Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 79: Đã Lâu Không Gặp




Tại một góc sân nhỏ trong trạch viện của Văn Hạc, Lý Vũ đem từng loại linh dược vừa hái bỏ vào siêu thuốc, nhóm lửa vừa phải rồi đi vào tiểu ốc. Trong lúc chờ đợi hoạt khí thang có thể sử dụng được, hắn muốn tranh thủ chút thời gian để tu luyện.
Vẫn như tối hôm trước, Lý Vũ mất cả buổi sáng để tập thổ nạp, nhưng mỗi lần cũng chỉ thực hiện được bảy mươi hai vòng luân chuyển linh khí. Dẫu vậy, sức chịu đựng cũng như khả năng khống chế của hắn đã gia tăng thêm chút ít, cảm giác đã gần chạm tới con số bảy mươi ba.
Mặt khác, nếu dùng thêm hoạt khí thang, Lý Vũ hi vọng có thể tăng được một vòng nữa sau khi dược lực biến mất. Hắn không dám chắc về điều này, bởi mỗi một vòng luân chuyển tăng lên, việc khống chế cũng sẽ khó hơn rất nhiều.
Lau khô vệt mồ hôi trên trán, Lý Vũ nhìn ánh sáng gay gắt của mặt trời ban trưa đang hắt qua khung cửa. Hắn đeo túi vải của mình lên người, lấy cuốn sổ nhỏ đặt ở đầu giường cho vào rồi bước ra khỏi tiểu ốc.
Tại góc sân, Lý Vũ mở nắp siêu thuốc ra xem, hoạt khí thang lúc này cũng vừa đạt. Hắn rót hết chất lỏng bên trong ra một cái chén, nhưng không uống ngay mà để trên chiếc bàn đá, đậy lại.
Sau đó, Lý Vũ đến phòng ăn để lấp đầy bụng rồi lại nhanh chóng rời đi. Buổi trưa, quầy hàng của A Du không hoạt động, mà nàng hiện cũng không có ở đây, nên hắn không có lý do để nán lại lâu hơn.
Tuy nhiên, Lý Vũ không cũng trở về trạch viện ngay mà đi theo một hướng khác. Nơi này nằm lệch về phía tây của khu trung tâm, bóng người qua lại khá đông đúc, chính là thương phố.
Bởi vì tất cả đệ tử ngoại môn, và một phần nhỏ nội môn, cần phải ăn uống, cho nên nơi này khá giống khu chợ của thường nhân. Mà những tiểu thương ở đây, không ai khác ngoài đám đệ tử của Thất Dương Tông.
Ngoài việc làm nhiệm vụ ra, mở quầy buôn bán cũng là một cách nhanh chóng tích lũy điểm cống hiến. Nhưng không phải ai cũng có thể mở quầy, nhất là những đệ tử mới, vì việc này cần bỏ ra không ít cống hiến.
Để có thể mua được những thứ được bày bán trong thương phố, cần phải đổi điểm cống hiến thành tàn khuyết linh thạch. Chỉ có một nơi duy nhất thực hiện việc này, đó là phòng giao dịch nằm ở vị trí trung tâm.
Theo giá trị quy đổi, muốn có một mảnh khuyết thạch, cần phải bỏ ra một trăm mười điểm cống hiến. Tuy nhiên, nếu muốn đổi ngược lại, chỉ có thể thu về được một trăm điểm cống hiến mà thôi.
Vì vậy, cần phải suy tính kỹ số lượng khuyết thạch trước khi đổi. Bởi nếu không đảm bảo đủ năm ngàn cống hiến nộp vào công quỹ mỗi tháng, việc trao đổi ngược lại sẽ gây ra thiệt hại không đáng có.
Mặc dù cống hiến nhận được từ việc trông coi dược viên cho Văn Hạc là không thiếu, nhưng Lý Vũ cũng chỉ đổi lượng khuyết thạch nhiều hơn so với cần thiết một chút để trừ hao mà thôi.
Theo đệ tử phụ trách giao dịch nói, mỗi mảnh khuyết thạch tương đương với một lượng vàng. Trong mắt tu chân giả, một lượng vàng chẳng đáng kể gì, thế nhưng đối với thường nhân thì lại là vô cùng to lớn.
