đang híp cả mắt sắp bát ăn cho từng đứa, sáng nay không phải cháo, mà là ‘canh bún gạo’ nấu với gà và nấm. Nặc lão ghé mắt rồi chậm rãi đánh giá.
“Là bún gà bình thường thôi, nhưng thứ giá trị lại là nấm kia kìa. Hình dáng khá giống nấm rơm, nhưng thực ra nó là ‘Nấm Nếp’, chỉ mọc trên rơm rạ của Lúa Nếp Cái, là đặc sản của riêng Giang Thành vùng phía Bắc Nam Cương này. Tính nhiệt, bổ thận, cường cân, dĩnh dưỡng rất cao”.
...
Tuỳ lão sư vẫn lôi thôi như thế, tay cầm cành trúc nhỏ rạch lên khay cát, hôm nay lão đang kể về thần thoại ‘Bàn Cổ Đại Nghĩa, Huỷ Thân Chống Trời’.
Bức tranh dần hiện ra dưới nét hoạ dứt khoát, điêu luyện của Tuỳ lão sư, là một thân hình to lớn, khuôn mặt bao phủ nét quật cường khó có, đôi hàm cắn chặt, đầu bóng lưỡng, giữa nơi mi tâm là đồ văn vòng tròn hở một khoảng nhỏ hướng xuống dưới rất đặc trưng. ‘Người’ này đang ở thế tấn thấp, hai chân dang rộng, lưng khom xuống bị đè lên bởi một ‘khung cảnh’ đầy ám vân dập dờn bện thành hình chữ ‘Nghĩa’ lớn, thấp thoáng ma diện vờn quanh. Hai tay kéo ra sau đỡ lấy bầu trời đang sụp xuống kia, mười đầu ngón tay bấu chặt tạo ra cả vết nứt nẻ lan tràn trong hư không. Toàn bộ thân thể của Cự Thần và cả bầu trời hung hiểm phía trên, đều bị hắc liên quấn quanh, ghim xuống mặt đất dày đặc, khiến bức hoạ càng thêm bi hùng.
Thần thoại ‘Bàn Cổ khai thiên’ kiểu thế này đã từng được kể lại ở đâu đó khác nữa, mỗi vùng lại có một dị bản, kể cả ở Thiên Diễn Tinh Cầu, tam sao thất bản vẫn là chuyện thường thấy. Đến như Nặc lão cũng chỉ biết trong Tu Chân giới có lưu truyền vô số lời đồn đại về vị Thái Cổ Á Thần tộc này, ngay cả truyền thuyết Bàn Cổ hi sinh Thần Thể để định hải kình thiên cũng chỉ là một trong số đó. Duy nhất chỉ có một điều mà Nặc lão hay tất cả Tu chân cường giả khác đều đoan chắc: sức mạnh của Bàn Cổ là tuyệt đối bá đạo, vị đầu tiên và duy nhất được toàn Á Thần tộc công nhận, tôn kính ngợi ca là Khởi Thuỷ Hoá Thần.
Hi sinh thân mình vì nghĩa lớn, ‘đại nghĩa diệt thân’ hay ‘nghĩa bất dung tình’ v.v... đều gắn chữ ‘nghĩa’ liền với mất mát, lãnh khốc vô tình. Điều đó chứng tỏ việc nghĩa thường khó thành, bắt buộc phải đánh đổi, mà xưa nay muốn được công nhận là ‘việc nghĩa’ thì lại phải đem phục vụ cho số đông. Thế nên xã hội mới có cái cảnh ngược đời, những người âm thầm đấu tranh vì lý tưởng, ngã xuống đổi công bằng, xứng đáng với hai từ ‘Đại Nghĩa’ nhất thì họ lại chẳng ham hố, hay nói đúng hơn là không còn mạng để ham hố; còn những kẻ hèn yếu phía trên suốt ngày ra rả ‘đạo nghĩa’, mưa không đến mặt nắng không đến đầu, luôn tự cho mình cái quyền mở mồm phán xét đánh giá một cách phiến diện và thiếu hiểu biết, thì lại sống nhăn.
Chữ ‘Nghĩa’ suy cho cùng cũng chỉ giành cho người đã nằm xuống, kẻ sau màn được thừa hưởng từ đó như thể tìm được một thứ vũ khí kích thích tinh thần hạng nặng, có khả năng định hướng, tẩy não khủng khiếp mang tên ‘trượng nghĩa’. Biết áp dụng và giỏi biến tướng, con người là loài hết sức ranh mãnh trong các cuộc chơi tâm lý, khiến Nhân tộc bị liệt vào hạng nham hiểm, quỷ kế đa đoan, đến nỗi chính bản thân họ còn phải đề phòng đồng tộc của mình.
(#1): tư thế đứa trẻ con nằm ngủ, quỳ thoải mái, mông ngồi lên bàn chân, người chúi chạm sàn, ngực sát gối, tay duỗi phía trước, thở đều.
(#2): Nặc lão nghe lầm Lạc Thạch phát âm ‘Yoga’ thành ‘do ngã’ nghĩa là ‘tự theo bản thân’.
(#3): cho các bạn đã quên, xem lại chương 11: Lão Tặc Thiên nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.