Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 15: Ngày Đầu Tiên




Một đêm tĩnh lặng trôi qua, Lý Vũ thức dậy trên chiếc giường của mình, nhíu con mắt nhìn những tia nắng đang xuyên qua ô cửa sổ.
Tối hôm trước, Lý bà bà bỗng dưng hỏi hắn có thấy phiền khi nghe kể chuyện không. Dù biết bà lão sẽ buồn, nhưng hắn cho rằng việc này cũng nên kết thúc được rồi. Thế là hắn gật đầu và có được một giấc ngủ yên bình.
“Không lẽ là vì bức thư mà cha để lại?” Lý Vũ khẽ mỉm cười, có chút suy đoán về nội dung của mảnh giấy trong tay Lý bà bà. “Xem ra, phải vài ngày nữa cha mới dám về nhà.”
Lý Vũ tiến đến bên cạnh cửa sổ, hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, cảm giác vô cùng khoan khoái. Thường ngày, hắn vẫn luôn dậy sớm để thưởng thức cái không khí trong lành này, chờ cho muội muội đến gọi thì mới ra khỏi phòng.
Nhưng hôm nay, những tia nắng đã chói chang mà Mộng Liên vẫn chưa xuất hiện. Cảm thấy có chút kỳ lạ, Lý Vũ đành tự mình rời khỏi phòng để xem Mộng Liên như thế nào. Nhưng hắn chỉ mới bước đi được một đoạn thì chợt nghe thấy có tiếng gào thét vang lên:
“Con không đi đâu!”
Tiếp theo đó là tiếng quát của Mộng Hoa:
“Cái con bé này! Chán sống hay sao mà dám cãi lời mẹ hả?”
Hai mẹ con Mộng Liên ở chung phòng với nhau, từ chỗ Lý Vũ đi qua một hành lang ngắn là tới. Không phải Lý gia keo kiệt gì khi sắp xếp như vậy, mà bởi vì Mộng Liên rất sợ bóng tối, không dám ngủ một mình.
“Con không đi! Có đánh chết con cũng không đi!” Mộng Liên lại gào lên.
“Không đi cũng phải đi!”
“Phải đi cũng không đi!”
“Mau bỏ cái giường ra, hỏng là không có gì để nằm đâu đấy!”
“Con thà ngủ dưới đất còn hơn!”
Nghe tiếng cãi nhau, Lý Vũ có chút suy đoán về chuyện đang xảy ra. Mộng Hoa có nói rằng đã tìm được thầy đồ cho hắn, và cho cả Mộng Liên nữa, hôm nay chính là ngày đầu tiên đi học. Có lẽ vì phản đối việc này nên cô bé mới làm loạn lên như thế.
Lý Vũ tiến đến trước căn phòng, gõ lên cánh cửa rồi chờ đợi. Không lâu sau thì Mộng Hoa xuất hiện, trên tay vẫn là Mộng Liên đang cuộn mình như con mèo nhỏ, nhưng lúc này còn ôm thêm một khúc gỗ, nhìn kỹ thì chính là cái chân giường.
“Tiểu Vũ hôm nay dậy sớm thế? Dì đã chuẩn bị xong điểm tâm rồi, mau mau ăn rồi còn đi học.” Mộng Hoa vừa nói vừa xách con gái của mình đi về phía phòng ăn.
“Dạ!” Lý Vũ khẽ gật đầu rồi mỉm cười nhìn Mộng Liên, nhưng cô bé không thèm nhìn hắn mà quay đi nơi khác.
Suốt bữa sáng, và cả trên đường đi học, Mộng Liên không nói năng một câu nào. Theo kinh nghiệm của Lý Vũ thì tiểu muội muội của hắn đang giận dỗi, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không biết được mình đã làm sai điều gì.
Một lúc sau, hai huynh muội Lý Vũ cũng được Mộng Hoa đưa đến lớp học của Lưu sư phụ. Cánh cổng chắn trước lối đi đã mở, trên mảnh sân ở giữa vườn hoa là vài đứa trẻ đang nô đùa.
Leng keng! Leng keng!
Âm thanh của một chiếc chuông nhỏ vang lên, đám nhóc vội lau chùi những bàn tay lấm bẩn của mình lên quần áo rồi chạy vào gian nhà lớn. Mộng Hoa nhìn bọn chúng rồi đi về phía đó.
Bên trong gian nhà có mười ba chiếc bàn nhỏ. Một chiếc đặt gần vách tường đối diện cửa ra vào, thanh niên họ Lưu đang ngồi đọc sách ở đó. Mười hai chiếc còn lại được xếp thành ba hàng ngang và bốn hàng dọc, có tám đứa trẻ đang ngồi ở hai hàng đầu tiên.
Trông thấy Mộng Hoa đến, thanh niên đứng dậy đi về phía nàng. Hắn nhìn đứa bé gái có gương mặt cau có, đang bị xách trên tay như một bao rác, rồi quay sang đứa bé trai để tóc che hết một phần ba gương mặt.
