Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 75: Thói Quen Cũ




Kể từ khi Lý Vũ phá nát tiểu khu thứ nhất của đông khu, ba tháng đã trôi qua, mọi thứ cũng đang dần yên ắng trở lại.
Nhờ tài lẻo mép của mình, Khâu Tử Tuấn cuối cùng vẫn được tiếp tục công việc tại phòng sự vụ. Tuy nhiên, hắn phải góp không ít sức vào việc xây dựng lại dãy phòng ở, mặc dù xây xong cũng chẳng để ai dùng.
Công Tôn Hạo thì thê thảm hết chỗ nói, xương cốt trong người đều vỡ nát, giữ lại được cái mạng xem như đã là may mắn. Với tình hình của hắn, phải mất ít nhất vài năm để tĩnh dưỡng mới có thể trở về như trước, cũng như bài trừ hết tai họa ngầm.
Hiện tại, Công Tôn Hạo chỉ có thể nằm im một chỗ chứ không thể đi lại, ngay cả đại tiểu tiện cũng không tự thực hiện được. Đây thật sự là một đả kích rất lớn đối với hắn, khiến hắn hồi phục được bao nhiêu sức lực đều dồn hết vào việc chửi rủa kẻ đã biến mình thành thế này.
Trong khi đó, Lý Vũ sau vài ngày bị đem đến chấp pháp đường, chịu chất vấn một phen thì lại được thả đi. Lúc rời khỏi chấp pháp đường, rất nhiều người trông thấy hắn vẫn vô cùng mạnh khỏe, sinh long hoạt hổ như thường, thậm chí còn có phần béo tốt hẳn lên.
Chấp pháp đường là nơi nào chứ? Chỉ cần bước vào, cho dù có tội hay không thì cũng phải chịu khổ cực trước đã, đây là điều mà bất kỳ ai sống ở Thất Dương tông trên một năm đều rõ ràng.
Vậy nên, khi thông tin này lan truyền ra bên ngoài, đã gây ra chấn động không nhỏ cho đám đệ tử, cả ngoại môn lẫn nội môn.
Mặt khác, Lý Vũ phá hủy nguyên một tiểu khu, lại đánh cho con trai của Hồng Dương phong chưởng tọa sống dở chết dở, cho dù không cố ý chăng nữa thì có thể hoàn toàn vô tội sao?
Theo một số nguồn tin đáng tin cậy, do đệ tử chấp pháp đường kể lại, chính Văn Hạc là người ra mặt để đảm bảo Lý Vũ có thể bình yên vô sự. Không những thế, tông chủ cùng các chưởng tọa cũng âm thầm hậu thuẫn cho hắn.
Đáng nói hơn, phụ thân của Công Tôn Hạo là Hồng Dương phong chưởng tọa cũng không truy cứu. Một người nổi tiếng bao che người nhà như lão, thấy tiểu hài tử gần như trở thành phế vật mà vẫn có thể làm ngơ, thật sự là khó tin.
Sau chuyện này, Lý Vũ cũng không trở về đông khu, thay vào đó là chuyển hẳn đến chỗ Văn Hạc ở, nghe nói cuộc sống vô cùng thoải mái. Chưa hết, cách đây không lâu, có người còn trông thấy hắn mặc một bộ hôi y của nội môn đệ tử.
Kỳ lạ! Những chuyện như thế này, từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ, vậy mà tất cả đều xuất hiện trên đầu Lý Vũ. Thật sự không thể hiểu nổi!
Dần dần, trong đám đệ tử bắt đầu rộ lên một tin đồn, rằng Lý Vũ chính là con riêng của Văn Hạc, được lão âm thầm nuôi dưỡng ở bên ngoài, sau đó đem về ra oai với người khác.
Dĩ nhiên là không có ai xác thực được tính chính xác của những tin đồn, nhưng nếu như một việc cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần, mọi người cũng sẽ bắt đầu tin tưởng đó là sự thật.
Tiếng xấu lan xa, mà Văn Hạc cũng không ở xa mấy, thông tin rất nhanh lọt vào tai lão. Khi nghe được điều này, lão đùng đùng nổi giận, tức tốc đi tìm tông chủ Thất Dương tông hỏi chuyện.
Trước đây, Văn Hạc vẫn luôn cho rằng Lý Vũ là con riêng của tông chủ Thất Dương tông, lại thêm việc tông chủ nhờ lão ra mặt bảo lãnh cho Lý Vũ, lão càng thêm tin tưởng vào suy đoán của mình.
Mà khi bị chất vấn, bởi vì muốn giữ bí mật, lão già tông chủ cũng không hề phản bác, giống như đã ngầm thừa nhận điều này. Giận thì giận, nhưng Văn Hạc cũng không làm ầm ĩ lên.
