Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử

Chương 6: Trọng hoa tôn giả




Ta cũng không biết rằng chờ đợi năm mươi năm lại “gian nan” như vậy.
Sau khi kết thúc thời hạn thi hành án, ta chào tạm biệt Diêm Vương rồi đi đầu thai.
Ta nghĩ, cả đời này không đi tìm Mạch Khê, chẳng may sau khi hắn luân hồi về Địa phủ, lại cho ta một cái ấn chờ năm mươi năm nữa thì làm thế nào.
Ta sẽ làm theo lời hắn, chờ tới lúc hắn già rồi sẽ đi quyến rũ hắn, nghe nói nam nhân vào độ tuổi này mới dễ dàng lạc lối, có sự nghiệp, có gia đình, cái gì muốn hưởng thụ cũng đã hưởng thụ qua, cả đời chỉ còn thiếu một chút kích thích.
Ta sẽ nhẹ nhàng kích thích hắn, chuyện quyến rũ vân vân gì đó chỉ là chuyện nhỏ.
Ta nghĩ dễ dàng như thế, nhưng mọi chuyện lại có chút ngoài ý muốn .
Ngây người ở Minh giới suốt một trăm năm qua, âm khí trên người ta so với lần đầu tiên ta tới Nhân giới cũng không nhẹ hơn bao nhiêu, hơn nữa ta vừa mới ra ngoài, âm khí vẫn còn tươi mới, chỉ chốc lát sau, giống như thịt thối hấp dẫn ruồi bọ, ta bị một đám tiểu đạo sĩ bao vây.
Đám đạo sĩ đúng là thích trừ ma vệ đạo, đạo pháp tăng theo tuổi tác, tuổi tác của cả đám tiểu đạo sĩ này cộng lại rồi nhân thêm mười cũng không kém tuổi ta là bao. Vẻ mặt của bọn họ đều điềm tĩnh chín chắn, xem ra đạo pháp rất cao thâm…
Ta không quen ứng phó với mấy đứa nhỏ có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, đành bắt chước giọng Diêm Vương hù dọa bọn chúng:
“Mấy thằng nhóc này cút ngay, nếu không ta sẽ hầm các ngươi lên ăn!”
“Yêu nghiệt to gan, dám khẩu xuất cuồng ngôn [19]!” Thằng nhóc cầm đầu chĩa kiếm về phía ta, “Hôm nay ta sẽ khiến ngươi tan thành tro bụi!”
Ta nhíu mày nhìn nó, tuổi còn nhỏ mà sát khí lại nặng như vậy, rõ ràng không được dạy dỗ tốt.
Ta lắc đầu thở dài thầm oán trách sư phụ nó, đang muốn xoay người thoát thân, đột nhiên từ xa truyền tới giọng nói nữ tử thét lên: “Trường Võ, mau lui ra!” Người nọ mặc y phục màu trắng, dải lụa tung bay nhanh nhẹn lướt tới, giống như tiên nữ giáng trần.
Ta thầm tán thưởng, không ngờ giữa trần thế lại có một nữ tử thoát tục như vậy. Còn chưa hết ngưỡng mộ, nàng ta đã lôi một dải lụa trắng từ trong ra, thuận theo gió phóng tới, bao bọc xung quanh ta.
Ta giãy dụa, nhưng phát hiện ra chất lượng dải lụa này tốt đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Bọn trẻ xung quanh quỳ xuống trước mặt nàng ta nói nói: "Sư tổ."
Sư tổ...
Nữ tử nhẹ nhàng gật đầu, bảo bọn trẻ đứng dậy, tiến lại gần quan sát ta: "Hóa ra lại là một yêu vật xinh đẹp."
Ta cười: "Ngươi cũng là một đạo cô (nữ đạo sĩ) xinh đẹp."
Nàng lạnh lùng nhếch môi: “Mặc dù ta không nhìn ra chân thân của ngươi, nhưng bị Phược Hồn ti của ta trói, ngươi có là thần tiên đến đâu cũng không trốn thoát được.”