“Chúng tên gì?”
“Đây là công tử nhà tiểu nữ, Lý Vũ. Còn đây là con gái của tiểu nữ, Mộng Liên.” Mộng Hoa nói, một tay khoác vai Lý Vũ, tay còn lại giơ con gái của mình lên. “Các con mau chào Lưu sư phụ đi.”
“Chào Lưu sư phụ.” Lý Vũ nói, còn Mộng Liên thì vẫn giữ vẻ mặt khó chịu của mình trong im lặng.
“Tốt!” Thanh niên ra vẻ gật gù, sau đó dẫn ba người vào trong lớp học. Hắn chỉ vào hai chiếc bàn ở bên trái của hàng thứ ba và nói: “Tiểu Vũ, Tiểu Liên, từ giờ các con sẽ ngồi ở đây.”
Mộng Hoa đặt con gái của mình vào chiếc bàn ngoài cùng, Lý Vũ cũng ngồi xuống ở bên cạnh. Lâu rồi mới đi học trở lại, hắn cảm khái nhìn khắp gian phòng, hít thở thật sâu cái không khí lạ mà quen này.
Sau khi giao phó hai huynh muội Lý Vũ xong thì Mộng Hoa cũng rời đi, nhưng nàng vừa bước ra khỏi cửa lớp thì nghe thấy tiếng gọi của Lưu sư phụ ở phía sau:
“Mộng cô nương, đợi chút đã.”
“Có chuyện gì vậy, Lưu sư phụ?”
“Cô nương không quên gì chứ?” Thanh niên giả vờ ho nhẹ một cái, ngẩng đầu nhìn trời mây.
Mộng Hoa nhíu mày, cố gắng suy nghĩ xem đã bỏ sót thứ gì. Nhưng thật sự là không nhớ ra nổi. Đôi chân mày của nàng càng nhíu chặt, vẻ nôn nóng của thanh niên càng hiện rõ.
Cuối cùng, hắn không còn đủ kiên nhẫn nữa, đành nói thẳng ra:
“Cô nương chưa đưa ta học phí.”
“A! Ra là chuyện này.” Mộng Hoa vỗ trán. Nàng tháo chiếc túi đeo bên hông xuống rồi đưa cho thanh niên.
“Đa tạ!” Thanh niên nắm nắm chiếc túi, nâng lên nâng xuống vài lượt rồi cất vào trong tay áo. “Để ta tiễn cô nương một đoạn.”
“Không cần đâu ạ, sư phụ mau quay trở lại lớp học đi, kẻo bọn trẻ lại chờ.” Mộng Liên đáp.
“Nếu vậy phiền Mộng cô nương đóng giúp ta cánh cổng nhé.” Thanh niên nói xong liền quay đi, không làm bộ khách khí thêm nữa.
“A!” Mộng Hoa cảm thấy có chút bối rối trước thái độ của thanh niên. Tối hôm trước thì hắn bực dọc, sáng nay thì lại xem như không có gì, lúc nhắc đến học phí thì hắn có phần ái ngại, nhưng khi nhận tiền xong lại tỏ ra hững hờ.
“Không phải chứ? Sao càng nhìn càng thấy hắn giống một tên lưu manh thế nhỉ? Mà hắn còn trẻ như vậy, lấy đâu ra nhiều học trò như dân làng vẫn đồn đại được?” Mộng Hoa vừa đi vừa nghĩ, vừa nghĩ vừa lầm bầm trong miệng, cứ thế bước qua cánh cổng lớn rồi rời khỏi khu vườn, quên luôn cả việc đóng cổng.
Trong lúc thanh niên đi ra ngoài, lớp học của hắn đã trở nên nháo nhào như cái chợ. Ngoại trừ một bé gái đứng ở cửa để cảnh giới, bảy đứa trẻ còn lại thì đang tụ tập quanh một chiếc bàn, cãi nhau chí chóe.
“Bọn trẻ ở thế giới này cũng nghịch ngợm thật.” Lý Vũ thầm nghĩ, sau đó quay sang muội muội của mình. Cô bé vẫn mang một nét mặt không vui, chống hai tay lên bàn rồi đặt cái cằm lên đó.
Hắn đành thu hồi ánh mắt, nhìn về phía góc bàn. Ở đó được đặt bốn cuốn sách, có bốn màu khác nhau là lục, lam, vàng và đỏ. Hắn cầm tất cả lên, lật qua lật lại rồi chọn lấy một cuốn để “đọc”.
“Sư phụ về rồi! Giải tán!”
Đột nhiên, bé gái đứng ở cửa la lớn. Bọn nhóc kia nghe thấy thế lập tức thu dọn mọi thứ rồi quay về chỗ ngồi, giả vờ như đang chăm chú đọc sách.
