Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 28: Ca ca không thể




Cô nhóc trong ổ chăn còn không an phận cọ quậy thân mình.
Đường Kỳ Thâm đã buông lỏng tay ra, mắt thấy chăn nhô lên một nhúm, sau đó lại có một cái đầu xù xù ló ra từ bên trong.
Thời Lạc ôm chăn ngồi khoanh chân trên giường lớn của Đường Kỳ Thâm, đầu tóc rong biển rối tung ở sau người, vài sợi tóc con vì trốn ở trong chăn mà mềm mại dán ở trên mặt, cả khuôn mặt không biết là bởi vì trốn trong chăn đến thiếu oxy hay là bị bộ dáng không mặc gì ban nãy của Đường Kỳ Thâm làm cho k1ch thích, giờ đây hơi đỏ ửng lên, không có vẻ minh diễm nuông chiều như ngày thường mà nhiều thêm chút trẻ con đáng yêu.
Đường Kỳ Thâm đã mặc xong áo hoodie màu xám thoải mái, bên trên áo không có đồ án nào, vô cùng sạch sẽ lại đơn giản, là phong cách Thời lạc quen thuộc nhất.
Cô cứ thế ăn vạ ở trên giường anh, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, nhóc lảm nhảm mọi ngày phải ríu ra ríu rít thêm mấy câu mà lúc này lại không hề lên tiếng.
Đường Kỳ Thâm cũng hơi mím môi không ra tiếng, một lát sau, anh nhịn không được duỗi tay ôn nhu vén những sợi tóc lòa xòa dính trên mặt cô ra sau tai, ngón tay thanh lãnh chạm vào vành tai mềm mại của thiếu nữ, tựa hồ có thể cảm giác được nhiệt độ theo vành tai của cô đang nóng lên, từ lạnh tới ấm, từ ấm tới nóng bỏng.
Hô hấp của Thời Lạc nhịn không được mà đình trệ, theo bản năng chớp chớp hai mắt, một lát sau, tựa như phát giác bản thân có chút ngoan, lại không được tự nhiên dời mắt đi, làm bộ làm tịch quấn quấn tóc mình, ngẩng đầu hất cằm cao ngạo, lẩm bẩm oán giận hai câu: “Thiếu chút nữa là nghẹn chết em rồi.”
Chỉ một câu này mà thôi, cũng không làm khó dễ gì.
Đáng nhắc tới chính là, tiểu tổ tông này ghét nhất là người khác chạm vào tóc cô, nhưng một loạt động tác lúc nãy của Đường Kỳ Thâm làm xong cũng không thấy cô nhiều lời thêm một câu.
Cũng không biết là có thói ở sạch từ khi trong bụng mẹ hay là sau này mới bị nuông chiều ra một thân tật xấu nũng nịu đó, bình thường chỉ cần có ai dám chạm vào tóc cô thôi thì giây tiếp theo chắc chắn có thể thấy biểu cảm trên mặt cô như cơn bão gió lốc ập tới, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, còn sẽ lớn giọng quở trách người đó hồi lâu, sau đó còn rất không nể mặt đi gội đầu luôn.
Nhưng đối diện với Đường Kỳ Thâm, chút tật xấu này của cô tựa như đều không nổi lên được, nhiều lắm cũng chỉ làm bộ làm tịch lẩm bẩm hai câu, hầu như lần nào cũng đều thể hiện ra cái vẻ hưởng thụ.
Trước đây Thời Sơn Hải từng bởi vì không quản được cái tay hư của mình mà bị con gái bảo bối lời lẽ nghiêm khắc phê bình rất nhiều lần, vì để dỗ dành con gái hết giận, ông còn phí không ít tâm tư.
Tặng cô gấu bông cô thích, váy nhỏ xinh đẹp, trang sức sáng lấp lánh đều không có tác dụng, ngay cả tiền tiêu vặt có cho cô bao nhiêu đi nữa thì Thời Lạc vẫn bĩu môi phồng má giận dỗi, đến sau đó, Thời Sơn Hải phải nghiêm túc viết bản kiểm điểm dài mấy trang giấy với tiêu đều “Không thể chạm vào tóc của con gái bảo bối”, sau đó tiến hành phân tích nguyên nhân sâu xa cùng tự sám hối hồi lâu, hơn nữa còn phải chân thành đi theo sau cô đọc diễn cảm mấy lần mới miễn cưỡng có thể bỏ qua chuyện này.
