Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 67: Ngươi Muốn Giỡn Mặt Ta Sao?




Bên ngoài hành lang, Lý Vũ đi sau lưng Khâu Tử Tuấn, đảo mắt nhìn xung quanh. Nơi đây là một khu nhà rộng lớn với rất nhiều phòng ốc, nhưng lại có phần vắng vẻ so với trong tưởng tượng của hắn.
“Mọi người đi ra ngoài hết rồi sao?” Hắn thầm nghĩ. Nhưng nhìn kỹ lại, không ít cánh cửa bị bám vào một lớp bụi màu trắng xám, phía trên xà nhà cũng giăng đầy mạng nhện, chứng tỏ đã lâu không có người quét dọn.
“Đến rồi!” Khâu Tử Tuấn dừng lại trước căn phòng nằm ở cuối hành lang rồi đẩy cửa bước vào. “Lý sư đệ, từ giờ nơi này sẽ là chỗ ở của đệ. Trong phòng còn một người nữa tên Công Tôn Hạo, hi vọng hai ngươi có thể chung sống hòa thuận với nhau.”
Thanh niên lại lấy từ trong người ra một vật và nói:
“Đây là tân đồ lục, bên trong là nội quy cùng với hướng dẫn cho đệ tử mới. Rảnh rỗi thì lấy ra đọc, còn gì chưa rõ thì cứ đến phòng sự vụ tìm ta.”
“Đa tạ Khâu sư huynh.” Lý Vũ khẽ gật đầu rồi nhận lấy cuốn sổ nhỏ.
Khâu Tử Tuấn nhìn tên sư đệ mới đến của mình, âm thầm đánh giá một lần nữa rồi mới rời đi. Hắn cảm thấy có chút bất thường, bởi Văn Hạc rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, vậy mà hôm nay lại đích thân đến gặp hắn chỉ vì một tên đệ tử cần nhập môn.
“Bảo chăm sóc hắn, rốt cuộc thì lão già này có ý gì?” Thanh niên vừa đi vừa lầm bầm, suy nghĩ vẩn vơ một lúc thì đã về đến phòng sự vụ, sau đó lại gục đầu xuống chiếc bàn êm ái nằm ngủ.
Trong khi đó, Lý Vũ đứng giữa căn phòng mới nhìn quanh một lượt. Phía cuối phòng có một tủ quần áo trông như lâu ngày không được sử dụng. Gần cửa ra vào là hai chiếc giường đối diện nhau, bên trên đầy đủ chăn gối.
“Người ở đây không bao giờ dọn dẹp phòng ư?”
Thở ra một hơi, Lý Vũ ôm đồ đạc đi ra ngoài, sau đó theo đường cũ tìm đến phòng sự vụ để mượn một ít dụng cụ dọn dẹp. Khâu Tử Tuấn đang ngủ bị gọi dậy nên hơi khó chịu, chỉ hướng nhà kho cho Lý Vũ rồi lại nằm gục xuống bàn.
Bởi vì căn phòng khá bẩn nên Lý Vũ phải mất gần một canh giờ mới dọn dẹp sạch sẽ hết được. Sau khi giặt xong đống chăn gối lâu ngày không ai dùng tới, hắn định đi dạo một vòng xem thế nào, nhưng vì hơi mệt nên quyết định để khi khác.
Lý Vũ ngồi trên giường, tay cầm một cuốn sổ mỏng, mặt trước có chữ “tân đồ lục”. Hắn mở ra trang đầu tiên, khẽ đọc:
“Điều thứ nhất, luôn phải mặc y phục của tông môn trên người.”
Lý Vũ trầm ngâm, cảm thấy quy định này không khó gì, nhưng vấn đề ở chỗ là hắn chỉ được cấp một bộ y phục. Với thói quen tắm rửa thường xuyên, ít nhất phải hai bộ quần áo mới được xem là tạm đủ đối với hắn.
Vốn định dành chút thời gian cuối ngày để xuống núi lấy vài bộ quần áo mà lúc trước A Linh đưa cho, nhưng xem ra không cần nữa. Lý Vũ than thở một chút, sau đó đọc tiếp dòng bên dưới.
