Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 70: Thất Hữu




Cạch!
Một viên đá từ đâu bay tới, va vào một viên đá đang nằm trên mặt đất, tóe ra chút ánh lửa rồi văng đi xa. Dưới ánh trăng tà, một thân ảnh ngồi thu mình vào trong gốc cây gần đó, lại ném ra một viên đá khác.
A Hạ hai tay ôm gối, lưng ngả về phía sau, ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang bị che khuất một phần bởi tán lá trên cao. Đôi mắt long lanh của thiếu nữ phản chiếu ánh sáng màu trắng nhạt, bờ môi nhỏ mím chặt lại, khẽ nói:
“Mẹ! Mẹ vẫn đang dõi theo con đấy chứ?”
Lúc còn nhỏ, A Hạ vẫn thường nằm im trong lòng mẹ, dưới ánh trăng, nghe những câu chuyện cổ rồi từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
“Mẹ! Sao lại bỏ con đi như vậy chứ? Mẹ hết thương con rồi phải không?”
Nhưng cũng vào một đêm trăng sáng, A Hạ nằm trong vòng tay thân yêu của mẹ mình, chỉ là không có câu chuyện nào được kể, cũng không có hơi ấm nào tỏa ra, che chở cho nàng.
Bàn tay mẹ nàng rất lạnh, cơ thể của bà cứng ngắc, rồi ánh mắt trìu mến dần khép lại, không bao giờ mở ra nữa. Chỉ có nụ cười thân thương là vẫn còn, nhưng vô cùng nhợt nhạt, không đủ để lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt non nớt.
A Hạ vẫn còn nhớ rất rõ, trăng đêm ấy, cũng giống hệt như lúc này, không tròn, nhưng rất sáng.
Mãi sau này, nàng mới biết nguyên nhân cái chết của mẹ mình. Bởi vì cha nàng là người tu chân, còn mẹ nàng lại chỉ là một thường nhân, mỗi khi hai người gần gũi với nhau, sinh mệnh của mẹ nàng lại bị mất đi một đoạn.
Nhưng nàng chẳng thể trách ai được, bởi nếu không như vậy, nàng đã không xuất hiện ở trên cõi đời này. Có trách, nàng cũng chỉ biết tự trách bản thân mình mà thôi.
“Cha rất nghe lời mẹ, chỉ cần mẹ nói một tiếng, chắc chắn sẽ không có hôn ước này.” A Hạ khẽ thì thào. Nàng nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận ánh trăng đang dần tan ra trên gương mặt, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Hôm nay, cha hứa gả nàng cho một kẻ mà nàng vô cùng căm ghét, đến tối thì lại bị một tên đáng ghét khác nheo mắt trêu ghẹo, ngay cả tỷ muội tốt bao nhiêu năm cũng quay lưng lại với mình.
A Hạ ngồi giữa không gian tĩnh lặng, chậm rãi suy ngẫm lại tất cả những việc đã xảy ra. Nếu như mẹ vẫn còn ở bên cạnh, có lẽ nàng đã không phải đơn độc đối mặt với mớ cảm xúc hỗn độn này.
Trước mặt mọi người, A Hạ vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, thậm chí là hung hăng. Nhưng nàng cũng chỉ là một thiếu nữ chưa đến tuổi trăng tròn, ẩn sâu bên trong vẫn là một nội tâm yếu đuối, dễ bị tổn thương như bao người khác.
Dẫu vậy, bởi vì phải xa mẹ từ nhỏ, lại thiếu thốn sự quan tâm từ cha, A Hạ cũng dần học được cách tự mình vượt qua những lúc như thế này. Nàng hít sâu một hơi rồi mở choàng hai mắt, gương mặt đầy vẻ bướng bỉnh cùng kiên cường.
“Không được! Ta không chấp nhận chuyện này! Ta nhất định phải trở thành thiên hạ đệ nhất nữ nhân, tự mình nắm lấy vận mệnh của mình!”

Lúc này, Lý Vũ cũng đã rời khỏi phòng ăn, hắn rảo bước trên con đường lát gạch nung, hai bên là những ngọn đèn nguyệt quang thạch, đang cùng với vầng trăng soi sáng mặt đất ở dưới chân.