Chỉ là người ba ruột như ông sao có thể tưởng tượng tới, tiểu tổ tông bị mình xoa đầu có một chút thôi cũng ghi thù mấy ngày liền, còn phải thức trắng đêm viết bản kiểm điểm mới có thể dỗ tốt, tới chỗ Đường Kỳ Thâm lại chỉ bị anh nhẹ nhàng vuốt lông một cái, nhàn nhạt một câu: “Không được vô lễ với người lớn” liền có thể lập tức hiểu chuyện nguôi giận, quay đầu về nhà liền cho ông mặt mũi, gọi một tiếng ba ba.
Ba ruột còn không bằng trúc mã nhà hàng xóm, Thời Sơn Hải lúc ấy đã có bóng ma tâm lý rất lớn, bị tổn thương không nhẹ, nỗ lực giả bộ tức giận nói với cô: “Có bản lĩnh thì con sang Đường gia ở luôn đi, sang đó làm con gái nhà họ đi.”
Thời Lạc rất có bản lĩnh, chưa nói hai lời, thậm chí còn không có chút bi thương khi bị ba ba vứt bỏ, vô cùng vui sướng nhảy chân sáo, xách theo váy nhỏ tới ăn nhờ ở đậu nhà họ Đường.
Lần đi này liền ăn vạ ở trong phòng ngủ của Đường Kỳ Thâm ba ngày liền.
Sau đó vẫn là Thời Sơn Hải mất kiên nhẫn, nhân lúc nửa đêm Thời lạc ngủ say liền lặng lẽ trộm con về, lúc trộm bế cô về còn không cẩn thận đánh thức cô, cô nhóc ôm chặt cánh tay của Đường Kỳ Thâm lúc ấy tuổi vẫn chưa lớn ở bên cạnh rầm rì nửa ngày, nước mắt cũng rớt vài giọt, cuối cùng khóc mệt rồi mới trề môi theo ba ba về nhà.
Một tên nhóc nhà hàng xóm mà thôi, có cái gì mà luyến tiếc như vậy! Thời Sơn Hải nghĩ trăm lần cũng không ra.
Một động tác đơn giản, hai người đều lâm vào hồi ức ngắn ngủi, tay thiếu niên dừng lại trong chớp mắt, sau đó ma xui quỷ khiến lại đặt tay lên đ ỉnh đầu cô, nhẹ nhàng chậm chạp xoa nhẹ một phen, làm cho mái tóc của cô càng xoa càng rối xù.
Anh bỗng nhiên nhớ tới lúc trước cô từng hỏi anh một câu không đầu không đuôi.
Thích tóc đuôi ngựa hay là tóc rong biển?
Tóc đuôi ngựa phổ biến, đi đường 10 người thì 9 người có, nhưng kiểu tóc rong biển lộn xộn hay hay xù lên này tựa như từ đầu chí cuối cũng chỉ có một.
Đường Kỳ Thâm vẫn còn rũ mắt, khóe môi cong lên độ cong nho nhỏ không dễ phát hiện, sau đó lại cầm lấy cái quần đen ở mép giường, lười nhác xoay người vào phòng tắm.
Cũng không biết lúc này Thời Lạc nghĩ gì, thấy Đường Kỳ Thâm rời đi, cô không thể hiểu được mà cũng lăn lăn khỏi giường xuống đất, mũi chân xỏ dép lê, cứ thế thất thần đi theo sau anh.
Bước chân vốn lười nhác của thiếu niên dừng lại, trong nháy mắt xoay người, Thời lạc ngơ ngác đi phía sau không kịp phanh lại, liền đập thẳng vào người anh, chờ tới khi quanh người đều ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của dầu gội, Thời lạc mới hồi phục tinh thần, trợn to hai mắt ngửa đầu nhìn anh.
Đường Kỳ Thâm đụng phải cô, ngay lập tức liền theo bản năng duỗi tay ôm lấy người để cô đứng vững, lại tự nhiên buông tay, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần tới mức như có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, anh ho nhẹ một tiếng, nhướng mày, thanh âm hơi khàn: “Đi mặc quần mà em cũng muốn nhìn?”
