Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 48: Cường Đại




Băng thiên tuyết địa!
Nguyệt quang tựa băng tuyết, băng tuyết chính là nguyệt quang, bao phủ toàn bộ không gian nơi đây.
Theo cái nhấn tay của Lý lão, hàng ngàn, hàng vạn băng tiễn rơi xuống như lưu tinh bão vũ, rạch lên bức màn đêm đen vô số vết cắt lấp lánh màu trắng bạc, ầm ầm đâm thẳng về phía đám hắc khí bên dưới.
Trong phiến không gian này, tất cả mọi thanh âm đều đã biến mất, nhường chỗ cho tiếng gió rít gào tê dại.
Chớp mắt, băng tiễn xuyên qua lớp khói đen dày đặc, đâm thẳng vào mặt đất, vỡ ra thành vô số quang điểm. Trong đêm, một cơn mưa tuyết trắng xóa chầm chậm rơi xuống, rồi dần tan biến đi như chưa từng tồn tại.
Ken két!
Khói đen trước đó vẫn còn cuồn cuộn bốc lên, lúc này đang dần chuyển động chậm lại, trở nên cứng ngắc. Phía bên ngoài, một lớp băng mỏng bắt đầu xuất hiện, nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ hắc khí.
Từ xa nhìn lại, khoảng sân rộng lớn của Lý gia giống như đang đặt một pho tượng bằng băng của hàng ngàn con giun khổng lồ. Phía trên, khói đen khói trắng tỏa ra, quyện vào nhau thành màu xám, trông cực kỳ quái dị.
Lý lão chầm chậm đáp xuống, bàn chân nhẹ nhàng đạp lên mặt đất, đứng thẳng như một cây tùng. Nguyệt quang trên người lão đã ít nhiều tán đi, nhưng vẻ oai nghiêm vẫn còn đọng lại như trước.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Lý bà bà đứng bên cạnh nhìn tượng băng, có phần nghi ngờ.
Rắc! Rắc!
Tiếng vỡ nát liên tiếp vang lên, từng vết nứt dần xuất hiện, đứt gãy lan tràn ngày càng nhiều thêm. Dưới ánh sáng của trăng đêm, bụi băng nhẹ nhàng rơi xuống, chưa kịp chạm đất đã hóa thành hơi nước bay đi trong gió.
Lý lão còn chưa kịp trả lời, băng tuyết đã ầm ầm nổ tung, bắn ra hàng ngàn mảnh vỡ sắc bén. Từ giữa đống vụn vỡ trắng xóa, hai thân ảnh già nua lao ra, lơ lửng trên bầu trời, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
Bên dưới, khói đen không những không bị tổn hại chút nào, mà cuộn lên càng dữ dội hơn lúc trước nhiều lần. Số lượng cũng tăng thêm không ít, tưởng chừng cả hang ổ của chúng đang ở đó vậy.
Vụt! Vụt! Vụt!
Giống như gào thét, giống như gầm rú, nhưng lại không có chút âm thanh nào phát ra. Từng tia hắc khí vùn vụt lao về phía hai thân ảnh giữa không trung, so với thiên tinh tiễn của Lý lão còn dày đặc hơn bội phần.
Bốn con mắt nhìn số lượng hắc khí đang phá không bay tới, hai sống lưng nổi lên một cơn lạnh lẽo. Rốt cuộc thì lũ ác hồn này từ đâu xuất hiện? Vì sao lại có thể nhiều đến mức như vậy?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, Lý lão cùng Lý bà bà đều không có thời gian để suy nghĩ thêm về việc này. Cả hai ngay lập tức vừa lùi lại để kéo dài khoảng cách, vừa vung tay lên bắt đầu kết ấn.
Đông!
Nguyệt quang lần nữa xuất hiện, nhưng không tản mát ra bên ngoài quá nhiều mà tập trung lại xung quanh Lý lão. Kim quang nồng đậm, tưởng như thực chất, trông chẳng khác nào một vầng đại nguyệt đang lơ lửng ở đó.
Ngay bên cạnh, một quả cầu huyết sắc lớn không kém cũng thành hình, bao bọc lấy cơ thể Lý bà bà. Ngược lại vẻ thần thánh gần kề, huyết cầu mang đến một cảm giác vô cùng yêu dị, chỉ cần nhìn vào hơi lâu một chút cũng khiến cho máu huyết sôi trào, linh hồn bị hút đi.
Bặp!
Lý lão vươn tay trái của mình ra, nắm lấy tay phải của Lý bà bà đưa tới. Hai khí tức hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn trái ngược, một sáng một tối, một chính một tà, nhưng không hề bài xích lẫn nhau, mặt khác lại còn đang từ từ dung hợp.
Nói là từ từ, nhưng thực chất mọi thứ diễn ra nhanh như điện quang hỏa thạch. Kim cầu, huyết cầu chất chồng vào một chỗ, không phân biệt chủ phó, như nước hòa vào nhau, lập tức biến đổi thành tử sắc quang cầu.
Ngay lúc này, hắc khí lũ lượt kéo tới, như một dòng nước xoáy khổng lồ nuốt chửng quang cầu vừa thành hình vào trong. Dập dềnh trôi nổi, trông vô cùng yếu ớt, nhưng tử sắc quang cầu không hề suy suyển chút nào.
Chỉ có điều, bọn họ không có cách nào phản công. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắc khí mỗi lúc một nhiều hơn, e rằng không chỉ Lý Vũ mà những người khác cũng khó có thể sống sót mà chạy trốn khỏi nơi này.
Mặt khác, linh lực của hai người tuy vô cùng dồi dào nhưng không phải là vô hạn. Lại thêm bầy hắc khí bủa vây, ngăn cách với linh khí bên ngoài, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ cạn kiệt.