Ta âm thầm đánh giá dải lụa, cảm thấy, ta không phải thần tiên, mà thứ này trói người rất chặt, nhưng nếu cược một lần, thì thứ này cũng không trói được ta. Cô nương này cũng không hiểu biết lắm.
“Dẫn nàng ta về núi Lưu Ba, để Tiên tôn xử trí.” Nàng nói như vậy với lũ trẻ. “Mặc dù yêu vật này đã bị ta trói chặt, nhưng ta không thể đánh giá được yêu lực của nàng, vì thế phải vô cùng cẩn thận. Đừng để nàng ta lợi dụng được cơ hội trốn thoát. Ta còn có việc gấp, không thể cùng các con trở về.”
Lũ trẻ đồng thanh đáp “Vâng.”
Ta suy nghĩ, hiện giờ ta mới tới Nhân giới, muốn tìm Mạch Khê cũng không dễ dàng, thà cứ đi chung đường với bọn họ một thời gian, bị các đạo sĩ khác quấy rầy cũng không sao, có thể tiện đường dò hỏi tin tức của Mạch Khê.
Dù sao cũng không phải là một vụ mua bán lỗ vốn.
Nhóm tiểu đạo sĩ nghiêm túc “áp giải” ta đi. Nhìn dáng vẻ bọn nhỏ, ta nhớ lại dáng vẻ kiếp trước của Mạch Khê. Trong đám trẻ này, có một đứa bé vẫn còn nét người thường. Nhóc tên là Trường An, là một đứa bé trầm tĩnh ôn hòa, hay xấu hổ không thích nói chuyện.
Dáng vẻ của đứa bé này có vài phần giống Mạch Khê ở kiếp trước.
Ta thích nhìn nó, nhưng mỗi lần ta nhìn, nó lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ta không rõ vì sao, hỏi thăm trái phải một hồi mới biết được, đứa bé này sợ một ngày nào đó ta làm đứt dây trói, bắt nó để thái dương bổ âm [20].
Ta hơi xấu hổ, chưa nói tới việc ta là linh vật, không cần làm mấy chuyện đáng xấu hổ đó, mà một đứa nhỏ như vậy làm gì có cái gọi là dương khí để mà hút cơ chứ, dù ta có muốn hút… Nếu ta có muốn hút, sẽ phải hút của Mạch Khê trước…
Từ lúc đó, ta tự nhắc nhở chính mình, không dùng ánh mắt háo sắc ấy nhìn nó nữa.
Trên đường đi, ta nghe đám tiểu đạo sĩ nói, hôm nay là ngày đạo sĩ luận pháp giảng đạo với hoàng đế, liên quan tới sự hưng thịnh của đạo thuật Nhân gian, có rất nhiều quan lại cho con cái đi tu đạo. Núi Lưu Ba mà chúng ta sắp đến là nơi cao cấp hơn nhiều so với các môn phái tu đạo khác.
Đó là tu tiên .
Lúc bọn trẻ nói mấy lời này, vẻ mặt rất kiêu ngạo, làm như có thể trở thành đệ tử Lưu Ba là phúc phận mấy trăm năm mới có được.
Nhưng ta lại lạnh lùng suy nghĩ, việc phàm nhân có thể phi thăng thành tiên lên Thiên giới không phải là chuyện hiếm, nhưng cả trăm ngàn năm qua cũng chỉ có một hai người thành công, tỷ lệ này nhỏ đến đáng thương.
Tuy mặt đám tiểu đạo sĩ này vẫn còn đầy mụn, nhưng bàn chân đi lại cũng rất nhanh, vài ngày sau đã về tới núi Lưu Ba.
Dọc đường đi không thu được chút tin tức của Mạch Khê, ta cũng không chán nản, đang định nhân lúc bọn họ còn chưa lên núi, sẽ tìm một cơ hội phá dải lụa này chạy trốn, không ngờ kim ấn trên cổ tay ta có phản ứng.
