Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 24: Chân Chính Thực Lực




Mười quyền của đại hán mang theo lực lượng vô cùng to lớn, quyền ảnh chưa tới mà quyền phong đã tới, phả thẳng vào mặt Lý Đại, kèm theo đó là tiếng gầm thét như sấm rền.
Lý Đại nhìn đại hán, nét cười trên mặt mỗi lúc một đậm. Trước đó, hắn tưởng tiếng gầm của đại hán là tiếng sấm nên mới giật mình.
Còn bây giờ, cho dù đại hán có gào thét đến trời long đất lở thì hắn cũng không sợ hãi chút nào.
Hắn chỉ sợ tiếng sấm thật sự mà thôi.
Lý Đại đứng yên tại chỗ, tóc dài tung bay, không hề nao núng. Nhưng chỉ một khắc sau đó, hắn khẽ nghiêng người qua một bên, bàn chân đạp nhẹ, cả cơ thể bỗng chốc biến mất.
Mười quyền của đại hán cứ thế đánh thẳng vào khoảng không, ầm ầm bốc lên một mảng lớn rừng rậm đi về phía xa.
“Không ổn!” Đại hán kêu lên, vội vàng quay lại phía sau thì thấy Lý Đại đang bay thẳng về phía thiếu niên.
“Đứng lại!”
Hắn muốn đuổi theo, nhưng tốc độ của Lý Đại lúc này còn nhanh hơn trước hai phần, làm sao có thể đuổi kịp.
Hóa ra, Lý Đại từ đầu vẫn chưa bộc lộ ra hết cực hạn của mình, vừa rồi còn giả vờ bị thương nặng để dẫn dụ đại hán đi đến nơi khác.
Chớp mắt, Lý Đại đã xuất hiện ở bên cạnh thiếu niên. Gương mặt vốn luôn trầm tĩnh bỗng trở nên dữ tợn, hắn há miệng cười lớn, để lộ ra hàm răng trắng hếu dính đầy máu. Vẻ anh tuấn của hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ mặt không khác gì ác quỷ đến từ địa ngục.
Lý Đại xoay người, đưa ánh mắt châm chọc nhìn đại hán, sau đó lại liếc sang thiếu niên đang run rẩy ngã ngồi trên mặt đất. Hắn từ từ đưa nắm đấm của mình lên, hai con mắt híp lại nhìn thiếu niên.
“Vừa nãy, ngươi nói là muốn đánh cho ta tàn phế đúng không?“
“Ngươi dám!” Đại hán lại gầm lên, gia tăng tốc độ của mình.
Lý Đại không để ý đến đại hán, vung tay đấm thẳng vào mặt của thiếu niên. Hắn không vận quá nhiều linh lực vào nắm đấm của mình, như vậy mới khiến cho thiếu niên không chết ngay được, nhưng đau đớn thì tăng lên gấp bội.
Lý Đại không phải là người độc ác, chỉ là đang nổi giận mà thôi. Hắn vốn là một người rất hiền lành, nhưng càng hiền lành, khi bị chạm phải nghịch lân thì lại càng bộc phát ra mạnh mẽ. Mà nghịch lân của hắn không gì khác ngoài Lý Vũ.
“Long thúc cứu ta!” Thiếu niên lúc trước hung hăng là thế, bây giờ chỉ có thể nằm im một chỗ chịu đòn, mặt mũi bị đánh cho sưng vù, kêu khóc vô cùng thảm thiết.
“Tên khốn kiếp, ta giết ngươi!”
Đại hán đã đến gần Lý Đại nhưng vì sợ vô tình đánh trúng thiếu niên nên vẫn chưa tấn công. Chiêu thức của hắn tuy mạnh mẽ, nhưng phạm vi rộng, độ chính xác lại rất thấp, không thể tùy tiện sử dụng từ khoảng cách quá xa.
“Người chứ có phải thú đâu mà gào lắm thế.” Lý Đại giẫm thiếu niên ở dưới chân, nhìn về phía đại hán. “Đánh có vài chiêu mà gào đến nửa ngày, đánh chó cũng không khiến nó ồn ào bằng ngươi.”
“Ta giết ngươi!” Khi khoảng cách với Lý Đại chỉ còn hai trăm trượng, đại hán đạp mạnh chân xuống đất, để lại một cái hố lớn ở đó rồi nhảy lên.
