Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 30: Còn không đẹp bằng Đường Kỳ Thâm!




Tối nay, địa điểm ăn khuya của đám Diệp Tầm Tầm là quán ăn khuya ở phố ăn vạch cách cổng sau Tam Trung không xa.
Quán ăn đã được hơn 10 năm tuổi, từ khi mở bán tới giờ đều nhận được sự yêu thích từ các thế hệ học sinh.
Hương vị tuyệt vời, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi.
Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc vốn là thuộc nhóm con ông cháu cha tiêu tiền như nước, đã quen ăn những nhà hàng khách sạn cao sang đắt tiền, một món ăn cũng phải lên tới hơi một ngàn, tiêu tiền quẹt thẻ mà mắt cũng không chớp, chưa nói tới hương vị có ngon hay không, chỉ cần ngầu và sang chảnh là đủ rồi.
Sau đó được đám bạn trong lớp kéo đi ăn quán vỉa hè vài lần.
… Giờ đây chỉ hận sao không phát hiện ra thú vui này sớm hơn, đều tỏ vẻ ai cản ông đây gặm chân gà nướng thịt xiên thì đều phải xuống địa ngục!
Không thể không nói, đám gà con mới vào lớp 10 như bọn họ còn chưa thể trải nghiệm được bầu không khí học tập ma quỷ tới đầu rơi máu chảy của các anh chị khối 11, 12 chuẩn bị thi đại học.
Cuối tuần sau khi kỳ thi kết thúc, bất luận là thi có tốt hay không tốt, tất cả đều sẽ đâm đầu tới các quán ăn khuya để ăn chơi hết mình.
Phạm Vũ Triết cả ngày cợt nhả vòng bạn bè vô cùng rộng rãi, cậu ta đi dạo khắp cả một vòng chào hỏi các bạn học, sau cùng thì tới chỗ của đám Diệp Tầm Tầm và Ôn Vũ ngồi xuống, nghiêng người nhìn cái bàn bên cạnh bọn họ, vừa nhìn liền thấy đều là người quen cả, thế là cả đám tụm năm tụm ba xê dịch bàn ngồi cùng một chỗ, so với đại hội chuyển cấp còn đông đúc hơn.
Bầu không khí ồn ào náo nhiệt y như trong canteen của Tam Trung lúc cao điểm, không, canteen cũng không thể so được với bọn họ.
Lúc Thời Lạc tới nơi, cô tự mình đi vào trong.
Hôm nay chú Lưu đưa cô đi bằng chiếc xe đắt tiền của nhà họ Đường, đến nỗi mà toàn bộ Hành thị có đếm trên đầu ngón tay cũng không được mấy nhà có con xe lên tới con số kh ủng bố như vậy, chiều dài thân xe đã vượt qua 6 mét, tới phố ăn vặt liền không có cách nào lái vào trong.
Thời Lạc cũng không quan tâm lắm, sau khi xuống xe liền chạy vào bên trong.
Lúc tới nơi, đám người Phạm Vũ Triết đã mở được vài chai bia.
Thời buổi này, nhóm học sinh ra ngoài ăn khuya chơi bời có uống chút bia rượu thì cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, đặc biệt lại còn là quán ăn khuya không chú trọng quy tắc như thế này, uống hết cả thùng bia khéo cũng không có ai quản.
Hai tay Thời Lạc xách váy chui vào bên trong.
Hôm nay cô mặc một thân váy dài màu hồng nhạt do Lương Thục Nghi chuẩn bị, lần trước sau khi thấy cô tắm rửa ở Đường gia xong không có quần áo thay, Lương Thục Nghi đã qua Thời gia chọn mấy bộ để ở nhà họ Đường.
Sau đó nhàn rỗi không có việc gì lúc ra cửa dạo phố với nhóm chị em cây khế hoặc là cùng Đường Xa Xuyên ra nước ngoài bàn hợp đồng, lúc đi mua sắm, bà cứ thấy quần áo đẹp, cảm thấy thích hợp với Thời Lạc liền sẽ không chút do dự quẹt thẻ mua về.
Đường Kỳ Thâm là con trai ruột mà còn chưa được hưởng thụ loại đãi ngộ này đâu.
Ngay từ đầu, Lương Thục Nghi mua quần áo về để dì Xuân giặt sạch xong liền nhét vào trong tủ quần áo trong phòng ngủ của Đường Kỳ Thâm, sau đó càng mua càng nhiều, cơ hồ là chiếm hết nửa bên tường trong tủ quần áo của anh.