Nó hơi nóng lên, ta “a” một tiếng, âm cuối còn chưa dứt, chỉ cảm thấy có một luồng chân khí cường đại lướt qua đỉnh đầu, khiến tóc trên đỉnh đầu ta bay lất phất…
Đợi khi đám tóc của ta trở lại như cũ, đã thấy đám tiểu đạo sĩ xung quanh đồng loạt quỳ xuống, cùng kêu lớn: “Tiên tôn.”
Ồ, hóa ra là lão già đứng đầu núi Lưu Ba.
Ta tập trung nhìn kỹ, trong nháy mắt liền choáng váng kinh ngạc. Đúng là nôn nóng tìm thứ gì đó thì lại không thấy, mà đôi khi vô tình lại có được!
Đây không phải là Mạch Khê hay sao?!
Nhưng nhìn dáng vẻ hắn, chỉ khoảng hai mươi ba mươi tuổi, không giống dáng vẻ một lão già nhiều tuổi yếu ớt. Không giống như một người đã sống ở Nhân giới năm mươi năm. Nhưng ta nghĩ lại, cũng đúng, ở kiếp này hắn là đạo sĩ tu tiên, là đạo pháp Tiên gia, tuy không nói tới trường sinh bất lão, phi thăng thành thần, nhưng giữ vẻ ngoài thanh xuân cũng là chuyện đơn giản.
Ta âm thầm cười trộm trong lòng, Mạch Khê ơi Mạch Khê, chàng dùng mọi cách để trốn tránh ta, cũng không ngờ sự sắp đặt của trời cao còn tinh diệu hơn chàng, lần này, để xem chàng trốn ta như thế nào.
Khóe miệng ta vừa cong lên tươi cười, thì ba thanh trường kiếm phóng tới người ta, sát khí sắc bén trên thân kiếm khiến ta chấn động, giữ nụ cười ngây ngốc nhìn Mạch Khê.
Ba thanh kiếm này không phải do hắn phóng ra, mà là từ ba vị tiên nhân lông mi trắng râu dài theo sau phóng tới. Ba người này nhíu mày ngưng thần, nghiêm trang nhìn ta chằm chằm.
Mạch Khê lạnh lùng nói: “Vật gì có âm khí nặng như vậy?”
Ta choáng váng nhìn hắn, ánh mắt hắn… Ánh mắt như vậy… Ở kiếp trước, ánh mắt hắn nhìn Thi Sảnh Sảnh chính là ánh mắt như vậy.
Không hiểu vì sao, trong lòng ta có chút sợ hãi.
Từ trước tới nay ta không thích giải thích, nhưng giờ phút này không tự chủ được buột miệng nói: “Dù âm khí trên người ta hơi nặng, nhưng ta không phải là yêu quái. Ta là tinh linh do tảng đá hóa thành, ta tên là Tam Sinh.”
Ba vị đạo sĩ râu bạc kia nhìn nhau, hiển nhiên là không hiểu được lời ta nói, cùng nhìn về phía Mạch Khê. Hắn lạnh lùng nói: “Không phải con người, tâm tư quái dị. Giết!”
Hắn nói tuyệt tình như vậy, ta vừa đau đớn, vừa giận dữ, không hiểu sao đời này Mạch Khê lại trở thành một gã đầu gỗ như thế. Ta chưa kịp nói gì, kiếm quang bay vọt về phía ta, dải lụa trói ta cũng nhanh chóng thắt chặt lại, khiến ta đau đớn.
Lửa giận trong lòng ta càng lớn, ta sống hơn ngàn năm, ngoại trừ có lúc chính mình bị động kinh tự hành xác, thì chưa có ai dám đối xử với ta như vậy. Liền vận linh lực bản thân đấu với hắn.
Nếu hắn là Chiến thần Mạch Khê, giờ phút này ta chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết, nhưng hiện giờ hắn chỉ là một Mạch Khê tu tiên, trong thân thể giỏi lắm cũng chỉ có bốn mươi năm pháp lực, dù đạo thuật của hắn có cao thâm tới đâu, tài năng trời sinh thế nào, kiên quyết đọ sức với ta cũng không chiếm được phần thắng.