“Ta đã bảo là đừng có gào nữa mà, nghe nhức cả đầu.” Lý Đại không mặn không nhạt nói, chầm chậm đưa tay trái lên.
Hành động này của Lý Đại khiến cho đại hán có chút bất an. Tuy nhiên, nỗi bất an này chưa đủ để đè xuống cơn giận vì bị so sánh với chó. Mà hắn cũng không nghĩ ra được đối phương đang định giở trò gì.
Mắt thấy khoảng cách chỉ còn năm mươi trượng, đại hán duy trì tốc độ, tiếp tục lao thẳng về phía trước. Chỉ có dùng lực lượng nhục thân mới không đánh nhầm vào thiếu niên đang nằm dưới đất.
Nhưng đúng lúc này, Lý Đại nắm chặt bàn tay của mình lại, hô lớn một tiếng:
“Thất Tinh Khốn Long Trận, khởi!”
Đột nhiên, trên mặt đất xuất hiện vô số điểm sáng, lung linh huyền ảo như muôn ngàn ngọn nến. Nhìn kỹ, có thể thấy những điểm sáng này không phải được sắp xếp ngẫu nhiên, mà tuân theo một quy luật nhất định.
Mỗi điểm sáng chính là một tinh tử trong một thất tinh đồ, mỗi thất tinh đồ lại là một tinh tử của thất tinh đồ lớn hơn. Trong mỗi tầng tinh đồ, từng tinh tử lại thay phiên nhau đổi chỗ, khiến cho khi nhìn vào có cảm giác trùng trùng điệp điệp, liên miên bất tận.
“Trận pháp?” Con ngươi đại hán co rút lại, không tin nổi vào mắt mình.
Đúng vậy, chính là trận pháp. Ngay từ đầu, Lý Đại đã định sẵn sẽ dùng trận pháp để đối phó với đại hán, bởi đây mới chính là bản lĩnh thật sự của hắn. Hắn mạnh nhất, không phải tốc độ, mà là trận pháp.
Cha hắn từng nói, bộ pháp mà hắn học chính là thiên hạ đệ nhất. Nhưng với hắn, tốc độ có nhanh thì cũng chỉ có thể chạy trốn. Trước mặt cha mẹ, hắn là một kẻ nhút nhát, nhưng ở nơi khác, hắn vẫn là một đấng nam nhi, vẫn phải có thứ gì đó để kiêu ngạo.
Cả đời này, hắn không thể độ kiếp để bước tới cảnh giới tiếp theo. Vì vậy, muốn bản thân mạnh mẽ hơn, hắn phải đi con đường khác. Đó là con đường của một trận sư.
Thật may là con đường này tương đối bằng phẳng đối với hắn.
Trước đó, mỗi lần di chuyển, tay trái của Lý Đại đều âm thầm ném ra một trận khí lên mặt đất, sau đó dùng mũi chân để cố định lại. Bởi vì việc chuẩn bị này, hắn chưa thể bày ra tốc độ cực hạn của mình được.
Những đòn tấn công của hắn trông thì phô trương thật, nhưng lực sát thương không phải quá lớn, mục đích chỉ là để che mắt đại hán. Trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi thứ đều đã được Lý Đại tính toán một cách kỹ lưỡng, sau đó bày ra chính xác đến từng li từng tí.
Một trận pháp tinh diệu được sắp đặt ngay trong khi đang giao chiến, chứ không phải là chuẩn bị sẵn từ trước.
Tuy nhiên, đại hán không biết, cũng như hoàn toàn không nghĩ đến điều này. Bởi vì trình độ trận pháp cao như vậy, hắn chưa bao giờ gặp qua. Hắn cho rằng, đối phương đã bố trí trận pháp để mai phục mình.
Nhưng là từ khi nào? Làm sao kẻ trước mặt biết được sẽ đánh nhau một trận với mình ngay tại đây? Và dù gạt hết những nghi vấn đó để đi đến kết luận này, đại hán cũng không hoàn toàn tin tưởng được.
Bởi bất kỳ một trận pháp nào cũng cần phải có trận khí, mà mặt đất lúc này đã bị hắn và Lý Đại xới tung lên khắp nơi, tại sao những trận khí kia vẫn còn tồn tại, hoặc vị trí của chúng vẫn không bị thay đổi?
