Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 72: Ngươi Thật Sự Chán Sống Rồi!




Lý Vũ vừa chạy vừa hướng ánh mắt của mình ra khắp nơi trong huấn luyện trường.
Ngoài mảnh sân rộng, nơi đây còn có một hồ nước lớn, một ngọn dốc cao, một tấm lưới khổng lồ hay một bãi đầm lầy, thậm chí có cả một khu rừng, đó là chưa kể tới những nơi mà tầm nhìn của hắn không tới được.
“Nơi này là sân tập mười môn phối hợp sao?”
Mải chú ý vào những thứ này, tốc độ của Lý Vũ có phần chậm chạp hơn so với những người khác. Trông thấy thế, một nhóm thiếu niên chạy vượt qua hắn vài vòng chợt quay lại buông lời châm chọc:
“Này tiểu tử, làm gì lề mề vậy, chưa ăn cơm à?”
Đúng là buổi sáng Lý Vũ chưa có gì cho vào bụng thật, bởi hắn có điểm cống hiến nào đâu. Hắn cười trừ, phớt lờ đi đám thiếu niên, tiếp tục những bước chạy ngăn ngắn của mình.
“Các ngươi xem, hắn mệt đến mức mở miệng không nổi luôn kìa.” Đám thiếu niên thấy Lý Vũ không trả lời thì cười phá lên một tiếng, vừa chạy vừa cố ý khua chân làm bốc lên một lớp bụi mù mịt.
“Các ngươi!” Lý Vũ trừng mắt lên mắng một tiếng. “Được, muốn chơi thì ta chơi với các ngươi.”
Hắn vốn không muốn gây chuyện thị phi nên mới im lặng, nhưng không đồng nghĩa với việc mặc cho người khác muốn làm gì thì làm. Một điều nhịn là chín điều lành, thế nên hắn chỉ nhịn một điều mà thôi.
Lý Vũ đưa tay lên che mặt, hai chân đạp mạnh, chớp mắt đã chạy vụt lên phía trước. Nhưng hắn không chạy quá nhanh mà luôn giữ một khoảng cách nhất định với đám thiếu niên, đồng thời không ngừng khua chân.
Khoảng sân này rộng thì rộng thật đấy, nhưng so với Tiểu Trúc thôn cũng chỉ bằng một góc nhỏ mà thôi. Đừng nói là hai mươi vòng, cho dù là hai trăm vòng, hai ngàn vòng vẫn không nhằm nhò gì đối với hắn.
Còn về phần đám thiếu niên kia, theo suy đoán của Lý Vũ, chỉ hai trăm vòng mà đã phân bua thiệt hơn, chắc chắn không thể chạy được quá con số đó là bao nhiêu, cho nên hắn mới không ngần ngại làm việc này.
“Muốn chết!” Một tên thiếu niên tức giận quát. “Các huynh đệ, cùng lên cho hắn một bài học!”
Đám thiếu niên vốn đã không vừa mắt Lý Vũ, bởi hành động của hắn đối với A Du và A Hạ, muốn tìm cách giáo huấn một phen. Tuy nhiên, Lý Vũ không biết an phận mà còn dám trả đũa, khiến cho bọn chúng càng thêm phần khó chịu.
Nhưng càng chạy, đám thiếu niên càng cảm thấy kinh ngạc, bởi không thể đuổi theo kịp. Dù cho tốc độ của bọn chúng nhanh đến mức nào đi chăng nữa, Lý Vũ vẫn luôn ở khoảng cách một trượng trước mặt.
Trước đó, Châu Liêm đã nói Lý Vũ là đệ tử mới nhập môn, thông tin chắc chắn không thể là giả được. Một đám đệ tử bốn năm bị một tên đệ tử nửa ngày dắt mũi, chuyện này truyền ra ngoài chẳng khác nào trò cười.
Vừa thẹn vừa giận, đám thiếu niên lập tức bung hết sức lực để chạy, quyết tâm bắt cho bằng được tên đệ tử mới kia, dù phạm phải tông quy cũng phải đè đầu hắn đánh một trận.