“Nếu như vậy, chẳng phải mỗi phần thức ăn có giá một lượng vàng hay sao?” Lý Vũ vừa đi vừa nhẩm tính, cảm thấy có chút choáng váng. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn đến giao dịch phòng.
Lý Vũ đi dạo một vòng quanh thương phố, bắt đầu tìm mua những thứ mình cần. Không lâu sau, hắn kéo theo một chiếc xe, bên trên chở một chiếc thùng gỗ lớn, bên trong thùng gỗ là một bao tải nhỏ.
Lý Vũ vui vẻ bước đi giữa dòng người nhộn nhịp, nhưng thân hình hắn đột nhiên bỗng khựng lại, hai chân như chôn dưới mặt đất. Nụ cười trên gương mặt hắn tắt ngúm, tối đen dẫu cho đang được chiếu rọi bởi ánh nắng giữa giờ mùi.
“Đã lâu không gặp.” Một giọng nói êm dịu truyền ra, ẩn sâu bên trong đó là niềm mong mỏi, hi vọng đã được kìm nén từ rất lâu, nhưng cũng là một nỗi buồn không thể diễn tả được.
“Đã lâu không gặp.” Lý Vũ cúi xuống nhìn con đường xa lạ dưới chân, thở nhẹ ra một hơi. “A Linh cô nương.”
“Chuyện ta nhờ Lý công tử…” A Linh cắn môi, không dám nói hết câu. Nàng biết mình chỉ là một thường nhân, thỉnh thoảng mới có dịp đem nông sản trồng được lên tầng trên của Xích Dương phong, đổi lấy một ít khuyết thạch.
Mà hắn, hiện tại đã trở thành nội môn đệ tử, lại còn là con riêng của Văn Hạc trưởng lão ai nấy đều kính sợ, đi đến nơi nào cũng nghe thấy có người nhắc tới. Hắn đâu cần phải nhớ đến một việc nhỏ nhặt đã từng hứa với nàng làm gì cơ chứ!
“A Linh cô nương.” Lý Vũ áy náy nói. “Xin lỗi, ta quên mất.”
Quên!
Lại thêm một người nữa lãng quên nàng!
Mặc dù đã nghĩ đến điều này, nhưng hơi thở của A Linh vẫn nghẹn lại, khiến cho hai cánh mũi dần đỏ lên. Đôi mắt nàng long lanh, giọt lệ chưa kịp tuôn rơi đã bị ánh nắng vàng rực đốt cháy khô.
Nàng đã từng hi vọng có thể nghe ngóng được chút tin tức nào đó, về một người đã bỏ mặc nàng mòn mỏi chờ đợi suốt năm năm. Để rồi, kết quả nhận về lại là một lần nữa bị lãng quên.
A Linh chợt nhận ra, bản thân mình quá nhỏ bé đối với những người bước vào con đường tu chân này. Nếu đã như vậy, nàng cũng không cần phải biết câu trả lời, cũng không cần phải chờ đợi nữa làm gì.
“Tiểu nữ có việc phải đi trước, xin lỗi đã làm phiền Lý công tử.”
A Linh nở một nụ cười đắng chát, khẽ nhún người rồi bước qua bên cạnh Lý Vũ. Ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể nói rõ cảm giác lúc này của mình, trong đầu chỉ còn lại câu hát khẽ vang lên:
“Một người dưới chân núi, một người ở lưng chừng, cách nhau nửa vách đá, ngỡ như cả bầu trời.
Một người mãi chờ đợi, một người cứ bước đi, chẳng quay đầu nhìn lại, chẳng nói lời chia li…”
Lý Vũ nhìn A Linh lướt qua trước mắt, nhưng không có phản ứng gì, vẫn im lặng đứng giữa đường phố nhộn nhịp. Có rất nhiều người biết hắn, tiếng bàn tán vì thế cũng không ít, nhưng hắn lại chẳng hề nghe thấy.
“Xin lỗi!” Lý Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi nhấc đôi chân của mình lên.