Điểm này, chỉ có duy nhất Lý Đại biết, là bí mật của riêng hắn, dù cho đi khắp cả tu chân giới cũng không tìm thấy được người thứ hai. Có thể tu vi không quá cao, nhưng xét riêng về trận pháp, đại tông sư đến trước mặt hắn cũng chỉ có thể quỳ lạy.
Thất Tinh Khốn Long Trận vừa hiện, không gian xung quanh đại hán bất ngờ biến hóa đến điên đảo. Mặt đất, rừng cây đều đã không còn, thay vào đó là tinh không vô tận, là bóng đêm tịch mịch đến vô cùng. Thỉnh thoảng, vài ánh sao chớp lóe lên, nối với nhau thành một bộ thất tinh đồ rồi biến mất.
Mọi thứ trong tầm mắt đều đã thay đổi, nhưng ngay trước đó, đại hán chỉ còn cách mục tiêu của mình năm mươi trượng, nếu tiếp tục đánh tới, chắc chắn sẽ trúng được.
Nghĩ như vậy, đại hán ước chừng vị trí của Lý Đại, nhắm thẳng theo hướng cũ mà đấm ra một quyền.
“Ấy da! Đau quá cha mẹ ơi! Ngươi thật sự đánh trúng ta rồi! Đau quá đi! Đau chết mất!”
Tiếng rên rỉ của Lý Đại từ xa xăm vọng lại, lọt thẳng vào tai của đại hán. Tuy nhiên, nghe được thanh âm này, đại hán không có gì là vui vẻ. Chân mày khẽ cau lại, nét mặt vô cùng khó chịu.
Vì không có tầm nhìn nên đại hán cũng không xuất ra hết lực lượng, nên một quyền này đánh ra so với trước đó chỉ bằng năm phần mười, cho dù khoảng cách có gần đi chăng nữa thì cũng không đến mức khiến Lý Đại đau đớn đến như vậy.
Mặt khác, đại hán cũng không cảm nhận được mình đánh trúng thứ gì, giống như thật sự vừa đấm thẳng vào tinh không bao la vậy.
Đúng lúc này, trước mặt đại hán chợt xuất hiện một chấm sáng nhỏ. Nó không giống với những ánh sao chớp lóe trước đó, bởi so với chúng, ánh sáng nó mang đến thật sự chói mắt, giống như mặt trời vậy.
Không, nhìn kỹ thì chấm sáng đó không hề nhỏ chút nào, là bởi vì ở rất xa nên mới trông thấy như vậy mà thôi. Chấm sáng phản chiếu trong mắt đại hán đang không ngừng lớn lên, lao thẳng tới bằng tốc độ nhanh khủng khiếp.
Một vạn dặm, tám ngàn dặm, năm ngàn dặm… cho đến khi khoảng cách chỉ còn hơn ngàn dặm, đại hán mới nhìn ra đó là một viên thiên thạch lớn gấp trăm lần cơ thể mình.
Tốc độ của viên thiên thạch vẫn tiếp tục gia tăng, nhưng không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, giống như đó chỉ là ảo ảnh. Mặc dù vậy, đại hán vẫn cảm nhận được một hồi nguy cơ đang ập đến, lập tức lùi lại rồi đánh ra một quyền.
Không có âm thanh chấn động như trong tưởng tượng, thiên thạch cứ thế va chạm vào quyền ảnh của đại hán rồi vỡ ra thành vô số mảnh vụn, sau đó tiêu tán trong bóng đêm vô tận, không để lại bất kỳ một dấu vết.
“Không phải ảo ảnh!”Đại hán thì thào, bộ dáng lúc này khá chật vật. Mồ hôi rịn ra đầy trán rồi chảy xuống đôi chân mày rậm rạp của hắn, hai bên thái dương nổi lên đầy gân xanh, còn cánh tay thì đang khẽ run lên vì tê dại.
Nét mặt đại hán lộ ra vẻ trầm trọng. Hắn không nghe thấy được bất cứ âm thanh nào xung quanh, kể cả giọng nói của chính mình.
Vô cùng yên tĩnh, vô cùng tịch mịch.
Nơi này rất giống với một nơi mà hắn đã từng được nghe qua, đó chính là thiên ngoại.
Nhưng vừa nghĩ đến đây, con ngươi của đại hán co rút lại, nhìn về phía tinh không xa xôi.
Ở đó, một điểm sáng đang dần xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.