Tam Khí Công Tử

Chương 29:




Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa
Chương 29:
Editor: Miklinh
Yên Chi bôn ba mấy ngày mới đến Bách Trúc thôn. Nơi này giờ đây chỉ là một mảnh phế tích, hoang tàn vắng vẻ, lại tràn ngập lãnh khí, khắp nơi vẫn còn giấu vết của hỏa hoạn. Nhìn những vách tường đổ liêu xiêu, Yên Chi ngỡ mình tìm sai chỗ, cẩn thận xác định một hồi mới xác nhận đúng là chỗ này.
Nàng khẽ nhíu mày, đi bộ một hồi lâu mới gặp được một lão phụ nhân. Nàng vội vã tiến gần, hỏi: "Bà bà, xin hỏi Bách Trúc thôn xảy ra chuyện gì? Vì sao lại trở thành như vậy?"
Lão phụ nhân nghe đến "Bách Trúc thôn", khuôn mặt lập tức kinh hãi. Lão bà đánh giá Yên Chi vài lần, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Cô nương không phải là người ở đây đúng không? Bách Trúc thôn này...ai...Đừng nên hỏi, thôn này không sạch sẽ"
Gió từ bốn phương thổi mạnh, con đường to mà không có lấy một bóng người; ban ngày ban mặt, thái dương rực rỡ nhưng vẫn âm âm lãnh lãnh, yên tĩnh đáng sợ.
Yên Chi vốn tưởng rằng Bách Trúc thôn bị hỏa hoạn nên mới thành ra như vậy, nhưng theo lời của lão phụ nhân này, sự việc cũng không đơn giản thế. Nàng nghi hoặc hỏi: "Ta đến đây tìm người, chẳng ngờ nơi này lại biến thành như vậy, mong bà bà nói cho ta biết thôn này đã xảy ra chuyện gì?"
Lão phụ nhân hơi chần chờ rồi mới thở dài nói: "Cô nương nếu muốn tìm người trong Bách Trúc thôn thì nên quay về đi, Bách Trúc thôn đã hoang phế được mười năm rồi, toàn bộ người ở Bách Trúc thôn đều đã chết"
"Đều chết cả?" Yên Chi không khỏi kinh nghi. Người chết không hiếm nhưng toàn bộ thôn đều chết thật sự là hiếm gặp, trừ phi gặp phải thiên tai.
Lão phụ nhân ngập ngừng, giở tre trong tay hơi rung, cảnh tượng đáng sợ năm nào phảng phất như đang hiện lên trước mắt: "Người trong thôn này mắc phải một loại bệnh lạ, sinh mủ từ miệng rồi chậm rãi hư thối, tuy rằng không chết nhưng so với người chết còn đáng sợ hơn, bệnh này còn một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ cần tiếp xúc với người bệnh thì không thể tránh thoát"
"Hơn một nửa người trong thôn đều bị nhiễm bệnh này, ngay cả đại phu được mời đến cũng bị lây, kể từ đó không còn một đại phu nào dám bước vào thôn này, người người đều hoảng sợ. Người không nhiễm bệnh muốn ra khỏi thôn đều bị quan phủ ngăn lại, loại bệnh giống như dịch này làm người ta sợ hãi, nếu để mầm bệnh ra khỏi thôn, hậu quả là không thể tưởng tượng. Sau này quan phủ phóng hỏa..." Lão phụ nhân lắc đầu thở dài: "Cả thôn đều bị thiêu chết, trận hỏa thiêu kia kéo dài ba ngày ba đêm a, tiếng kêu thảm thiết ấy cho đến giờ ta đều không quên được, quả nhiên là làm bậy a"
Yên Chi nao nao, hỏi: "Bà bà có từng gặp một hài tử có một vết bớt trên mặt?"
Lão phụ nhân vừa nghe liền biết được người nàng nói đến là ai. Đứa trẻ ấy bà vẫn còn nhớ, thôn xóm xung quanh đều truyền miệng đứa trẻ ấy là tai tinh, vừa sinh ra đã khiến thổ địa trong thôn bị phong bế, sau này Bách Trúc thôn còn thành ra như thế, đương nhiên là người người e ngại. "Hài tử kia mệnh cũng khổ, toàn gia tuy rằng rời thôn trước khi bệnh đến nhưng thanh danh đứa nhỏ này không tốt, không biết bị bán đến nơi nào?"
