Cuối thời Đông Hán,
thiên hạ đại loạn, chư hầu hỗn chiến, người chết đầy đường, dân chúng
lầm than. Trước sau có Tào Tháo, Viên Thiệu, Lữ Bố, Viên Thuật, Tôn
Kiên, Công Tôn Toản, Mã Đằng, Lưu Biểu... Các chư hầu hỗn chiến thiên
hạ.
Công nguyên năm 199, Viên Thiệu cuối cùng chiến thắng Công Tôn Toản,
chiếm được U Châu, Dực Châu, Thanh Châu, Tịnh Châu và Hà Bắc. Tào Tháo
cũng đánh bại Lữ Bố, Viên Thiệu, chiếm được Duyệt Châu, Từ Châu và khu
vực Dự Châu, Ti Đãi. Hai đại chư hầu phương bắc nghỉ ngơi lấy sức chờ
phát động, tùy thời chuẩn bị thâu tóm các vùng khác nhằm tăng cường thế
lực. Vào lúc này thiên hạ lâm vào thời kỳ chinh chiến không ngớt được
bình yên trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Từng trận từng trận gió lạnh đêm đầu xuân, suy cho cùng cũng khiến
người ta nhớ tới mùa đông giá rét. Ánh tà dương rũ xuống mọi người trong thành Tương Dương nối gót nhau trở về nhà, khiến ngã tư đường người
người qua lại tấp lập. Cho tới khi tia nắng cuối cùng ẩn phía chân trời, thành Tương Dương đã trở nên yên tĩnh vô cùng.
Trời cao như cái vung, trăng sáng treo cao, tràn ngập ánh sao lốm đốm, bát ngát mênh mông tựa như biển rộng.
Ánh trăng đêm nay tựa hồ sáng ngời phá lệ, tinh quang như ngọc, ánh
trắng pha trộn lẫn tinh quang khiến nước sông thành Nam cuộn khởi lân
quang, kết hợp với ánh đèn dầu trong thành Nam lại càng thêm sáng ngời,
thực sự có thể nói là " Vạn gia đăng hỏa thành tứ bạn, tinh hà nhất đạo
thủy trung ương".
Vào giữa đêm, thành Tương Dương đã là một mảnh hắc ám, hoàn toàn yên tĩnh dưới ánh trăng hư ảo.
Ánh trăng vẫn sáng tỏ như nước, tinh quang vẫn sáng lạn như trước, mà ở phía chân trời không biết từ khi nào dâng lên một đạo hắc tuyến, khi
nhìn kỹ đạo hắc tuyến kia đã hóa thành một mảnh mây đen. Mảnh mây đen
này cuộn khởi cuồn cuộn giống như ma quỷ từ lòng đất thức tỉnh thôn phệ
hết sạch minh quang.
Tốc độ mây đen cực nhanh, giống như cuộn sóng chạy chồm trên bờ biển.
Cuộn sóng này lướt qua phá vỡ tinh thần ( ngôi sao), thời gian nghịch
chuyển. Hắc ám rũ xuống che khuất quang minh đầy trời, khiến ánh trăng
bồng bềnh giữa áng mây hắc ám càng thêm sáng ngời, tựa như vận dụng toàn bộ năng lượng phát ra tia quang huy chói mắt cuối cùng.
Thành Tương Dương trắng đen phân rõ, dường như trắng một nửa đen một
nửa, hắc ám và ánh quang minh sóng lên sóng xuống, hiển hiện rõ ràng.
Sau khi tia sáng cuối cùng lóe lên, mây đen hắc ám che khuất toàn bộ
không trung, toàn bộ Cửu Châu đại địa chìm đắm trong một mảnh hắc ám.
Mây đen quay cuồng, xen lẫn từng trận sấm vang kéo dài không dứt, giống như ác ma rít gào.
Vô số kỳ nhân dị sĩ Cửu Châu đại địa đều bị dù họa, tất thảy khi thì
ngẩng đầu nhìn trời, khi thì cúi xuống trầm tư, khi thì bấm bấm đốt ngón tay suy tính xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Chung Nam Sơn từ xưa đến nay luôn là thánh địa của đạo gia Trung Hoa,
lúc này trên đỉnh Chung Nam Sơn có hai đạo nhân ảnh sóng vai mà đứng.
Người bên trái khoảng bốn năm mươi tuổi, thân mặc đạo bạo, tay cầm phất trần, sắc mặt ôn hòa, hai mắt thản nhiên giống như tất thảy mọi thứ
trên thế gian đối với y chỉ là hư vô, chỉ có điều đôi mày khẽ chau lại,
cho thấy trong lòng y lúc này cũng không bình tĩnh.
Người bên phải hơn ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, tay cầm bảo kiếm, ánh mắt nhìn không trung tràn ngập vẻ lo lắng.
- Sư huynh, thế này là có chuyện gì? Ta vừa nãy suy tính phát hiện
thiên cơ hỗn loạn, trong lòng cảm giác thiên cơ tựa hồ lệch khỏi quỹ
đạo.
Gã đạo nhân bên phải không kiềm chế nổi hỏi.