Mặc dù việc tu sĩ ăn nằm với thường nhân là chuyện vẫn thường thấy, tuy nhiên nếu đó là người đứng đầu của một tông phái thì lại khác. Để giữ lại thể diện cho Thất Dương tông, Văn Hạc đành cắn răng chịu đựng phần thua thiệt về mình.
Nhưng nghĩ lại thì, bọn đệ tử vẫn thường xuyên nói xấu sau lưng lão, thêm một chuyện cũng không có gì quá to tát. Văn Hạc sau khi quát mắng tông chủ một phen thì cũng thôi, sau đó hậm hực rời đi. Tất nhiên, việc lão đi gặp tông chủ không có người nào biết.
Ban đầu, Văn Hạc định cho Lý Vũ ở chỗ mình vài ngày, chờ một thời gian rồi đuổi đi, để hắn tự sinh tự diệt với đám nội môn đệ tử. Nhưng khi thấy hắn tỏ ra am hiểu về việc chăm sóc linh dược thì lão liền đổi ý, giữ hắn lại giúp việc cho mình, còn xây thêm một gian tiểu ốc cho hắn.
Trước sắp xếp này của Văn Hạc, Lý Vũ không có gì phải phàn nàn, thậm chí cảm thấy thỏa mãn. Không chỉ có thể tiếp xúc với nhiều loại linh dược mới lạ, hắn còn được nhận một khoản thù lao khá hậu hĩnh.
Nhưng đây vẫn chưa phải là thứ Lý Vũ mong đợi nhất. Sau khi uống một loại đan dược để kiểm tra huyết cốt thần, Văn Hạc xác định hắn đã đủ tư cách trở thành nội môn đệ tử, có thể bắt đầu tu luyện linh lực.
Tu luyện! Hai chữ này cứ nhảy nhót trong đầu Lý Vũ suốt cả đêm hôm ấy, khiến hắn thức đến tận sáng. Sau đó, hắn được Văn Hạc đưa cho một bộ công pháp, tên là Khởi Phong Quyết, đến hiện tại cũng đã tu luyện được hai tháng.
Đúng như cái tên, Khởi Phong Quyết giúp tu vi tăng nhanh một cơn gió, là công pháp dễ tu luyện nhất của Thất Dương tông. Tuy nhiên, cũng vì vậy mà căn cơ không vững chắc, chỉ có thể đạt đến ngưng linh cảnh.
Nhưng phẩm chất linh căn của Lý Vũ quá thấp, nếu chọn một bộ công pháp khó hơn, sợ là mới đi được một nửa tam hợp cảnh đã hết thọ mệnh. Vì vậy, Văn Hạc mới tự tay lựa chọn cho hắn công pháp này.
Văn Hạc cũng nói rõ mặt lợi mặt hại của Khởi Phong Quyết, không ép buộc Lý Vũ nhất định phải tu luyện. Mà hắn cũng không mất nhiều thời gian để suy nghĩ, quyết định nghe theo hướng dẫn của lão. Bởi hắn biết, có những thứ không thể cưỡng cầu.
Dẫu vậy, tốc độ tu luyện của Lý Vũ vẫn chậm đến mức phát điên lên. Thiên thứ nhất trong Khởi Phong Quyết là dẫn khí thuật, đệ tử bình thường chỉ cần một tháng là đạt được chút thành quả, còn hắn mất hai tháng vẫn không có tiến triển gì nhiều.
Việc này khiến Văn Hạc cảm thấy buồn bực không ít, bởi dù sao Lý Vũ cũng là con trai tin đồn của lão, hắn kém cỏi thì lão cũng cảm thấy mất mặt.
Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên, khiến cho Lý Vũ đang tập thổ nạp trên giường thì tỉnh lại. Hắn tiến đến mở cửa, trông thấy Văn Hạc ở bên ngoài, trên tay lão là một chén chất lỏng màu xanh lục.
“Văn trưởng lão.”
“Uống đi!” Văn Hạc đưa chén thuốc ra trước mặt Lý Vũ.
“Đây là?”
“Hoạt khí thang!” Lão đáp, sau đó đưa cho hắn một mảnh giấy mỏng. “Còn đây là dược phương, sắp tới ta phải ra ngoài một thời gian, ngươi tự mà lo liệu lấy. Linh dược trong dược viên có thể tùy ngươi sử dụng.”
Ba tháng tiếp xúc, Văn Hạc bắt đầu có chút thiện cảm dành cho Lý Vũ. Trong số đám đệ tử từng giúp lão chăm sóc dược viên, hắn là người duy nhất không làm hỏng một gốc nào.
Ngoài ra, Lý Vũ pha trà cũng rất ngon, lại còn biết đánh cờ, hai thứ này so với lão thậm chí chỉ hơn không kém. Mặt khác, so với những đứa trẻ cùng trang lứa, tính cách của hắn chững chạc cẩn thận hơn nhiều.