“Điều thứ hai, các đệ tử phải yêu thương lẫn nhau, không được vô cớ gây sự dẫn đến mất đoàn kết nội bộ, làm tổn thương hòa khí trong tông môn.”
“Điều thứ ba, đệ tử phải làm nhiệm vụ nhằm góp phần vào sự phát triển của tông môn. Các nhiệm vụ sẽ được quy đổi thành điểm cống hiến tùy theo độ khó, ngày cuối cùng của mỗi tháng phải giao nộp đủ số điểm tối thiểu cho phòng sự vụ.”
Một tông phái mỗi ngày đều cần phải chi tiêu rất nhiều thứ, Lý Vũ cũng cảm thấy điều này là hợp lý. Hơn nữa, phần điểm dư ra có thể dùng để đổi tài nguyên tu luyện và các vật phẩm cần thiết khác.
Riêng đệ tử mới gia nhập tông môn thì được miễn tháng đầu tiên, nhưng vẫn có thể làm nhiệm vụ nếu muốn. Làm nhiều nhiệm vụ không chỉ giúp đỡ cho tông môn mà còn đem đến lợi ích cho bản thân, Lý Vũ thấy đây cũng là một việc tốt.
“Không biết có đổi được thêm vài bộ y phục không nhỉ?”
Cứ như thế, Lý Vũ lại mất thêm một canh giờ nữa để đọc tất cả những thứ được ghi trong cuốn sổ. Tông quy có tất cả bốn mươi hai điều, hầu hết đều là những quy tắc ứng xử cơ bản nên hắn không mất quá nhiều thời gian để ghi nhớ.
Lật ra trang sau cùng, Lý Vũ nhận ra là một tấm bản đồ. Theo đó, nơi này được chia là năm khu vực là đông, tây, nam, bắc và trung tâm. Căn phòng hiện tại của hắn thuộc đông khu, nơi ở dành cho nam đệ tử. Ngược lại chính là tây khu, nơi ở dành cho nữ đệ tử.
Theo nội quy điều thứ mười bảy, nếu không có lý do chính đáng, nam đệ tử không được tiến vào tây khu, cũng như nữ đệ tử không được bén mảng đến đông khu, vi phạm sẽ bị trừng phạt rất nặng, nhưng cụ thể thế nào thì Lý Vũ không thấy ghi chép.
Ngoài phía đông và phía tây ra, những nơi còn lại là khu vực chung cho ngoại môn đệ tử. Lý Vũ nhìn hết tấm bản đồ một lượt, ghi nhớ một số vị trí đặc biệt rồi đặt cuốn sổ xuống bên cạnh mình. Hắn nhìn ra bên ngoài, thấy trời đã dần chuyển tối.
“Người tên Công Tôn Hạo kia vẫn chưa về nhỉ?”
Lý Vũ nâng lên tấm lệnh bài có nửa phần giống với thứ mà Văn Hạc lão giả từng đưa cho hắn. Tấm lệnh bài này có màu vàng đồng, một mặt vẫn là hình bảy ngọn núi, mặt còn lại có tên của hắn cùng một con số nhỏ ở bên dưới.
“Số không này là có ý gì nhỉ?”
Chợt Lý Vũ xoa nhẹ cái bụng, nhận ra rằng cả ngày hôm nay mình vẫn chưa ăn uống. Thay bộ y phục màu nâu của ngoại môn đệ tử xong, hắn cất cuốn sổ cùng hai tấm lệnh bài vào trong túi vải, đeo lên người rồi rời khỏi phòng.
“Có thực mới vực được đạo, kiếm cái gì ăn đã rồi mai tính tiếp.”
Đi ngang qua phòng sự vụ, Lý Vũ trông thấy Khâu Tử Tuấn đã ngủ dậy, đang vừa ngáp vừa duỗi cái lưng dài thườn thượt của mình. Hắn dừng lại trước cửa, nhìn vào trong rồi gọi một tiếng:
“Khâu sư huynh!”
“Lý sư đệ, đến tìm ta sao?” Thanh niên vẫy vẫy tay, nở một nụ cười vui vẻ nói.
“Đệ cảm thấy hơi đói bụng, muốn rủ Khâu sư huynh đi ăn chung cho vui.” Lý Vũ cũng đáp lại bằng một nụ cười. Hiện tại ở nơi này chỉ có hai người, hắn không tìm Khâu Tử Tuấn thì còn tìm ai.