Buổi tối sau khi Thời Lạc ra khỏi cửa, Đường Kỳ Thâm trở về phòng tính vào phòng để quần áo lấy bộ đồ khác đi tắm một lần nữa, vừa vào cửa, tầm mắt liền đụng ngay phải đống váy vóc hoa hoét viền ren, Lương Thục Nghi đang đứng ở khu giá áo, cẩn thận tỉ mỉ giúp Thời Lạc sửa lại váy đồng phục cho ngắn hơn.
Đường Kỳ Thâm rốt cuộc vẫn lười biếng mở miệng nhắc nhở mẹ ruột một câu: “Mẹ, vừa vừa thôi.”
Lương Thục Nghi cảm thấy còn chưa đủ, vì thế cũng không có ngừng lại.
Chiếm hết cả phòng để quần áo của Đường Kỳ Thâm xong vẫn chưa đủ, bà lại dọn căn phòng đối diện phòng ngủ của anh làm phòng ngủ công chúa cho Thời Lạc.
Tối hôm nay, nhân lúc Thời Lạc ra cửa đi liên hoan với bạn bè không có ở đây, bà đã nhét đầy đồ đến mức không thể vãn hồi nữa.
Lương Thục Nghi tựa hồ đang thỏa mãn tâm nguyện nuôi con gái chưa được hoàn thành của mình, không có gì làm thì sẽ vào phòng Thời Lạc trang trí một hồi.
Đường Kỳ Thâm ngẫu nhiên đi qua, bị cái màu hường phấn cùng đống viền ren ngọt ngào trong phòng chọc cho mù cả mắt, ánh mắt thất thần mở miệng trào phúng: “Không phải cứ hồng phấn là đẹp đâu, mẹ biến thành thế này, trên giường còn bày đầy gấu bông, bảo em ấy ngủ chỗ nào?”
Vẻ mặt Lương Thục Nghi như lẽ đương nhiên: “Ai nói trang trí xong thì nhất định phải ngủ ở đây, Lạc Lạc ngủ phòng con là được rồi.”
“…” Khóe môi Đường Kỳ Thâm giật giật, không tỏ ý kiến.
Lương Thục Nghi thấy anh không nói gì, lại không chút để ý mà giải thích: “Lạc Lạc ngủ quen giường của con rồi, hai con từ nhỏ đã ngủ chung rồi còn gì.”
Đường Kỳ Thâm khó có khi xuất thần, cũng không biết suy nghĩ cái gì, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra được cảm xúc, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Em ấy không còn nhỏ.”
Lời này vừa nói ra, Đường Kỳ Thâm không hề phát hiện biểu tình của mình nhạt đi rất nhiều.
Cô gái nhỏ đó sẽ lớn lên, cái đuôi nhỏ thường bám sau lưng anh cũng sẽ phải lớn.
Đường Kỳ Thâm đột nhiên cảm thấy trưởng thành rồi cũng chả phải chuyện tốt gì.
Nhưng Lương Thục Nghi là một phần tử mang trong mình suy nghĩ khác biệt, ngay cả logic của bà cũng có vẻ không giống người bình thường.
“Đúng thế! Lớn thêm tý nữa là có thể gả chồng rồi.” Bà vui mừng tới mức cả người đều trở nên hưng phấn.
Đường Kỳ Thâm: “…”
Lương Thục Nghi không có tâm tình phản ứng anh, tay vẫn không ngừng nghỉ, hết sức chăm chú, sau đó lại không biết lấy đâu ra túi bóng bay màu bạc, đột nhiên nhét vào trong tay Đường Kỳ Thâm, lại làm một tư thế cổ vũ cho anh, cũng mặc kệ anh có nguyện ý hay không, bà trực tiếp nói: “Qua một thời gian nữa là sinh nhật của Tiểu Lạc Lạc rồi, vừa lúc đêm nay con về nhà, con bé lại ra ngoài chơi với bạn, chúng ta cùng nhau thổi bong bóng trước, sau đó trang trí phòng cho con bé, đến lúc đó coi nó là quà sinh nhật tặng cho Lạc Lạc là được.”
Đường Kỳ Thâm cũng không ngại phiền, cầm lấy bóng bay, ánh mắt ôn nhu đi rất nhiều, tự nhiên mà cầm lấy ống bơm bên cạnh bơm bóng bay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.