Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 84: Điên Cuồng




“Linh dược!”
Lý Vũ đứng ở một góc của dược viên, sống lưng truyền đến một cơn lạnh lẽo. Khoảng đất này chính là nơi dùng để trồng hắc ban thảo, nhưng hiện tại đã hoàn toàn trống trơn, không còn một gốc nào.
Mặt đất bị đâm đến thiên sang bách khổng, đầy những lỗ thủng to bằng bàn chân, trông như một tổ ong khổng lồ. Ở đó, bóng đen của bọn bạch ban thử lúc nhúc chen lấn nhau, thậm chí nhiều con phải chui ra khỏi lòng đất vì không đủ chỗ.
Chúng kết thành từng cặp, quấn quýt ôm chặt lấy nhau, kịch liệt ân ái ngay trước mặt Lý Vũ. Tiếng rên rỉ không ngừng truyền ra, nhẹ nhàng thẩm thấu vào màng nhĩ, nghe mà tê dại cả da đầu.
“Chuyện này…” Lý Vỹ lắp bắp nói, cố gắng kiềm chế hơi thở gấp của mình. “Bình tĩnh! Phải thật bình tĩnh!”
Gần bốn vạn gốc hắc ban thảo chứ có phải ít ỏi gì, nếu để Văn Hạc biết được, hắn thật sự không tưởng tượng nổi hậu quả. Nhưng làm gì có cách nào để giấu lão chuyện này, hắn biết đào đâu ra số lượng lớn hắc ban thảo như vậy để cắm bù vào chứ.
“Các ngươi im hết cho ta!” Lý Vũ quát lên.
Dưới âm thanh của dàn đồng ca hoan lạc, hắn muốn bình tĩnh để suy nghĩ hướng giải quyết cũng không được. Con mắt đỏ ngầu, hắn nhảy tới vồ lấy một cặp bạch ban thử, nghiến răng ken két tách chúng ra.
Ré…é…é! Tiếng rít thê lương vang lên, kéo dài.
Bởi vì động tác của Lý Vũ vừa đột ngột lại dứt khoát, khiến cho que diêm của con đực bị đứt rời ngay tức khắc. Một vệt máu nhỏ bắn ra, bám vào gương mặt dữ tợn của hắn những chấm đỏ li ti.
“Này thì ăn linh dược của ta!” Lý Vũ bóp chặt đôi thú nhỏ vừa bị gián đoạn cuộc vui trên tay, mặc cho chúng không ngừng quẫy đạp tứ chi để chống cự, lao về phía miệng giếng đen ngòm rồi ném mạnh xuống.
Không dừng lại một khắc nào, hắn lập tức chạy đi bắt một cặp khác, vừa ném xuống giếng vừa gào thét:
“Này thì giao phối!”
“Đi xuống dưới đó mà giao phối!” Lại một đôi bạch ban thử phải chịu kết cục bi thảm.
“Này thì sinh sản!”
“Còn sinh sản nữa hay thôi!”
“Đi chết hết đi!”

Lý Vũ cứ thế chạy đi chạy lại, mỗi lần như vậy đều nắm theo hai con bạch ban thử. Tròng mắt phải của hắn đỏ ngầu, một phần vì cả đêm không ngủ, một phần vì hắn, giống như đã trở nên điên cuồng.
Cho đến khi trời vừa hửng sáng, trong dược viên cũng không còn nhìn thấy con bạch ban thử nào nữa. Lý Vũ ngồi thở dốc bên thành giếng, mặt mũi lem luốc, đầy vết máu khô trộn lẫn với bùn đất.
Hắn hướng ánh mắt vào một góc dược viên, nơi mặt đất bị cày xới lên không chừa một chỗ nào. Âm thanh khó nghe khi đang hoan hỉ của bọn bạch ban thử đã hoàn toàn biến mất, hắn cũng dần bình tâm trở lại.
“Sao mình lại có thể làm được chuyện độc ác này?” Lý Vũ đưa bàn tay dính đầy máu khô lên bóp bóp cái trán, như muốn kéo đôi chân mày dính lại với nhau. “Cứ như là bị ảo giác thế nhỉ?”
Tựa mình vào thành giếng, Lý Vũ loạng choạng đứng dậy, chậm rãi đi về phía bãi đất trống. Hắn dùng chân cào nhẹ lớp đất bên dưới, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Rốt cuộc thì bọn chúng ở đâu ra mà nhiều đến như vậy?”
Đứng im tại chỗ một hồi lâu, Lý Vũ vẫn không thể tự giải thích được nghi hoặc của mình. Hắn cúi xuống nhặt lấy túi vải, vỗ nhẹ đám đất rồi đeo lên người, sau đó lấy ra cuốn sổ ghi chép.