Yên Chi trầm mặc một hồi, trong lòng chợt nổi lên những dự cảm không ổn. Nàng đột nhiên hỏi: "Bà bà có biết hộ nhân gia kia bây giờ ra sao không?" Nàng biết phụ mẫu của Diệp Dung Chi đã chết nhưng không biết liệu chuyện này có liên quan đến hắn hay không, hắn khi đó chỉ mới mười mấy tuổi, nếu thật sự có liên quan, vậy hắn là một người đáng sợ đến nhường nào!
Lão phụ nhân cẩn thận hồi tưởng, đoạn thở dài một tiếng: "Trốn ra được cũng vô ích, kết cục cũng không tốt đẹp gì! Tiểu nhi tử nhà ấy thoạt nhìn có vẻ nhu nhuận hiểu biết nhưng lại có máu cờ bạc, thiếu nợ nhiều tiền nên bị người ở sòng bạc cắt mất chân. Cha hắn lại là một kẻ nóng nảy, muốn tính sổ lại bị người loạn côn đả thương, bệnh hồi lâu rồi đi. Nương hắn khóc đến mù cả mắt, sau đó hài tử kia cũng tìm chết, nương hắn không biết giờ ra sao. Nhưng chắc cũng đã đi rồi, dù sao cũng bị mù, trụ cột trong nhà đều đi cả, sao còn có thể yên ổn qua ngày?"
Yên Chi nghe vậy nhắm chặt mắt, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Đa tạ bà bà đã nói cho ta biết."
Lão phụ nhân vội vàng khoát tay cười rồi đi. Yên Chi nhìn về phía xa xa, mày hơi nhăn lại.
Người trong thôn đều chết hết, chỉ có Diệp Dung Chi hắn còn sống...
Không phải nàng võ đoán, thiên hạ nào có chuyện khéo như vậy? Những người từng hại hắn đều đã chết.
Nếu nàng nghĩ không sai, Diệp Dung Chi căn bản chính là một kẻ tang tâm (mất tim), mất hết nhân tính.
Yên Chi lẳng lặng đứng đó một hồi lâu rồi chậm rãi trở về Bách Trúc thôn. Nàng theo trí nhớ tìm về nhà trước kia của Diệp Dung Chi. Nơi đó, một mảnh tro tàn, hình dạng phòng ốc ngày xưa gần như đã không thể nhìn ra. Nàng nhìn hậu viện, cũng là chỗ ở ngày trước của Diệp Dung Chi, trong lòng lo lắng.
Bốn phía âm khí nặng nề, không còn sinh cơ bừng bừng như dĩ vãng, chỉ sợ nơi này đã sinh ra rất nhiều lệ quỷ. Yên Chi thở dài quay ra, không ngờ đã thấy Diệp Dung Chi đứng ở ngoài đợi nàng. Nàng dừng bước, nhìn hắn.
Một thân thanh sam tố giản của Diệp Dung Chi không hề lay động. Thấy Yên Chi không nói, hắn chậm rãi mở lời: "Vết thương trên người phu tử còn chưa lành, nên dưỡng thương thật tốt mới phải."
Yên Chi không đáp lại lời này, chỉ nói sang chuyện khác: "Ngày xưa ở bãi tha ma có rất nhiều kì thư, ta đã từng đọc một quyển "thảo dược tập", nội dung cực kì thú vị, đặc biệt có nói về hai loại thảo dược tương sinh tương khắc, nếu trộn lẫn vào với nhau có thể làm miệng người sinh mủ, dần dần toàn thân hư thối mà chết...Mà những kì thư này, ta đã đưa hết cho ngươi." Nàng cười cười, hỏi trực tiếp: "A Dung, ngươi nói có trùng hợp không?" Nàng kiên nhẫn đợi Diệp Dung Chi trả lời, hắn lại lạnh bạc nhìn nàng, nghiễm nhiên im lặng, cam chịu lời nói của Yên Chi.
Yên Chi không khỏi cả giận nói: "Ngươi thật sự là điên rồi, ngươi rõ ràng biết rằng trên đời này có địa phủ có quỷ sai, có hồn phách có lệ quỷ, vậy mà ngươi còn dám làm vậy? Chẳng lẽ ngươi không sợ gặp báo ứng sao?"
