Tâm Ma - Đường Tí La Bắc

Chương 4:




Mười lăm năm sau, trong điện Vân Hoa.
“Dù sao đi nữa, việc này cũng mong thượng tiên cho Bạch Lộ môn của chúng ta một lời giải thích, Tiêu trưởng lão là trưởng lão của chúng ta, không thể ăn nói lung tung. Chính miệng trưởng lão đã nói đồ đệ của người đã xuống tay, cũng nói nếu không phải may mắn chạy thoát, thì có lẽ đã chết rồi. Một kẻ độc ác như vậy, mong thượng tiên sẽ không thiên vị.”
Ngu Dư ngồi trên vị trí chủ tọa, cau mày.
Bạch Lộ môn chẳng qua chỉ là môn phái tiên môn xếp thứ hai, vậy mà lại dám chỉ tay trước mặt nàng.
Kiềm chế lửa giận trào lên đáy mắt, trên môi nàng vẫn hiện lên một nụ cười giả tạo, nàng đang muốn mở miệng để trấn an bọn họ.
Bùi Thạch Nam không thể ngồi yên, đột nhiên thốt ra lời chế nhạo.
Nàng ta không quan tâm đến lời nói của những kẻ đó, liền quay đầu lại nhìn nàng: “Các vị trưởng lão có bản lĩnh của Bạch Lộ môn lại không đánh bại một tên đệ tử chỉ mới nhập môn vài năm. Còn có mặt mũi ở đây nói lý với sư thúc của ta, nếu ta là các người, thì sẽ trực tiếp giải tán Bạch Lộ môn, đâm vào cột mà chết rồi.”
“Thạch Nam!”Ngu Dư nghe thấy lời của nàng ta càng nói càng khó nghe, nàng không thể không lên tiếng cắt ngang. Giọng nói của nàng mang theo một chút linh lực, khiến cho tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy ngột ngạt.
Nhìn thấy sắc mặt của đám người Bạch Lộ môn kia thay đổi, Ngu Dư lại lộ ra một nụ cười nhạt, nàng chủ động hạ thấp tư thế, ôn hòa nói: “Chuyện này là do chúng ta không có lý, tên nghiệt đồ đó, đợi hắn trở về ta sẽ phạt theo quy môn, về phần làm vị trưởng lão đó bị thương, sau này sẽ để đồ đệ chuẩn bị năm nghìn linh thạch và một ít linh dược đến để đền bù, các vị thấy giải quyết như vậy có được không?”
Các trưởng lão nghe đến năm nghìn viên đá linh thạch, trong mắt sớm đã nổi lên sự tham lam, nên không có lý do gì mà không đáp ứng.
Tiêu trưởng lão vì tu vi cao thâm, trọng trách ngày thường rất nhiều, trưởng môn phái tuy có danh tiếng nhưng không có thực quyền, từ trước đến nay chỉ dám giận mà không dám nói, lần này đã cho hắn cơ hội, lại nhận được nhiều lợi ích, tất nhiên là sẽ không buông tha. Thậm chí còn chủ động buông xuống: “Nghe Thượng tiên nói là công bằng nhất, hôm nay, quả thật là đúng như vậy. Hiện giờ, Giêu trưởng lão bị thương nặng, việc đại sự của nội môn sẽ do ta quyết định. Tháng sau, vụ trí minh chủ của Bạch Lộ môn sẽ được quyết định, tại hạ cho rằng thượng tiên thích hợp hơn.”
Từ hàng trăm năm trước, sau khi Huyền Cơ Tử tiêu diệt tám đại môn phái trừ Ma môn, để cho thiên hạ thái bình, trong thiên hạ khó còn ai tu ma nữa. Tám đại môn phái hợp lực với nhau, chọn ra Huyền Cơ Tử làm minh chủ đầu tiên. Nhưng Huyền Cơ Tử đảm nhận vị trí minh chủ chưa đầy trăm năm, bởi vì trị thương mà phải âm thầm rút lui, thọ nguyên cạn kiệt mà chết.
Vị trí minh chủ này đã bỏ trống hơn một trăm năm, chưa từng có người thay thế, mấy năm nay, đã bàn bạc và quyết định chọn ra một vị từ trong số các vị thượng tiên ở Vân Hoa thu giới để đảm nhận vị trí này.
Ngu Dư là người trẻ nhất, so với các vị khác vai vế vẫn còn kém, không chiếm ưu thế, vì thế, ban đầu Bạch Lộ môn thật sự không nghĩ tới nàng.
Nghe những lời này, Ngu Dư lại nở một cười có vài phần thật tâm, chưa đợi nàng giả vờ nói ra lời khước từ, khóe mắt đã trông thấy một thân hình màu đen quen thuộc từ cửa điện đi vào.
Sắc mặt nàng hơi cứng lại, nụ cười trên môi gần như biến mất ngay lập tức, sự lạnh lùng trong mắt không thể che giấu, sắc nhọn như dao.
Ngu Dư đứng trên vị trí cao nhiều năm, đều luôn là bộ mặt hiền từ, kẻ khác chưa bao giờ nhìn nàng thay đổi sắc mặt như vậy. Những kẻ trong Bạch Lộ môn cũng không dám phát ra âm thanh nào khi nhìn thấy hắn đi vào.
Hình Đan mặc một thân y phục màu đen chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú không góc cạnh, thậm chí khí chất cũng vô cùng xuất chúng.
Ngay cả khi có oán hận, trong mắt những kẻ đó cũng lộ ra vài phần thưởng thức.
Hình Đan cũng không nhìn đến những kẻ bên cạnh, cứ thế bước đi, đến trước mặt Ngu Dư rồi quỳ xuống, tì trán xuống nền đất lạnh, khàn giọng gọi: “Sư Phụ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.