Lưu sư phụ bước vào lớp, khẽ gật đầu hài lòng khi nhìn thấy đám học trò ngoan ngoãn như vậy. Hắn tiến đến chiếc bàn của mình ở cuối lớp, cầm cuốn sách màu vàng lên và nói:
“Các con lấy sách ra học bài mới. Tiểu Vũ, Tiểu Liên, hai con đọc theo ta và các bạn học, đọc đến chữ nào thì cố gắng ghi nhớ chữ đó, hiểu chưa?”
“Vâng, sư phụ.”
“Kỳ lạ! Lưu sư phụ không nghe thấy gì ư? Mà đống bàn ghế cũng đâu còn ngay ngắn như trước.” Lý Vũ hơi nhíu mày, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều. “Thôi kệ đi, chắc sư phụ có lý do của mình.”
Mộng Liên cầm cuốn sách trên tay, không hề tập trung mà thỉnh thoảng lại nhìn sang Lý Vũ. Tuy nhiên, khi thấy hắn quay lại, cô bé liền bĩu môi rồi ngoảnh mặt đi.
Một lần, hai lần,… Mộng Liên bắt đầu thấy việc này có chút thú vị, cứ chờ cho Lý Vũ nhìn mình là lại trừng mắt, làm mặt xấu với hắn rồi quay đi. Nhưng đến lần thứ ba, Lưu sư phụ không biết đã đứng ở bên cạnh từ lúc nào, đôi mắt nghiêm nghị nhìn từ trên cao, gõ cây thước lên đầu cô bé.
“Không được làm việc riêng trong giờ học!”
Buổi học đầu tiên của Mộng Liên cứ thế trôi qua, cũng giống như bao đứa trẻ khác, ngập chìm trong nước mắt.

Đêm đến, Lý Vũ ngồi bên hồ nước trong sân, ngắm nhìn vầng trăng tròn trịa trên cao. Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo vài cánh hoa lê thả xuống mặt nước trong veo, vẽ thành từng vòng gợn sóng lăn tăn.
Tùm!
Một tảng đá to rơi xuống giữa mặt hồ, khiến cho nước bắn lên tung tóe, ướt từ đầu xuống dưới chân Lý Vũ. Hắn đưa tay lau đi vệt nước trên mặt, quay lại nhìn muội muội của mình.
“Tiểu Liên? Muội chưa ngủ sao? Giận ca ca chuyện gì à?”
Mộng Liên không trả lời mà nhìn nhìn dưới chân, tìm một tảng đá lớn rồi ném xuống trước mặt hắn lần nữa, tức giận nói:
“Ca ca không muốn chơi với muội thì thôi, tại sao lại cứ phải kiếm chuyện đòi đi học, còn bắt muội đến lớp cùng.”
“Hả?” Lý Vũ gãi gãi đầu, hơi lúng túng trước cái lý do. “Muội giận ca chỉ vì chuyện này thôi sao?”
“Đúng vậy! À không, còn nữa! Tại ca mà tối nay muội phải ngủ dưới đất đấy!” Nói xong, cô bé lại nhìn dưới chân, nhưng chẳng còn tảng đá lớn nào, đành nhặt lấy một viên sỏi ném xuống nước rồi quay đi.
Lý Vũ lắc đầu cười khổ một tiếng. Hắn chỉ muốn đi học để biết chữ thôi mà, sao lại khiến cho Mộng Liên giận đến như vậy chứ. Tuy nhiên, nếu cô bé đã chủ động đến chọc phá hắn thì sau đó sẽ không còn giận nữa. Điểm này, hắn rất hiểu muội muội của mình.
Quần áo đã ướt hết nên không thể ngồi hóng gió được nữa, hắn đứng dậy, nghiêng người ném đi một viên sỏi rồi quay về phòng. Khi mặt nước đã yên tĩnh trở lại, một con côn trùng khẽ lượn lờ rồi đáp xuống mỏm đá giữa hồ, đôi cánh đập liên hồi, tạo ra một thứ âm thanh vô cùng kỳ lạ.
Tại một nơi nào đó của chân giới, có một khu rừng được bao phủ trong màn sương mù mờ ảo. Cây cối ở đây không quá cao lớn, nhưng mang đậm vẻ tang thương của thời gian.
Một rừng cây, nhưng không phải màu xanh, mà là một màu xám trắng như tro tàn, trơ trụi không còn bất kỳ chiếc lá nào. Trên mặt đất, từng tia khói lượn lờ chui ra chui vào giữa những thân cây, giống như đó là nhà của chúng.
Phía trên rừng cây, một chiếc áo choàng màu đỏ đang ngả người lên một đám mây đen, nằm lơ lửng giữa không trung.
Cánh tay áo khẽ nâng lên, để lộ ra một bàn tay trắng nõn. Vài con côn trùng đáp xuống, cạ mình vào những ngón tay, trông vô cùng thân thiết. Sau đó, chúng bay đi, chui vào trong đám mây bên dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.