Chúng ta giằng co khoảng nửa khắc, sắc mặt Mạch Khê hơi tái đi. Ta suy nghĩ có phải không nên cậy thế sống hơn ngàn năm bắt nạt một thượng thần lịch kiếp hay không, đang muốn dừng tay, đột nhiên từ miệng Mạch Khê phun ra một ngụm máu đen.
Ta hoảng hốt. Vội vàng rút linh lực về.
Chẳng lẽ… linh lực của ta đã mạnh tới mức chính ta cũng không thể khống chế?
Ta vô cùng ngạc nhiên.
Ba vị lão đạo râu bạc kia hét vang một tiếng “Trọng Hoa Tôn giả!” Vội vàng đỡ Mạch Khê, bắt mạch giúp hắn. Đám đệ tử Lưu Ba cũng hoảng hốt chạy tới.
Ta không lo hắn chết yểu, (mặc dù hắn có chết yểu, ta cũng không lo lắng nhiều lắm). Nhưng bây giờ kiếp số “ở cạnh người mình ghét” của hắn còn chưa vượt qua. Nếu không trải qua lịch kiếp, hắn vẫn chưa thể nhập luân hồi.
Bọn nhỏ lo lắng vây quanh một lúc, đột nhiên một đứa trong đó đứng dậy. Ta nhận ra nó, nó là đứa bé tên Trường Võ có sát khí rất nặng.
Quả nhiên, nó lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, chĩa vào người ta, hung tợn nói: “Yêu nữ, thừa dịp Tiên tôn bị nội thương hạ độc thủ! Nên giết!”
Nó hét to như vậy, khiến đám quần chúng phẫn nộ, đám tiểu đạo sĩ đều rút kiếm ra khỏi vỏ, nổi giận đùng đùng chĩa kiếm vào người ta, ngay cả Trường An vốn nhát gan như vậy cũng mặt đỏ bừng giận dữ. Đồng thanh gào thét muốn giết ta trừ ma vệ đạo.
Ta ghét nhất là bị đám trẻ con vây quanh nhao nhao đòi ăn kẹo đường, mà tình hình lúc này dù hơi khác lúc đòi kẹo đường, nhưng theo ý ta, cũng không khác nhau là mấy.
Ta lập tức đầu hàng: “Được được được! Tùy các ngươi xử trí, ta tùy các ngươi xử trí!"
Vừa nói xong, bọn trẻ nhìn trái nhìn phải, không ai dám đưa ra quyết định. Cuối cùng vẫn là một lão đạo bớt thời gian rống lên: “Giam nàng ta vào Linh hồ Thiên Tỏa tháp.”
Trong núi Lưu Ba có một cái hồ sâu, diện tích không lớn lắm, nhưng phía dưới lại rất sâu. Trong hồ phủ đầy linh khí, đám đệ tử Lưu Ba gọi nơi này là Linh hồ, nhóm đạo sĩ bỏ thời gian mấy trăm năm xây dựng một tòa Thiên Tỏa tháp dưới đáy hồ, chuyên dùng để nhốt yêu quái làm hại nhân gian.
Ta đứng bên hồ nhìn, ngọn tháp phía dưới như ẩn như hiện theo làn nước. Ta xoa cằm nghĩ, nơi này dùng để giam yêu quái thật tốt, thứ nhất có linh lực bốn phía, có thể áp chế và tinh lọc yêu khí của yêu quái. Thứ hai, hóa ra nó nằm dưới nước. Không thể hô hấp, dù là yêu quái mạnh tới đâu, nếu bị giam ở nơi ngột ngạt như vậy một trăm tám mươi năm cũng sẽ trở thành xác chết trôi trong đó như thường.
Nhưng một linh vật như ta lại không như vậy, linh khí trời đất thuần khiết càng có lợi cho thể xác và tinh thần ta, là nơi thích hợp để ta tu hành. Ta cũng không chống đối, để mặc đám đạo đồng đeo đá sắt nặng trăm cân vào chân ta, lại dùng Bế Thủy thuật đưa ta xuống đáy hồ.