Thời lạc nghe thế, gương mặt nháy mắt đỏ bừng, hai tay chống lên ngực anh nỗ lực đẩy anh cách xa mình, đuôi lông mày của cô gái cũng nhiễm chút rụt rè đặc trưng của con gái, ánh mắt có chút mất tự nhiên: “Ai muốn nhìn, anh có cầu xin em em cũng chả thèm!”
Đường Kỳ Thâm khẽ hừ một tiếng, cũng không có tâm tư phản bác cô, xoay người vào phòng tắm.
Cách một cái cửa kính, anh mơ hồ có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, có vẻ như cô gái lại chạy về giường anh lăn lộn, động tĩnh không tính là nhỏ, trong miệng còn lẩm bẩm lầu bầu, có điều nghe không rõ lắm.
Anh không nhớ rõ đây là lần thứ mấy trong hôm nay anh vô thức cong môi cười khẽ, tóm lại là so với mấy ngày trước đó cô không tới tìm anh thì nhiều hơn gấp mấy lần.
Chờ tới khi anh đi ra, trên giường đã không thấy bóng dáng ai, chỉ là mơ hồ nghe thấy trong phòng khách nhỏ bên ngoài có động tĩnh, Đường Kỳ Thâm không nghĩ nhiều, theo tiếng đi ra ngoài.
Thời Lạc cầm theo một xấp bài thi chạy tới trước mặt anh, như hiến vật quý dâng lên cho anh xem, trên mặt còn mang theo ý cười đắc ý, tựa như muốn khen ngợi, thanh âm mềm mại: “Anh nhìn nè, mấy bài này em thi thế nào?”
Đường Kỳ Thâm nghe thế, ánh mắt nhàn nhạt liếc cô, không biết cô nhóc này lại có chủ ý gì, cũng không cầm lấy bài thi, cứ như vậy mà từ trên cao liếc nhìn:
“Chẳng thế nào.”
“…”
“Đề cuối cùng của môn Toán, anh nhớ trước kia đã viết bài mẫu cho em từ đầu tới cuối rồi, nhắm mắt lại cũng phải được trọn điểm, thế mà ngay từ đầu biến đổi hàm số đã sai rồi?”
“…”
“Khoanh chọn công thức tính vận tốc đường thẳng, tăng tốc dấu cộng giảm tốc dấu trừ, ngay cả đề còn không đọc mà đã chọn rồi, gấp cái gì? Dùng nhiều thêm một phút phân tích là em sợ sau đó sẽ không có nhiều thời gian để sai hơn à?”
“…”
“Mấy phương trình hóa học đều là phương trình cơ bản trong sách, ngay cả cân bằng hệ số cũng sai được, mấy cái này vốn là nên in ở trong não, thi đại học mà còn phải tốn sức suy nghĩ mấy cái này thì em còn muốn làm ăn cái gì nữa, hửm, định không làm mấy bài tự luận đằng sau, nộp giấy trắng?”
Hai mắt Thời Lạc vốn mang theo ánh sáng lập tức ảm đạm xuống, miệng nhỏ xụ xuống, lẩm bẩm: “Em lại không giỏi mấy cái này, sau này thi đại học cũng có thi đâu.”
Đường Kỳ Thâm hơi ngừng, ngước mắt nhìn cô.
“Khí hậu nhiệt đới gió mùa…”
“Ôi, anh nhìn tổng điểm với xếp hạng đi, lần này em tiến bộ lớn lắm đó…”
Đường Kỳ Thâm mà nói tới tri thức là căn bản không cần động não, hạ bút thành văn.
Thời Lạc cũng không biết vì sao một học sinh khoa tự nhiên nửa năm không chạm qua sách văn hóa như anh lại có thể không cần suy nghĩ bắt đầu nghiền áp kiến thức địa lý lịch sử của cô như vậy.
Lời dạy dỗ bị gián đoạn, Đường Kỳ Thâm vẫn mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng đảo qua điểm sổ bên trên, còn có tờ xếp hạng thi đua của tháng này mà Thời Lạc cố tình để lộ ra.