Vô số hắc khí là vô số gương mặt hung hăng dữ tợn, va đập vào lớp tử sắc quang mang dồn dập không ngừng nghỉ, liên miên bất tận. Bọn chúng quyết phải phá cho bằng được thứ đáng ghét này, sau đó cắn xé hai người ở bên trong vì đã dám tấn công chúng.
“Đây…rốt cuộc là thứ gì?” Chân mày Lý lão như dính vào nhau. Lão biết đây là linh hồn, nhưng linh hồn mạnh mẽ, liều mạng, mà số lượng lại đạt đến mức kinh hãi thế này thì chưa bao giờ thấy qua, bất giác mới thốt ra một câu hỏi như vậy.
“Trong số các công pháp đỉnh cấp của U Linh Cốc, hình như không có thứ này.” Lý bà bà suy nghĩ một lúc rồi nói. “Trừ phi…”
“Trừ phi tên họ Trác kia vượt qua vấn đạo, đạt đến phong thần cảnh, tự mình sáng tạo ra một loại thần thông mới?” Lão tiếp lời của Lý bà bà.
“Tên khốn ngu dốt gàn dở ấy, dù có đạt đến phong thần thì cũng không thể nghĩ ra được thứ khủng bố như thế này.” Lý bà bà mỉa mai, nhưng trong giọng nói có vẻ cũng không chắc chắn lắm.
“Thứ này chắc chắn càng không phải của Thái Dương Thần Điện…” Lý lão suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra một kết luận. “Bà lại đi ra ngoài gây sự với ai rồi đúng không?”
“Giờ mà ông vẫn nói được những lời này à?” Lý bà bà gắt gỏng. “Mà cứ cho là phải đi, ông nói xem ai có thể tu luyện linh hồn tốt hơn U Linh Cốc?”
“Nếu như vậy, xem ra chúng ta phải táng thân lại nơi này rồi!” Lão mỉm cười nhìn Lý bà bà.
Lý bà bà hiểu lão muốn nói gì.
Đúng như bà ta nói, trong chân giới, U Linh Cốc được mệnh danh đệ nhất chủ tu linh hồn, mà đứng đầu chính là gã họ Trác kia. Bởi thế nên, dù không tin rằng người này sáng tạo ra được công pháp như trước mắt, nhưng đây là khả năng có thể xảy ra nhất.
“Đằng nào cũng chết, chi bằng liều một phen, biết đâu có thể mở ra một con đường sống!” Lý bà bà cắn răng nói.
“Để ta ở lại quấn lấy hắn, ông tranh thủ đưa bọn trẻ đến Tử Trúc Lâm. Dù sao thì mối huyết hải thâm thù năm xưa giữa ta và hắn không có liên quan gì đến ông.”
“Có chết thì cùng chết!” Lý lão dứt khoát nói.
“Bà cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho ta cùng bọn trẻ sao? Chỉ cần hai chúng ta hợp lực, ít nhất cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian, chờ người của chính phái tới. Trác Thiên đã mạo hiểm đến tận đây, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội diệt trừ hắn.”
“Tiếc là không thể cố gắng thêm vài chục năm nữa, nhìn Vũ Nhi con đàn cháu đống.” Lý bà bà mi mắt cụp xuống, có chút tiếc nuối.
Trăm năm đối với tu sĩ thoáng qua như chớp mắt, cố gắng thêm một chút thế này cũng không được, có thể không tiếc sao? Nhưng trăm năm qua đi, nhìn Lý Vũ xong lại muốn nhìn đến đời con hắn, cháu hắn, chắt chút chít mười tám đời của hắn… vậy thì sẽ đến khi nào đây?
Lão biết tính cách của Lý bà bà có phần hơi tham lam, nhưng đôi lúc không cần phải nói ra những điều này làm gì. Lão cứ thế lặng im, để cho Lý bà bà từ từ tiêu hóa hết mớ cảm xúc bên trong.
Lý bà bà thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu lên nhìn lão. Tuy thường ngày hay cãi vã, nhưng còn ai hiểu bà ta bằng lão nữa. Sống hơn ba ngàn năm, gặp được một người như lão, xem ra cũng không còn gì để tiếc nuối.
Hai người siết chặt tay nhau, ánh mắt tang thương chất chứa đầy tình cảm. Bao nhiêu năm rồi, một trăm, hai trăm, hay đã một ngàn năm trôi qua, bọn họ mới dành cho nhau cái nhìn trìu mến như vậy?
Thật sự là không còn nhớ được nữa! Chỉ là không hiểu sao, vào ngay khoảnh khắc này, cả Lý lão cùng Lý bà bà đều có chung một cảm giác rằng mình đã thấy ánh mắt kia chỉ mới vừa hôm qua.
Nhưng rất nhanh sau đó, cả hai đều hướng ra phía ngoài lớp tử sắc quang mang, xuyên qua đám hắc khí dày đặc đang bao phủ xung quanh, ánh mắt dần chuyển sang lăng lệ ác liệt.
Tới rồi!
Khí tức vô cùng khủng bố, vượt qua bọn họ cộng lại nhiều lần đã xuất hiện, ngay phía trên bầu trời Lý gia.
Dù còn chưa lại gần, còn chưa hiện ra đó là thân ảnh của ai, nhưng áp lực đang đè xuống là vô cùng cường đại, khiến cho người khác hít thở không thông, xương cốt run rẩy.
Bàn tay nắm chặt, hai gương mặt già nua nhìn nhau nở nụ cười mãn nguyện, sẵn sàng xông ra ngoài liều chết một phen.
Vì Lý Vũ, Lý Đại.
Vì hai mẹ con Mộng Liên, Mộng Hoa.
Nhất định phải kiên trì đến cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.