Phong cảnh trong hồ cũng không tệ, ta lạnh lùng nghĩ.
Sau khi bị giam vào Thiên Tỏa tháp, đám đạo đồng đứng bên ngoài cánh cửa sắt còn hét vào bên trong, nói với ta rằng bên trong có bùa, nếu cố tình xông ra sẽ chết, toàn lời nói linh tinh vớ vẩn, ta cũng không để ý lắm, tiện tay kéo lá bùa dán trên cây cột xuống nhìn.
Đây là nơi giam giữ yêu quái, tất cả bài trí xung quanh đều để đối phó với yêu quái, nhưng ta đã nói cả ngàn lần rằng ta không phải yêu quái, những người này sao lại bảo thủ ngu xuẩn như vậy!
Ngay cả Mạch Khê cũng như thế...
Nghĩ đến ta vừa tức giận, vừa tủi thân, mũi hơi chua xót, liền kiềm chế.
Nhàn hạ đi dạo xung quanh tháp một vòng, ta tìm thấy dãy bậc thang đi lên. Nơi đó có ánh sáng dạ minh châu kéo kên trên, cho tới tận đỉnh tháp.
Hình như trên đỉnh tháp có cái gì đó, nhưng cách quá xa, ánh sáng quá yếu, ta không thể nhìn rõ. Có chút tò mò, ta nghĩ hiện giờ cũng không có việc gì làm, chậm rãi bước lên bậc thang đi lên phía trên.
Đến khi nhìn rõ thứ ở trên đỉnh tháp…
À, phải nói là khi nhìn thấy người bị giam ấy, đột nhiên ta rất muốn cười, Ti Mệnh Tinh Quân đúng là vị Tinh Quân thích duyên phận cẩu huyết gì đó, người này không phải là Đại quốc sư ở kiếp trước đây sao?
Nhưng bây giờ mắt hắn có màu xanh, phát ra hàn quang. Tóc hắn màu trắng, yêu dị biến hóa kỳ lạ. Bề ngoài của hắn nhìn thế nào cũng là một yêu quái nguy hiểm. Hắn bị xích sắt trói chặt tay chân, treo giữa không trung, bên ngoài còn có một lồng sắt dán các tấm bùa chi chit, trói buộc rất mạnh.
Có thể tưởng tượng được trước khi hắn bị bắt, chắc hẳn là một đại yêu quái oai phong một cõi.
Kiếp trước trừ yêu, kiếp này làm yêu. Đúng là quy luật nhân quả sắp xếp.
“A! Đã lâu không gặp.” Ta chào hỏi hắn.
“Ngươi là ai?” Giọng hắn khàn khàn, khó khăn hỏi lại, có lẽ đã ở bên trong này khá lâu.
Ta cười: "Ta là Tam Sinh."
Hắn nhíu mày: "Chúng ta có quen à?"
Ta xoa xoa đầu nghĩ nghĩ: "Cũng không coi là quen."
Tiếp theo cũng không biết nói gì. Quá yên tĩnh cũng không thú vị, ta liếc mắt trái phải đánh giá tầng này của Thiên Tỏa tháp, phía trên sáng sủa hơn bên dưới rất nhiều, bởi vì ở trên đỉnh tháp có mở một cái hố.
Ta ngạc nhiên, nhốt hắn chặt như vậy, lại mở rộng đỉnh tháp trước mắt hắn, không sợ hắn sẽ tìm được cơ hội chạy trốn sao? Hay là đám đạo sĩ Lưu Ba đều tự tin rằng Thiên Tỏa tháp có thể giam giữ yêu quái bên trong, mở cái hố này trước mặt hắn để hắn có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài, ngày ngày chán nản, buồn bã mà chết.
Ta líu lưỡi, đám đạo sĩ này sao độc ác vậy, độc ác đến thế!
Ta còn chưa nghĩ xong, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ngươi tránh ra."
Ta không hiểu rõ ý hắn là gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời hắn lui vào trong góc tối.