Vừa rồi, sau khi nói chuyện với A Du, hắn mới biết được con số trên tấm lệnh bài của mình có ý nghĩa gì. Đó chính là điểm cống hiến của hắn, thông qua làm nhiệm vụ mà có được.
Không như Lý Vũ đã nghĩ trước đó, đồ ăn ở nơi đây không phải là miễn phí, mà cần dùng cống hiến để đổi lấy. Điểm cống hiến của hắn hiện tại đang là không, cho nên vừa rồi không thể mua đồ ăn.
Có lẽ vì vậy mà thiếu nữ A Hạ cho rằng Lý Vũ muốn kiếm chuyện, lại thêm nàng ta đang có tâm trạng không tốt, nên một việc tưởng như nhỏ nhặt lại trở nên ầm ĩ đến như vậy.
“Đợi tóc dài ra rồi che lại xem sao.” Lý Vũ kéo kéo mái tóc chấm ngang chân mày, cho rằng con mắt trái cứ mở trừng trừng của mình cũng là nguyên nhân gây ra một số rắc rối gần đây.
Hắn đi ngang qua phòng sự vụ, định ghé vào để hỏi Khâu sư huynh kia một việc. Thông thường, đệ tử mới nhập môn sẽ được cấp ba ngàn cống hiến, nhưng không hiểu sao hắn lại không có.
Tuy nhiên, cửa phòng sự vụ đã đóng, bên trong cũng không sáng đèn.
“Ài! Khâu sư huynh này làm việc cũng không có tâm gì cả, hại ta đắc tội với lão đại của đám nữ đệ tử ngoại môn.”
Người Lý Vũ vừa nhắc đến chính là A Hạ. Nàng không chỉ là đại sư tỷ khu phía tây, mà còn là con gái của Hoàng Dương phong chưởng tọa, địa vị không hề nhỏ.
Hơn nữa, vẻ ngoài của A Hạ cũng vạn phần xinh đẹp, khiến cho rất nhiều người âm thầm ngưỡng mộ. Chỉ có điều, bởi vì tính tình hung dữ nên không có mấy ai dám đến gần nàng.
May mà trước đó, A Du đã dùng lệnh bài của nàng mua cho Lý Vũ một tô mì lớn để ăn tạm, bảo hắn sau này trả lại cũng được. Nếu không có nàng, chắc giờ này hắn phải đem cái bụng đói về phòng ngủ rồi.
“A Du cô nương kia tính tình thật tốt a, nhất định phải kết giao với nàng mới được.”
Đi qua phòng sự vụ được một đoạn, Lý Vũ chợt dừng lại, bởi có một bóng người đang đứng chắn ở trước mặt. Người này cao hơn hắn nửa cái đầu, đến gần thì thấy là một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi.
“Ngươi tốt nhất nên giữ khoảng cách với A Du một chút!” Thiếu niên giơ lên nắm đấm, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn Lý Vũ, cố gằn cho giọng nói của mình trở nên khàn đặc. “Nếu không, đừng trách ta độc ác!”
Nói xong, thiếu niên xoay người, khẽ ho một tiếng rồi bước đi. Có vẻ như vừa rồi gằn giọng không được đúng cách lắm nên đi được một đoạn, thiếu niên bắt đầu cúi người ho sặc sụa.
Lý Vũ nhìn theo bóng lưng thiếu niên đang vừa đi vừa ho, khẽ lắc đầu. Tên này rõ ràng là có tình ý với A Du, trước đó trông thấy Lý Vũ gần gũi với người trong mộng của mình nên mới buông lời hăm dọa.
“Ài, đúng là trẻ con mà.” Lý Vũ thở dài một tiếng, tiếp tục cất bước. “Thích ai thì cứ nói ra, làm mấy chuyện không đâu thế này chỉ càng phản tác dụng.”
Một lúc sau, Lý Vũ cũng về tới phòng của mình. Thấy bên trong sáng đèn, hắn đoán rằng bạn cùng phòng đã về, liền vui vẻ đẩy cửa bước vào. Nhưng khi chuẩn bị chào hỏi thì Lý Vũ chợt đứng lại, ngẩn người nhìn thiếu niên đang nằm vắt chân trên giường.
“Là ngươi!” Cả hai đồng thanh lên tiếng.