“Hắc ban thảo.
Số lượng thay đổi: giảm ba vạn tám ngàn không trăm chín mươi gốc.
Còn lại: không.
Nguyên nhân: bị bạch ban thử ăn.”
Đóng cuốn sổ lại, Lý Vũ tiến dần về phía nhà kho, lấy ra một cái xẻng rồi bắt đầu san phẳng lại mặt đất. Tuy hắn biết cách trồng loại hắc ban thảo này, nhưng lượng hạt giống lớn như thế, hắn cũng không dám tùy tiện động vào.
Mặt khác, trong số linh dược đã bị ăn, ngoại trừ khoảng ba ngàn gốc vừa được trồng cách đây tám tháng, còn lại đều đã hơn trăm năm tuổi. Vài ngày so với trăm năm chẳng đáng là bao, chi bằng chờ Văn Hạc về rồi tính tiếp vẫn hơn.
Xong xuôi mọi việc, dẫu cho thân thể đã được rèn luyện tới cực hạn của Lý Vũ cũng xuất hiện mệt mỏi. Hắn tiến vào trong gian tiểu ốc của mình, thay một bộ y phục mới rồi leo lên giường ngủ, quên luôn rằng mình còn có một cuộc hẹn.
Vài ngày kế tiếp, sau sự cố bạch ban thử, Lý Vũ càng trở nên cẩn thận hơn trước. Ngoài những lúc ăn uống, ngủ nghỉ, hoặc đi tắm, hắn đều túc trực ở dược viên. Thậm chí khi vết thương trong người đã khỏi, hắn vẫn không dám bỏ thời gian vào việc tu luyện.
Một tháng ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, dược viên lại bị tấn công thêm vài lần nữa. Hết hỏa tiêm nghĩ thì lại đến lục vĩ phong, không phải hắc bối oa thì cũng là ngạnh giáp trùng.
Mặc dù Lý Vũ đã cảnh giác từ sớm, thế nhưng số lượng linh dược bị đám sinh vật kia phá hoại vẫn là không hề nhỏ. Một mặt bởi vì số lượng của chúng quá nhiều, mặt khác là do dược viên quá rộng, hắn không thể nào quản hết được.
“Khốn kiếp!” Lý Vũ lầm bầm, đem chiếc giỏ cao bằng nửa thân người, bên trong phát ra đầy tiếng vo ve, ném xuống giếng rồi đi lấy một chiếc giỏ khác. “Sao lại có thể như vậy?”
Hắn đứng nhìn dược viên đã bị khuyết đi một phần, trong lòng đau xót. Mặc dù linh dược ở đây đều là của người khác, nhưng với tư cách của một dược sư, hắn vẫn cảm thấy tiếc đứt ruột.
“Có khi nào, lão già họ Văn kia quên nói với ta chăng?”
Lý Vũ đã đọc rất kỹ những ghi chép của Văn Hạc, mọi thông tin liên quan đến những sinh vật phá hoại đều rất đầy đủ và chi tiết. Tuy nhiên, những gì hắn đang phải đối mặt nghiêm trọng hơn rất nhiều.
“Không đúng.” Hắn chợt đưa tay lên, day nhẹ vào chính giữa ấn đường. “Lão cẩn thận như vậy, lại coi linh dược như báu vật, chắc chắn sẽ lường trước được những thứ có thể xảy ra.”
Thế nhưng lúc rời đi, Văn Hạc không dặn dò gì về việc giải quyết vấn đề hiện tại như thế nào, giống như chưa từng nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra. Lý Vũ đảo mắt một vòng, khẽ thì thầm:
“Hay là tập tính của đám sâu bọ này đột ngột thay đổi?”
Trong lúc Lý Vũ còn đang mải loay hoay đi tới đi lui giữa dược viên, bên ngoài trạch viện bắt đầu kéo đến rất nhiều thân ảnh, đa phần là nữ, gương mặt người nào người nấy đều vô cùng tức giận.
Đi đầu đoàn người là một trung niên mỹ phụ vận bạch sắc trường bào, gương mặt có đôi nét giống với A Hạ. Khi chỉ còn cách lối vào trạch viện khoảng hai mươi trượng, mỹ phụ ra hiệu cho phía sau dừng lại, nghi hoặc lên tiếng:
“Đây chẳng phải nơi ở của Văn trưởng lão hay sao?”
“Đúng vậy, thưa cô cô!” A Hạ đáp. “Tuy nhiên, nơi này còn có một nội môn đệ tử ở lại, tên là Lý Vũ.”
“Con chắc là ở đây chứ?” Mỹ phụ vẻ mặt nghiêm nghị. Tuy Văn Hạc giữ chức vụ không cao trong Thất Dương tông, nhưng nàng cũng không dám tùy tiện đắc tội.