Tuy nhiên, bọn chúng có cố gắng thế nào thì kết quả vẫn thủy chung không có gì thay đổi. Cảnh tượng rượt đuổi này được chứng kiến bởi rất nhiều người, nhưng không ai biết là ai đang đuổi ai, chỉ thấy có một đám bụi mịt mù nhanh chóng lướt đi.
Hai mươi vòng, năm mươi vòng, một trăm vòng sân qua đi, bước chân của đám thiếu niến dần chậm lại. Bởi vì chạy quá nhanh nên sức lực mau chóng cạn kiệt, lại thêm việc ở sau lưng Lý Vũ phải hít không biết bao nhiêu là bụi đất, hô hấp của chúng bắt đầu không còn thông suốt.
Vốn dĩ hai trăm vòng sân này, bọn chúng chỉ cần chạy một cách bình thường, trước giờ cơm trưa là sẽ hoàn thành. Nhưng hiện tại chỉ mới hơn một trăm năm mươi vòng, chẳng tên nào còn đủ sức lực để tiếp tục đoạn đường còn lại nữa.
Từng tên lảo đảo thân hình, tấp vào một bên đường rồi ngồi xuống, mồm há hốc ra, không ngừng thở dốc. Lý Vũ thấy vậy cũng dừng lại, ngồi xổm cách đó một đoạn, vừa huýt sáo vừa ngoắc ngoắc tay, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
“Khốn nạn!” Một tên nghiến răng nói. “Hắn dám xem chúng ta là chó!”
“Kệ hắn đi, ta chạy hết nổi rồi.”
“Ta cũng vậy.” Tên khác thều thào.
Đám thiếu niên không đuổi kịp Lý Vũ, chỉ có thể cắn răng nuốt cơn giận vào trong chứ chẳng thể làm gì. Tuy nhiên, bọn chúng có cảm giác hoang đường, khi nghĩ đến việc Lý Vũ chỉ vừa gia nhập Thất Dương tông.
Những tên này làm đệ tử ngoại môn đã được bốn năm, chúng vẫn còn nhớ ngày đầu tiên đến đây, chật vật lắm mới hoàn thành được hai mươi vòng sân, thậm chí có kẻ còn phải bò lê lết dưới đất ở vòng cuối cùng.
Nhưng Lý Vũ thì sao chứ, vừa dắt bọn chúng chạy hơn một trăm năm mươi vòng, vừa khuấy cho bụi đất bay lên khắp nơi, vậy mà lúc này vẫn còn rất khỏe mạnh, không có dấu hiệu mệt mỏi.
Trông thấy đám thiếu niên bị không phản kháng, Lý Vũ cũng mất hết hứng thú. Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy trong lòng có chút khoan khoái, giống như linh hồn vừa được làm mới, trẻ lại gần vài chục tuổi vậy.
Ngẫm lại kiếp trước, hắn suốt ngày chỉ biết đến học hành, làm thêm, quả thật là rất vô vị lẫn khô khan. Một lần nữa trải qua giai đoạn này của cuộc đời, tận hưởng một chút cũng không vấn đề gì.
Lý Vũ đứng nhìn hơn một ngàn đệ tử ngoại môn đang chạy trong sân, không thấy A Du đâu. Có lẽ hành động lúc sáng của hắn thật sự khiến nàng không vui, nên đã rời khỏi huấn luyện trường lúc nào không hay.
Không biết làm gì tiếp theo, Lý Vũ ngó nghiêng ngó dọc rồi chạy đến một góc sân, dừng lại trước mặt Châu Liêm. Hắn nhìn lão giả cũng đang hướng ánh mắt về phía mình, lễ phép nói:
“Châu sư thúc, đệ tử đã hoàn thành hai mươi vòng sân.”
“Tốt lắm!” Châu Liêm khẽ gật đầu. “Ngươi có thể về.”
“Thế này là… xong rồi sao?” Lý Vũ một đầu mộng mị. Mang tiếng gia nhập một tông phái tu chân, nhưng rèn luyện còn ít hơn khoảng thời gian ở Lý gia, như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ.
“Buổi huấn luyện của ngươi đã xong.” Châu Liêm nhàn nhạt mở miệng. “Điểm của ngươi đã được cộng vào chuyên cần bảng, ngươi có thể quay lại vào chiều nay hoặc sáng hôm sau.”