Diệp Dung Chi bật cười thành tiếng: "Báo ứng?" Hắn nhìn về phía Yên Chi, khinh cuồng nói: "Phu tử, người hình như đã hiểu lầm rồi, chẳng qua A Dung chỉ làm vài chuyện mang tính khiển trách, chưa từng đoạt tính mạng của họ"
Hắn vươn tay, đỡ lấy nắng trời, nhìn nhìn bàn tay nhuộm nắng, ngữ khí đạm mạc: "Hai bàn tay này của A Dung chưa từng dính một vết máu" Hắn lại nhìn một lát rồi thở dài nói: "Phu tử, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách nhân tâm hiểm ác, ngu xuẩn lại tham lam"
Yên Chi lúc này mới hiểu rõ, hắn quả thật làm việc quá sạch sẽ. Người của Bách Trúc thôn là quan phủ thiêu chết, người có quan hệ huyết thống với hắn là do cờ bạc mà chết. Chiêu mượn đao giết người này thật là hiệu quả, hắn tính kế nhân tâm không sai một li, hoàn toàn không lưu lại nhược điểm.
Hơn nữa, hắn hoàn toàn không ăn năn áy náy. Yên Chi nhíu mày, chỉ cảm thấy người trước mặt và lệ quỷ nơi loạn táng cương (cách gọi kinh dị khác của bãi tha ma) không khác biệt gì. Lòng nàng nhất thời ngổn ngang trăm nghìn cảm xúc, vô cùng đau đớn, cực kì đáng tiếc, lại giận dữ vô cùng: "Không cần gọi ta là phu tử, ta không gánh nổi, ngay cả người cùng huyết thống đều có thể hạ tay, ta không dạy ngươi như thế!"
Diệp Dung Chi cười cười, "Đúng vậy, phu tử đã sớm có một đồ đệ làm bạn mười sáu năm, sao có thể để ý đến một đệ tử thanh danh xấu xí" Hắn cụp mi, vẻ mặt khó lường: "Cũng không biết đồ đệ phu tử coi trọng sẽ có kết cục thế nào?"
Trái tim Yên Chi khẽ nhói, nàng hơi nheo mắt, tròng mắt lộ ra hung quang: "Nếu người dám đụng đến hắn, dù chỉ một chút, đừng trách ta không nể mặt!"
Yên Chi lướt qua Diệp Dung Chi, chậm rãi uy hiếp: "A Dung, chúng ta kiều quy kiều lộ quy lộ vậy. Ngươi đi cho tốt con đường của mình, nếu không ta cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu"
Diệp Dung Chi hơi cúi đầu, che giấu ánh mắt. Khuôn mặt hắn vô cảm. Rồi, đột ngột, hắn giương mắt nhìn bóng lưng đang rời đi của Yên Chi, khóe miệng gợi lên điệu cười, cực kì quỷ dị đáng sợ.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đan Thanh Thủ: "Yên Chi, ta thấy sợ thay ngươi."
Lý Ngôn Tông: "Yên Chi, ta thấy sợ thay ngươi."
Thẩm Uyển: "Yên Chi, ta thấy sợ thay ngươi."
Thập Nhất: "Yên Chi, ta thấy sợ thay ngươi."
Yên Chi: "..."
Editor: 
"Kiều quy kiểu lộ quy lộ" tạm hiểu là anh đi đường A tôi đi đường B, không liên quan gì đến nhau
Diệp Dung Chi nói Yên Chi đã làm bạn 16 năm với Ngôn Tông. Như ở chương nào đó tớ có chú thích rồi, giờ chú thích lại. Hình như là bug thời gian của tác giả. Tác giả từng viết Yên Chi dưỡng thương 6 ngày ở địa phủ = 6 năm trên nhân gian, ở nhân gian hơn 8 năm. Vậy Diệp Dung Chi và Yên Chi xa cách nhau 14 năm, và Yên Chi ở bên Ngôn Tông nhiều nhất là 9 năm. Có lẽ ý tác giả là Diệp Dung Chi hiểu nhầm Yên Chi chia tay với hắn thì ngay lập tức nhận Ngôn Tông làm đồ đệ nên mới có khoảng thời gian mười mấy năm. Nhưng dù thế cũng chỉ là 14 năm. Hoặc cũng có thể là editor nhầm rồi, bạn nào đọc liền hai mấy chương còn nhớ chi tiết thì cmt nhá. Dù thực ra thời gian chả quan trọng gì, quan trọng là nam chính của chính ta bị ngược nên ảnh dỗi thôi.
À quên, nhờ thời gian mà ta có thể ước lượng được tuổi của DDC, tầm khoảng 22 tuổi nhá. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.