“Ta đâu cần phải ăn chứ.” Khâu Tử Tuấn lắc đầu nói. “Chỉ cần đạt đến tam hợp cảnh là có thể hấp thụ linh khí để duy trì sinh mệnh rồi.”
“Thật thế sao?” Lý Vũ vờ hỏi, trong lòng thầm nghĩ: “Tam hợp cảnh là không cần ăn uống, quả là một thông tin thú vị. Không biết so với ngưng linh cảnh mà Văn trưởng lão nhắc đến, cái nào cao, cái nào thấp nhỉ?”
“Tất nhiên là thật rồi, ta nói dối đệ làm gì chứ.” Khâu Tử Tuấn tỏ vẻ nghiêm túc. “Ở Thất Dương tông ta, những người bằng tuổi đệ đều chuẩn bị bước vào cảnh giới này rồi. Đệ bây giờ mới bắt đầu là rất trễ rồi, nhất định phải cố gắng hơn những người khác mới được.”
“Đa tạ Khâu sư huynh nhắc nhở. Nếu sư huynh không đi, vậy đệ đi trước đây.” Lý Vũ ôm quyền chào thanh niên rồi rời khỏi phòng sự vụ.
Dưới chân là một con đường lát gạch nung, Lý Vũ vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Hoàng hôn đã tắt trước đó, hai bên đường là những cột gỗ cao cao, treo lên những viên nguyệt quang thạch đang tỏa ánh sáng dịu nhẹ.
Càng đi tới, trong tầm mắt Lý Vũ càng xuất hiện thêm nhiều bóng người, số lượng lên đến vài trăm. Bọn họ cũng trông thấy Lý Vũ, cảm thấy hắn có chút xa lạ nhưng chỉ nhìn một chút rồi thôi.
Vào đến khu vực trung tâm, Lý Vũ đi thêm một đoạn thì đến một ngã tư, hắn lấy bản đồ ra xem rồi rẽ trái. Những người xung quanh đều rẽ sang hướng này, có lẽ cũng đang muốn tiến về cùng một nơi.
Càng đi, mùi đồ ăn theo gió thoang thoảng đến hai bên cánh mũi của Lý Vũ càng nồng đậm, hắn biết mình đã đi đúng hướng. Dừng lại trước tòa nhà lớn, ước chừng có thể chứa được vài ngàn người, hắn ngẩng lên ngước nhìn, trầm trồ một tiếng:
“Chỉ là nhà ăn thôi mà cũng hoành tráng vậy sao?”
Lý Vũ hít sâu một hơi, thầm suy đoán về những món ăn mà mình sắp được thưởng thức. Bụng đói cồn cào lại càng khiến đôi chân đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc hắn đã xuất hiện ở bên ngoài nhà ăn.
Đẩy cửa bước vào trong, Lý Vũ nhìn thấy hàng trăm chiếc bàn lớn đã có người ngồi, xen kẽ là những chiếc bàn trống. Phía xa, từng hàng người nối đuôi nhau trước những quầy thức ăn. Một số gương mặt xuất hiện vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng không ai làm mất trật tự.
Lý Vũ sau khi quan sát thì lấy lệnh bài ra rồi đứng vào một hàng người. Mái tóc khá ngắn và có phần kỳ lạ của hắn gây được vài sự chú ý, nhưng khi hắn mỉm cười chào những người khác thì ai nấy đều giả vờ quay đi.
“Việc gì phải lạnh lùng như thế chứ!” Lý Vũ thu hồi ánh mắt, đưa ngón tay lên gãi gãi hàng chân mày.
Phía trước, từng người, từng người sau khi lấy thức ăn xong thì tìm một chiếc bàn trống để ngồi. Chờ đợi được một lúc rồi cũng đến lượt mình, Lý Vũ đưa tấm lệnh bài cho nữ tử đứng trông quầy, vui vẻ nói:
“Cho ta một phần mì nhiều tiêu, nhiều hành, thêm một chút ớt, thịt vừa chín tới là được, đừng chín quá.”
Nữ tử cầm lấy tấm lệnh bài, nhưng ngay lập tức ném ngược trở lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lý Vũ nói:
“Ngươi muốn giỡn mặt ta sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.