Văn Hạc vẫn luôn muốn có người kế thừa y đạo của mình, cuối cùng cũng xem như tìm được một tên vừa mắt. Điều duy nhất lão không hài lòng về hắn, đó là chưa từng để lão thắng một ván cờ nào.
“Đa tạ Văn trưởng lão.” Lý Vũ tiếp nhận chén thuốc cùng với dược phương, lễ phép nói.
Văn Hạc khẽ gật đầu, căn dặn vài thứ rồi lập tức xoay người rời đi, bộ dạng trông có vẻ gấp gáp hơn thường ngày.
Chờ lão biến mất, Lý Vũ quay trở lại giường, mở dược phương ra xem một cách chăm chú. Không phải hắn không tin tưởng lão, mà đây giống như là thói quen khó bỏ, cũng là sở thích rất khác người của hắn.
Trong dược phương, chủ dược là bách niên ngải tượng thảo, có vị đắng, tính lương, được quy vào hai kinh là tỳ và can, giúp tăng tốc độ vận hành khí huyết trong cơ thể.
Tuy nhiên, vẫn còn một điều nữa khiến Lý Vũ thật sự cảm kích, đó là Văn Hạc đã thay đổi vài chỗ trong dược phương, khiến cho việc điều chế loại thuốc này hoàn toàn nằm trong khả năng của hắn.
Xem xong, Lý Vũ gấp mảnh giấy cất đi, nâng chén thuốc lên uống một hơi hết sạch. Lúc này, một luồng ôn khí chợt dâng tràn khắp cơ thể, hắn đặt chén thuốc xuống, lập tức nhắm mắt điều chỉnh hơi thở của mình.
Thường ngày, bởi vì linh căn phẩm chất kém, linh khí mà Lý Vũ hấp thụ chuyển động rất chậm chạp. Không những thế, mười phần hít vào thì có tới chín phần thoát ra ngoài, hiệu suất cực kỳ thấp.
Bản thân hắn cũng rất nhanh cảm thấy mệt mỏi, chỉ mới thực hiện hơn bảy mươi vòng luân chuyển linh khí trong cơ thể là đã đến cực hạn, phải tiến hành nghỉ ngơi hồi sức rồi mới tiếp tục lại được.
Nhưng sau khi uống hoạt khí thang xong, Lý Vũ cảm thấy linh khí giữ lại trong người tăng thêm khoảng một phần mười. Dù lượng này là rất nhỏ, nhưng hắn biết tích tiểu sẽ thành đại, không hề tỏ ra xem thường.
Hơn nữa, tốc độ vận chuyển linh khí cũng như khả năng chịu đựng của Lý Vũ đều tăng lên đáng kể. Sau khi luân chuyển tám mươi hai vòng linh khí, cảm giác khó thở mới bắt đầu xuất hiện.
Nghỉ ngơi một lát, Lý Vũ lại tiếp tục nhắm mắt thổ nạp, cho đến khi đạt đến cực hạn thì tạm ngừng để nghỉ ngơi. Cứ như thế, hắn thực hiện việc này thêm năm lần nữa, đó cũng là lúc dược lực vừa hết.
“Bảy trăm vòng mới tiến hành đột phá tam hợp, không biết mất bao lâu nữa mới xong đây. Ài…”
Lý Vũ thở dài, nhưng không vì thế mà mất lòng tin vào bản thân. Chỉ cần cố gắng, cho dù xuất phát điểm có thấp đi chăng nữa, vẫn có thể tiến xa trên con đường mà mình mong muốn.
Lý Vũ đã từng trải qua điều này một lần, thêm một lần nữa cũng không làm khó được hắn. Hắn hướng ánh mắt ra bên ngoài, thấy sắc trời đã chuyển tối, khẽ nói:
“Tạm nghỉ một chút đã.”
Bước xuống giường, Lý Vũ tiến đến mở chiếc tủ ở góc phòng, bên trong có rất nhiều bộ y phục màu xám với kích cỡ giống nhau. Điểm cống hiến tháng đầu tiên chăm coi linh dược cho Văn Hạc, sau khi dùng vào việc ăn uống, còn lại đều được hắn dùng để đổi y phục.
Đây có thể nói là một việc làm cực kỳ xa xỉ, cũng không kém phần điên khùng trong mắt bất kỳ người nào ở Thất Dương tông. Nhưng Lý Vũ không quan tâm, bởi hắn không thể mặc một bộ y phục suốt cả tháng trời như những người khác được.
“Đến giờ đi tắm rồi.” Hắn thò tay lấy ra một bộ y phục cùng một chiếc khăn dày, vui vẻ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.