“Chuyên cần bảng?”
“Ở ngoài cửa huấn luyện trường.”
“Ra là thứ này.” Lúc vào huấn luyện trường, Lý Vũ thấy một tấm bia đá lớn, bên trên có rất nhiều danh tự mờ ảo cùng một con số bên cạnh, hiện tại mới biết công dụng của nó là gì.
“Lần tới, sau khi hoàn thành huấn luyện ta giao thì cứ việc ra về, không cần phải đến đây chào hỏi làm gì.”
“Vâng, sư thúc.” Lý Vũ ôm quyền nói. “Vậy, đệ tử đi trước.”
Châu Liêm khép hờ đôi mắt, phất phất tay. Chờ khi Lý Vũ rời đi, lão liếc nhìn theo bóng lưng hắn, nhíu lại đôi chân mày. Những gì diễn ra trong sân trước đó, lão đã quan sát hết toàn bộ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Chạy hơn một trăm năm mươi vòng sân, thế nhưng trên người Lý Vũ không xuất hiện dù chỉ là một giọt mồ hôi, nhịp tim, hơi thở cũng hoàn toàn ổn định.
Từ trước đến nay, chưa có đệ tử nội môn nào của Thất Dương tông làm được điều này, chứ đừng nói đến đệ tử ngoại môn, mà lại còn là một tên vừa mới đến ngày đầu tiên.
“Lão già Văn Hạc này, là rảnh rỗi không có gì làm, hay là sống lâu quá nên lẩm cẩm đây?” Châu Liêm tiếp tục quan sát đám đệ tử trong sân, mỗi khi có người chạy qua một vòng thì lại bấm vào đầu ngón tay của mình.
Trong khi đó, đám thiếu niên gây hấn với Lý Vũ vẫn còn nằm vật vã bên ngoài sân, miệng không ngừng chửi rủa. Buổi huấn luyện sáng đã gần kết thúc, chúng có muốn chạy nốt phần còn lại cũng không đủ thời gian.
“Sắp tới giờ cơm trưa rồi, các ngươi không lo chạy đi còn ở đây làm gì?” Một giọng nói the thé bất ngờ vang lên, đám thiếu niên giật bắn người, vội vàng quay lại, lắp bắp nói:
“Lão… lão đại!”
“Hử?” Mũi phát ra một tiếng kêu nhẹ, Công Tôn Hạo nhíu đôi chân mày sắc như lưỡi kiếm, quắc mắt nhìn đám thiếu niên
“Lão đại, tất cả là do tên Lý Vũ kia!” Một tên nhanh nhảu nói.
“Lý Vũ?” Công Tôn Hạo liếc xéo xuống mặt đất, cảm giác cái tên này có chút quen thuộc.
“Chính là hắn!” Tên khác tiếp lời. “Chính là tên mới đến ngày hôm nay.”
“Là hắn!” Công Tôn Hạo suy nghĩ một chút thì nhớ ra, Lý Vũ là tên bạn cùng phòng mới đến của mình.
“Lúc sáng, chúng đệ thấy hắn có hành vi vô lễ với A Du tiểu thư nên muốn giáo huấn một phen, nào ngờ lại bị hắn dùng mưu hèn kế bẩn hãm hại, không cách nào chạy tiếp được nữa.”
“Tên này tuy không soái được như lão đại, nhưng rất vô sỉ hèn hạ, mặt lại vừa trơn vừa dày, trông thấy nữ nhân là nheo mắt liên tục. Nếu để hắn tiếp cận A Du tiểu thư, e là sẽ làm xấu thanh danh của nàng.”
“Lão đại, không thể để hắn làm ô uế A Du tiểu thư được.”
“Lão đại, nhất định phải trừng trị hắn.”

“Các ngươi câm miệng!” Công Tôn Hạo sau khi nghe những lời này thì điên tiết lên. Toàn bộ ngoại môn đệ tử, có ai là không biết hắn yêu thích A Du, vậy mà Lý Vũ lại không ngừng trêu ghẹo nàng, sao hắn có thể không nổi giận cho được.
“Tên khốn kiếp!” Công Tôn Hạo cuộn chặt hai nắm đấm, nghiến răng ken két. “Ngươi thật sự chán sống rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.