Chỉ một lát sau, chỉ thấy hồ nước bên ngoài tháp biến hóa, một chút ánh nắng mặt trời xuyên qua đỉnh tháp chiếu vào bên trong. Trùng hợp chiếu vào trên mặt hắn. Ánh sáng quá mạnh chiếu tới khiến sắc mặt hắn tái nhợt đáng sợ.
Đôi mắt màu lục kia dần biến đổi, chậm rãi hiện lên vẻ đau đớn cùng cực.
Ta sợ hãi khi nhìn thấy làn da hắn như bị đốt cháy, chậm rãi sưng đỏ, ánh mặt trời càng ngày càng mạnh, trên làn da sưng đỏ của hắn nổi lên bọt nước, thậm chí còn nứt vỡ chảy mủ.
Vẻ mặt hắn chỉ có nét đau đớn lúc đầu, dần dần không còn cảm giác.
Ở Minh phủ, ta đã xem qua rất nhiều hình phạt, nhưng màn hình phạt như vậy khiến dạ dày ta quặn thắt. Ta không nhìn nổi nữa, cởi bỏ áo choàng, đi tới cái hố trên đỉnh tháp, ánh mặt trời bị lớp áo choàng chắn bớt, yếu đi không ít.
Hơn nửa canh giờ sau, ánh mặt trời mới chầm chậm rời khỏi đỉnh tháp.
Ta giật mình nhớ ra, vừa rồi là giữa trưa, nói như vậy, mỗi ngày người này đều bị ánh mặt trời đốt một lần ư?
"Xen vào việc của người khác."
Hắn đánh giá hành vi vừa rồi của ta.
Ta rộng lượng không so đo với hắn: "Ngươi bị giam trong này bao lâu rồi?"
Hắn trầm mặc một lát, cười lạnh nói: "Có lẽ là mười năm, hay là hai mươi năm, ai biết được."
Ta thở dài, cảm thấy hắn thật đáng thương, nhưng trong lòng lại rất tò mò về vận mệnh cuộc đời hắn: “Vì sao ngươi lại bị giam? Ai giam ngươi vào trong này?”
Hắn im lặng không để ý tới ta, ta nghĩ, trong lòng mỗi một sinh vật đều có một bí mật không muốn nói với người khác. Vì thế không hỏi lại hắn, mà vòng vo chuyển đề tài: “Ngươi có muốn ra ngoài không?”
“Muốn thì sao chứ? Chỉ là vọng tưởng.”
Ta cười đắc ý: "Nếu ta có cách cứu ngươi ra ngoài thì sao?"
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong đôi mắt màu lục ấy phát ra ánh sáng rực rỡ.
“À, ta thấy ngươi cũng không phải là một yêu quái xấu xa, vừa rồi khi ánh mặt trời vừa chiếu vào ngươi tốt bụng bảo ta tránh đi. Mặc dù ta không biết vì sao ngươi lại bị giam ở đây, nhưng bị nhốt lâu như vậy, trừng phạt cũng đủ rồi. Vả lại, coi như ta và ngươi có chút thân quen sâu xa, ta sẽ tốt bụng cứu ngươi lần này, nhưng ta cũng không cứu ngươi không công. Hôm nay ngươi nhận ân tình của ta, ngày sau nhất định phải đền ơn.”
“Ngươi muốn ta đền ơn thế nào?”
“Gần đây có mấy đứa bé khiến ta chán ghét, phiền nỗi ta là một cô nương tốt bụng, không ra tay với chúng, sau khi ngươi ra ngoài, đánh vào mông chúng mấy cái cho ta, không cần quá nặng, chỉ cần một tháng không xuống giường là được rồi.” Ta nghĩ nghĩ, “Đúng rồi, còn một đứa cần đặc biệt quan tâm một chút, khiến nó ba tháng không xuống được giường mới tốt. Ta sẽ tỉ mỉ nói cho ngươi biết….”

Chú thích:
[19]: Khẩu xuất cuồng ngôn: mở miệng nói lời ngông cuồng, tự đại.
[20]: Thái dương bổ âm: hút dương khí để bổ âm khí. Việc mà các yêu nữ hay làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.