“Ngươi vào phòng ta làm gì?” Công Tôn Hạo trợn mắt, giọng nói the thé.
“Đây cũng là phòng của ta.” Lý Vũ đáp. “Ta là Lý Vũ, tân ngoại môn đệ tử, từ hôm nay sẽ ở lại đây.”
“Mặc kệ ngươi là ai, mau cút ra ngoài cho ta!”
“Tiểu huynh đệ, dù gì chúng ta cũng là thất hữu, không thể thân thiện hơn được sao?” Lý Vũ cảm thấy có chút nặng đầu, không hiểu sao đám nhóc ở đây cứ hở một tí là đòi đuổi người khác.
(Thất hữu: bạn cùng phòng)
“Ngươi có cút không?” Công Tôn Hạo gằn giọng.
“Nếu ngươi không thích ở chung phòng với ta thì có thể tự đi ra ngoài.” Lý Vũ không mặn không nhạt đáp, sau đó ngồi xuống giường của mình. Tuy không muốn gây thù chuốc oán với người khác, nhưng hắn cũng không phải dạng yếu bóng vía gì.
“Khốn kiếp!” Công Tôn Hạo gầm lên, lao thẳng về phía Lý Vũ tung ra một cú đấm.
Lý Vũ giật nảy mình, không ngờ thiếu niên kia lại manh động như vậy, nói chuyện không hợp liền đánh nhau. Theo bản năng, hắn lách người sang bên cạnh, nhảy phốc một cái ra giữa phòng.
Cú đấm khá mạnh nhưng không trúng, Công Tôn Hạo mất đà lao vào tường, khiến căn phòng rung lắc dữ dội. Hắn xoay mạnh người, ánh mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào Lý Vũ, gằn từng chữ:
“Ngươi dám né?”
“Ngươi dám đánh, tại sao ta lại không dám né?” Lý Vũ nhíu mày, cảm giác thiếu niên này thật không biết nói lý lẽ.
“Ngươi!” Công Tôn Hạo nghiến răng ken két.
Từ trước đến nay, chưa có ai dám nói với hắn những lời như vậy, thế nhưng kẻ trước mắt hết lần này đến lần khác làm chuyện đó. Hắn đạp mạnh hai chân, nhào tới nơi Lý Vũ đang đứng lần nữa.
Lý Vũ lại rất nhanh né sang một bên, khiến cho thiếu niên vồ hụt rồi ngã ra đất.
Công Tôn Hạo lồm cồm bò dậy, gương mặt lộ vẻ khó tin. Trong số ngoại môn đệ tử, hắn được xếp vào hàng mạnh nhất, vậy mà không làm gì nổi một tên mới nhập môn chỉ hơn nửa ngày.
Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, không chỉ mặt mũi mất hết sạch sẽ, mà chắc chắn cha hắn cũng sẽ giáo huấn một trận ra trò. Vừa thẹn vừa giận, Công Tôn Hạo nhìn quanh, nâng lên tủ quần áo ở góc phòng rồi ném đi.
Lý Vũ phản ứng cũng không chậm, lập tức nắm lấy chiếc giường của mình quật tới. Giường tủ ầm ầm va chạm vào nhau rồi vỡ nát, vô số mảnh gỗ vụn bắn ra tung tóe, khiến cho tầm mắt của hắn nhất thời không thể nhìn thấy gì.
Lý Vũ ho khan vài tiếng, hai tay quờ quạng. Chân bước lùi lại, đang muốn tìm đường để mở cửa thì một cái bóng lao tới, ôm chầm lấy hắn. Hai thân ảnh ngã nhào xuống đất, quấn chặt nhau lăn lộn khắp nơi, tay chân không ngừng đấm đá.
Tiếng động ầm ĩ từ trong phòng truyền ra, nhưng xung quanh vô cùng vắng vẻ nên không ai hay biết. Sở dĩ như vậy, là do toàn bộ khu vực này, từ lâu đã chỉ còn một mình Công Tôn Hạo ở.
Một canh giờ sau, không gian mới dần yên tĩnh trở lại, bên trong căn phòng chẳng còn gì ngoài một mớ hỗn độn. Lý Vũ cùng Công Tôn Hạo ngồi dựa lưng vào hai vách tường đối diện thở hổn hển, trừng lên những con mắt thâm tím, nhìn nhau đến sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.