“Chắc chắn, thưa cô cô.” A Hạ quả quyết nói, sau đó lấy từ trong tay áo ra một cái hộp gỗ.
Hộp vừa mở, một con ve nhỏ bay lên, lượn vài vòng rồi hướng về phía trạch viện của Văn Hạc lao tới. Tuy nhiên, bởi vì vướng phải trận pháp, nó chỉ đảo tới đảo lui một lúc giữa không trung rồi quay về.
“Tích hương thiền?” Mỹ phụ khẽ thốt lên, bất ngờ khi thấy điệt nữ của mình có được thứ này.
“Là của A Tuyết tỷ mượn ở chỗ Lạc bá bá.” A Hạ gật đầu giải thích, đón lấy ve nhỏ rồi đậy nắp hộp lại, nói:
“Trên những bộ áo yếm bị mất đều đã được bôi vào truy tung tán, mà con tích hương thiền này mỗi lần thả ra thì không ngừng bay đến đây, chứng tỏ kẻ trộm đã đem chiến lợi phẩm của mình giấu ở phía trong kia.”
“Nếu vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng, ta tin Văn trưởng lão cũng sẽ không bao che cho hắn.” Mỹ phụ nói, sau đó hướng về phía trạch viện truyền âm: “Văn trưởng lão, Giang Ngọc My của trưởng lão đường có chuyện quan trọng xin cầu kiến.”
Văn Hạc hiện tại đã đi vắng, tất nhiên là không thể trả lời. Mỹ phụ không biết điều này, cứ thế truyền âm thêm vài lần nữa. Mất một lúc sau, từ bên trong trạch viện mới đi ra một thân ảnh, chậm rãi tiến về phía đám người.
“Tên biến thái!”
“Dâm tặc!”
“Mau bắt lấy hắn!”
Ngay khi Lý Vũ vừa xuất hiện, hàng loạt tiếng chửi rủa lập tức vang lên. Tuy nhiên, đám người này cũng không hành động lỗ mãng, đứng yên tại chỗ chờ lệnh của trung niên mỹ phụ.
Trước những ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình, tóc gáy Lý Vũ chợt dựng đứng hết cả lên. Trong lòng có dự cảm không lành, hắn vội dừng bước, đứng ngay lối vào trạch viện, từ xa nói vọng lại:
“Văn trưởng lão hiện đang đi vắng, phiền Giang trưởng lão khi khác quay lại.”
“Nếu Văn trưởng lão đã đi vắng, vậy thì ta cũng chỉ có thể tiền trảm hậu tấu.” Mỹ phụ trung niên vừa dứt lời liền vung tay lên, trảo về phía trước. Theo đó, một bàn tay to lớn mơ hồ hiện ra, nhanh chóng hướng Lý Vũ bay đi.
Lý Vũ giật mình, vội giơ hai cánh tay lên chắn ở trước mặt theo bản năng. Tuy nhiên, khi hắn mở mắt ra, một trảo của mỹ phụ kia đã hoàn toàn biến mất, mà bản thân hắn thì vẫn bình yên vô sự.
“Trận pháp!” Mỹ phụ chầm chậm thu tay lại, không rõ là không thể phá trận, hay không muốn làm ra động tĩnh quá lớn. Nàng nhìn Lý Vũ, nói: “Tiểu tử, mau bước ra đây, theo ta về chấp pháp đường chịu phạt. Nếu còn ngoan cố chống cự, đừng trách ta không nương tay.”
“Chịu phạt?” Lý Vũ vô cùng ngạc nhiên hỏi. “Giang trưởng lão, đây là vì điều gì?”
“Tên khốn kiếp, vì ngươi mà mấy tháng nay ta mất ăn mất ngủ, không dám vác mặt mũi đi gặp mọi người.” Một thiếu nữ đầy vẻ bức xúc, tiến lên phía trước kêu gào. “Vậy mà lúc này ngươi còn giả vờ giả vịt?”
“Ta… ta làm sao?” Lý Vũ nhíu mày, một đầu đầy mộng, thật sự chẳng thể hiểu nổi chuyện gì. Cả tháng nay, hắn phải lăn lộn không ngừng nghỉ trong dược viên đã mệt lắm rồi, giờ lại xuất hiện thêm đám người này đến nói nhăng nói cuội.
“Lý Vũ!” A Hạ chợt lên tiếng rồi bước tới một bước. Nàng dù sao cũng là đại sư tỷ của đám nữ đệ tử ngoại môn, vẫn nên đứng ra thay mặt mọi người nói chuyện.
“Nếu ngươi vẫn còn muốn giả bộ, vậy thì để ta nói cho ngươi biết, những chuyện tốt mà ngươi đã làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.