- Mây đen hắc ám rũ xuống, thời gian nghịch chuyển, tất có dị nhân đến
trái đất. Xu thế thiên hạ chia ba e là càng thêm thăng trầm.
Ánh mắt gã đạo nhân bên trái chợt lóe.
- Vậy phải làm thế nào cho phải? Từ thời Hán Linh Đế tới này, trong
vòng vài chục năm, đầu tiên có Thập Thường Thị loạn chính, lại có Đổng
Trác bá quyền, hiện tại có Tào Tháo, Viên Thiệu... Các chư hầu chia
tách, Trung Nguyên chiến loạn không ngớt, đất đai trống trơn, đau thương khắp trốn, nếu như càng thêm trắc trở, e là dân chúng lại phải chịu lầm than.
Gã đạo nhân bên phải vẻ mặt ưu sầu nói.
- Từ khi Hán Cao Tổ lập Hán đến nay đã mấy trăm năm, triều đình dĩ
nhiên mục nát. Cái này gọi là không loạn không trị an, sau khi đại loạn, tất có trật tự, biến cố lần này nói không chừng chính là chuyện tốt,
nhưng không biết người nào có thể khiến hiện tượng thiên văn biến đổi
lớn như vậy?
Gã đạo nhân bên trái nhìn không trung nói.
- Ta muốn đi tra xét một phen, cũng muốn nhân cơ hội này chặt đứt trần duyên, tâm tư vô ưu vô lo.
Gã đạo nhân bên phải hiển nhiên lo lắng.
- Cũng tốt, phàm tâm của sư đệ quá nặng, vì thế gây trở ngại đối với
việc tu hành. Dị tượng thiên địa vừa nãy, tử vi tinh thiên hướng về
phương nam, cho nên ta cảm nhận được người gây lên dị tượng này tất ở
phương nam, sư đệ có thể đi về phương nam truy tìm.
Gã đạo nhân bên trái trầm ngâm nói.
- Được, ta sẽ đi ngay bây giờ, đợi sau khi trở về sẽ thỏa sức uống rượu với sư huynh, cáo từ.
Gã đạo nhân bên phải hiển nhiên là người nôn nóng, nói xong liền bước nhanh về phía chân núi.
Gã đạo nhân bên trái nhìn sư đệ vội vàng mà đi, không khỏi lắc đầu, nhỏ giọng thở dài:
- Hy vọng ngươi có thể nắm lấy cơ hội lần này.
Sau khi nói xong, y yên lặng nhìn không trung tối đen như mức, rồi đợi
tới khi dị tượng thiên địa tan biến mới xoay người rời đi.
Dị tượng thiên địa luẩn quẩn hồi lâu, sau đó mây đen dần dần tiêu tan,
quang minh lại bao phủ đại địa lần nữa, đêm tối vẫn yên tĩnh như trước
giống như chưa phát sinh chuyện gì.
Toánh Xuyên, trong thôn trang nho nhỏ không rõ tên, im ắng không tiếng
động, bỗng nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa phi thường vang dội trong
đêm tối yên tĩnh.
Trong thôn trang nhỏ có một nhà vẫn thắp đèn, trong phòng vẫn liên tục
vang lên tiếng dệt vải xột xoạt, trên cửa sổ hiện rõ một đạo thân ảnh
dáng vẻ già nua, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng.
Khi mây đen bao phủ đại điện, cửa sổ căn phòng đã mở ra, có một thanh
niên khoảng hai bảy, hai tám, mặc đồ vải thô màu xanh chau mày nhìn mây
đen đầy trời.
Đợi khi mây đen tan hết, tinh thần tái hiện, mới thở dài nỉ non nói:
- Tử vi hướng nam, nhưng chỉ là thay đổi nhỏ, thiên cơ vẫn đen tối
không rõ. Xem ra phải đi tới phương nam tìm kiếm, nhân tiện thăm viếng
một số bằng hữu xưa.
- Khụ... Khụ... Khụ...
Tiếng ho khan phòng bên truyền đến khiến y lại nhíu mày. Thanh niên này ra khỏi phòng, đi tới trước cửa phòng bên nhỏ giọng nói:
- Mẫu thân nên nghỉ sớm, đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe.
- Con ta cũng chưa nghỉ sao?
Người trong phòng không đáp mà hỏi ngược, thanh âm vô cùng già nua, nhưng trung khí mười phần khiến người nghe phải tin phục.
- Hài nhi suy nghĩ một chuyện, nên không ngủ được.
Thanh niên này thành thật nói, giọng điệu vô cùng cung kính đối với người trong phòng.
- Vào đi.
Bà lão hít sâu một hơi nói.
Chàng thanh niên đẩy cửa vào phòng, dưới ánh đèn, khuôn mặt chàng thanh niên này hiện rõ vẻ ôn hòa, thoáng nhìn bộ dáng có chút khiêm tốn,
nhưng lại xen lẫn vài phần oai hùng, lẳng lặng đứng một chỗ khiến người
ta cảm thấy có chút kiên cường.
Bà lão trong phòng không biết đã hạ canh cửi từ khi nào, đứng ở một
bên, trên khuôn mặt hiền lành của bà lão toát lên vẻ không giận mà uy.
- Mẫu thân.