Trở về trạch viện, hắn đi vào trong tiểu ốc, uống vào hoạt khí thang rồi bắt đầu tu luyện. Nhưng không hiểu sao, gương mặt của A Linh cứ lởn vởn trong đầu hắn, khiến hắn không thể nào tập trung.
Phụt! Ba lần liên tiếp dẫn khí bị đứt đoạn, Lý Vũ không chịu được nữa, phun ra một búng máu.
Đây là tác dụng phụ của hoạt khí thang, nếu linh khí trong cơ thể rối loạn, dược lực sẽ cộng hưởng gây ra phản chấn, dẫn đến kinh mạch bị tổn thương, tạm thời không thể tiếp tục tu luyện.
Mặc dù tiếp xúc chưa lâu, nhưng Văn Hạc cảm thấy tâm tính của Lý Vũ rất vững chắc, nên mới không ngần ngại cho hắn sử dụng. Tuy nhiên, hắn lúc này lại không có được trạng thái đó.
“Chỉ mới bước đầu tập dẫn khí mà đã nguy hiểm thế này, xem ra về sau càng phải cẩn thận hơn mới được.” Lý Vũ lau đi vệt máu nơi khóe miệng rồi bước xuống giường. “Coi như là một bài học đi.”
Hắn biết bản thân hiện tại không thể tiếp tục tu luyện được nữa, nếu vẫn cố thì hậu quả sẽ rất khó lường. Cũng may nhục thể của hắn hơn xa người bình thường, thời gian tĩnh dưỡng sẽ không quá dài, khoảng mười ngày là ổn thỏa.
Nhìn sắc trời vẫn còn sớm, Lý Vũ bước ra ngoài sân, khệ nệ vác chiếc thùng gỗ đem vào tiểu ốc. Sau khi đặt ở một vị trí vừa mắt, hắn lôi bao tải bên trong ra rồi chạy đi gánh nước.
Hồ nước của Văn Hạc chỉ dùng vào việc tưới linh dược, vì vậy Lý Vũ phải đi một đoạn khá xa, lấy nước của một con suối nhỏ đem về. Dù sao hắn cũng khá nhanh nhẹn nên không mất quá nhiều thời gian để đổ đầy thùng.
Sau khi tắm rửa xong, không chỉ cơ thể sạch sẽ, tâm trạng Lý Vũ cũng thoải mái hơn một chút. Pha một ấm trà mới, hắn ngồi trước sân nhỏ, vừa nhâm nhi vừa lặng ngắm hoàng hôn, hệt như một lão già đang ở tuổi xế chiều.
Trời vừa chập tối, Lý Vũ liền rời khỏi trạch viện rồi hướng đến phòng ăn, trên vai mang theo chiếc bao tải nhỏ. Vừa trông thấy A Du, hắn vẽ một nụ cười quen thuộc trên gương mặt, đi về phía nàng.
“Ngươi còn vác mặt đến đây làm gì?”
“Cô nương không muốn biết ta định làm gì sao?” Lý Vũ đáp, vẫn giữ nét mặt vui vẻ của mình.
“Không!” A Du lạnh lùng nói. Nàng vẫn còn giận chuyện hôm trước hắn bỏ đi.
“Nếu thật sự như vậy…” Lý Vũ nhìn vẻ cương quyết của A Du, rồi lại cúi xuống nhìn cái bao tải, lắc đầu tặc lưỡi. “Vốn định đem đến chút bất ngờ cho cô nương, nhưng cô nương không muốn biết thì thôi vậy.”
“Uổng công ta thức trắng cả đêm để chuẩn bị.” Hắn vác bao tải lên vai rồi bước đi, động tác dứt khoát không kém gì cái cách A Du xua đuổi hắn trước đó.
A Du lè lưỡi trề môi, làm bộ mặt không khác gì một tiểu cô nương đang giận dỗi. Nàng khoanh hai tay trước ngực rồi hất cằm sang hướng khác, chỉ có điều mắt vẫn hướng về phía cửa ra vào.
Ở đó, Lý Vũ đang chậm rãi nhích từng bước chân của mình, vừa đi vừa huýt sáo, theo một giai điệu kỳ lạ mà chỉ có hắn biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.