Thiếu niên vốn còn nhíu mày lạnh nhạt bỗng nhiên nhẹ thở dài, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
Đời này anh còn chưa từng thi được số điểm như vậy đâu, nhớ hồi lớp 10 có một lần thi, bởi vì Lương Thục Nghi bỗng nhiên sinh bệnh cho nên anh phải ở nhà chăm bà, trì hoãn một đoạn thời gian, bỏ thi một môn và tổng điểm thi còn cao hơn mấy chục điểm so với mấy bài thi cao thấp không đồng đều của Thời Lạc.
Mà lần thi đó độ khó còn tăng cao, thích hợp để phân loại rõ thực lực của học sinh, Đường Kỳ Thâm lúc đó còn có thể thi được các môn hầu như đều max điểm, cùng hạng hai kéo giãn cách nhau tới hơn 30 điểm, kiêu ngạo liên tục đứng đầu danh sách.
Thời Lạc nào biết mấy cái đó, ánh mắt cô sáng lên: “Lần này em thi tốt chứ…?” Tổng điểm xếp trong top 10 của lớp đó, toàn khối cũng nằm trong top 50.
Top 50 của Tam Trung là có thể nhắm tới những trường trọng điểm 985 rồi, thi được số điểm như vậy khiến thiếu nữ cà lơ phất phơ như cô thực sự coi nó trở thành chiến tích không tầm thường.
Có điều đặt ở trước mặt Đường Kỳ Thâm, chút điểm này quả thực không đáng nhắc tới.
Cũng may Đường Kỳ Thâm tuy rằng bình thường quản cô rất nghiêm, ngoài miệng cũng thường xuyên lấy thành tích áp bức cô, nhưng trong lòng anh thự ra thì cũng không quá để ý nhiều.
Có lẽ trong tiềm thức của anh chỉ hy vọng sau này cô sẽ không vì chút phóng túng thời niên thiếu mà hối hận, cho nên thời thời khắc khắc quản thúc cô, nhưng nếu tới cuối cùng, cô thật sự không có hứng thú với học tập, anh cũng sẽ không có nửa điểm ý tứ cưỡng cầu, dù sao chuyện cô không thích, anh đều có thể làm được, cũng không cần cô phải ra tay.
Sắc mặt thiếu niên nhu hòa hơn nhiều, đơn giản thuận theo tâm ý của cô, khen một câu: “Không tệ.”
Thời Lạc nháy mắt liền cảm thấy đắc ý, hai tay bắt chéo sau lưng ngượng ngùng xoắn xít, muốn nói lại thôi.
“Có việc?”
Trên mặt Thời Lạc lập tức bày ra nụ cười chó săn, ngón tay nặn ra một khoảng cách nhỏ: “Có chút việc nhỏ.”
Đường Kỳ Thâm buồn cười: “Việc nhỏ thì đi tìm người khác.”
Thời Lạc nghe thế, giây tiếp theo liền lập tức ném bài thi sang bên cạnh, chạy tới bên người anh, hai tay ôm chặt lấy tay anh, điên cuồng lấy lòng: “Chuyện lớn, chuyện lớn…”
Đường Kỳ Thâm rũ mắt nhìn cánh tay bị cô ôm.
Thời Lạc ngửa đầu: “Không phải thi tháng xong là tới họp phụ huynh sao, ừm… anh xem lần này em thi khá tốt đúng không, hay là anh đi thay ba em đi?”
Đường Kỳ Thâm nhất thời không thể hiểu được mạch não của con nhóc này.
Thời Lạc lại mềm mại gọi anh một tiếng: “Kỳ Thâm ca ca?”
Thiếu niên bỗng nhiên cười khẽ: “Ca ca không thể.”
“”?”
Lúc này Thời Lạc liền biểu diễn ra phẩm chất tốt đẹp biết co biết dãn vô cùng nhuần nhuyễn, cô nhón mũi chân, ghé sát mặt tới gần, thanh âm ngọt ngào nũng nịu không có chút cốt khí nào: “Ba ba!”
Đường Kỳ Thâm: “…”
“Ba ba ba ba!”
Hầu kết thiếu niên lơ đãng hoạt động một chút, nặng nền lên tiếng: “Xem biểu hiện của em.”
———
Tác giả có lời muốn nói: Nhiều năm sau ~
Đường Kỳ Thâm: “Gọi một tiếng ba ba anh nghe nào?”
Bé Lạc: “Bi3n thái!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.