Tạm Biệt Versailles

Chương 58:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phía bắc Potsdam, Phổ.

Tầng tầng lớp lớp dàn nho tạo thành hình thang, lá và chùm nhỏ rủ xuống. 

Cối xay gió trên đỉnh núi miễn cưỡng xoay tròn. Ánh mặt trời chiếu xuống tòa nhà xanh vàng rực rỡ, xuyên qua cánh cửa thủy tinh, chạm vào bàn tay đang kéo rèm.

“Friedrich, đây là tòa nhà Trung Quốc ngài tham gia thiết kế?” Người lên tiếng là Quốc Vương George III nước Anh thuộc Vương triều Hannover.

Anh ta mặc áo khoác nhung thiên nga, đánh giá pho tượng mạ vàng đằng xa. Nghe nói Friedrich II thích kiến trúc Trung Quốc, vậy nên sai người xây một tòa nhà Trung Quốc trong cung điện, còn đích thân tham gia thiết kế.

“Tôi thấy pho tượng mỹ hầu vương khá đẹp, nhưng tôi… chưa bao thấy mỹ hầu vương trong thần thoại Trung Quốc che ô.”

George III nhíu mày chỉ pho tượng nhạc công đằng xa, “Còn cả vị nhạc công này. Tôi nghe nói người Trung Quốc không thổi kèn. Hình như bọn họ có thứ nhạc cụ thổi qua ống.”

“…” Friedrich lạnh lùng lườm anh ta, “George, cậu nên biết hiện tại cậu đang ở Phổ.”

Đây không phải lần đầu tiên Friedrich bị cười nhạo vì căn nhà Trung Quốc mang phong cách Châu Âu.

Nhưng bởi quyền lực của ông ta, không ai dám giễu cợt trước mặt nhà vua, cho tới khi Quốc Vương Anh xuất hiện.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tôi không hiểu người Trung Quốc giống như tôi không hiểu người Anh. Tôi nghe nói người Anh thích chặt đầu làm bóng đá, có vẻ rất thú vị.”  Ông ta vuốt chiếc nhẫn ngọc trên tay.

George III nhấp hớp rượu, nghe vậy ho sặc sụa, “À à… Friedrich… chuyện đó không có thật.”

“Cậu có dòng máu người Đức, nhưng cậu không thừa hưởng ý chí người Đức.” Friedrich thẳng thắn vạch trần, “Hơn nữa cậu không hiểu, người Đức chân chính không thích lòng vòng.”

Ông ta lớn tuổi hơn George III, căn bản không để Quốc Vương trẻ tuổi vào mắt. Huống chi hơn mười năm trước Quốc Vương George II [1] của Anh băng hà vì bệnh tật, ông ta cảm thấy làm quân chủ ngang hàng với George II là một sự sỉ nhục.

Hiện tại Vương tộc Hannover thừa hưởng ý chí người Đức thống trị nước Anh. Vốn dĩ nước Anh do nhà Stuart thống trị, nhưng Nữ Vương Anne [2] băng hà không có người thừa kế, vậy nên ông cố George I của George III – con trai Sophia [3] nhà Hannover và là cháu ngoại James I [4] và kế thừa vương vị.

Đây cũng là nguyên nhân Phổ và Anh giữ vững mối quan hệ.

Nhưng đó đã là chuyện mấy chục năm trước. George I không biết nói tiếng Anh, chỉ biết nói tiếng Đức, mà George III lại trái ngược. Bọn họ sử dụng tiếng Pháp thông dụng nhất Châu Âu để trò chuyện.

George III đau đầu gõ cửa sổ, quyết định tôn trọng Quốc Vương Phổ tính khí bất thường, không cãi nhau với ông ta tại sao mình là người Anh phải kế thừa ý chí người Đức.

“Được rồi, thưa bệ hạ tôn kính, chúng ta bàn chuyện chính thôi. So với ý chí người Đức, chúng ta cần quan tâm nước Pháp thích gì, bảo đảm họ không chiếm được nó.”

Vừa nhắc tới Pháp, nét mặt Friedrich dần nghiêm túc.

Ông ta nhớ lại mấy năm trước gửi lời mời cho Lagrange, thế nhưng ông ấy từ chối Friedrich, quyết định ở lại Vienna chỉ biết múa may ca hát!

Vớ vẩn, nghệ thuật có thể thắng chiến tranh? Chính tay ông ta cướp lãnh thổ Áo từ tay Maria Theresa, gian nan giành về chiến lợi phẩm trong cuộc chiến bảy năm!

Quân chủ chân chính sẽ quan tâm sức mạnh, không phải như đám Habsburg phế vật chỉ biết hưởng thụ.

Điều khiến Friedrich tức giận hơn cả là Lagrange tới viện hàn lâm Paris. Nhà toán học hàng đầu thế giới tình nguyện đối diện với người Paris dối trá cũng không muốn tới Phổ! Đây là miệt thị lớn nhất dành cho ông ta!

Thấy Friedrich sầm mặt, George III biết mình nhắc đúng trọng tâm.

Anh và Pháp cách nhau một eo biển Anh, nhưng Phổ và Pháp cùng tồn tại trên đất liền, còn ráp gianh Áo.

Ai cũng biết Quốc Vương Pháp đã già, Vương Hậu tương lai nước Pháp là công chúa Áo. Đến lúc đó nhà Habsburg có hai người phụ nữ thống trị hai quốc gia.

“Mấy năm nay khoa học Pháp phát triển, nghe nói máy móc của họ sắp thay thế ngựa.” George III hỏi: “Phổ vẫn tiếp tục ngồi yên?”

Friedrich lạnh lùng lườm anh ta.

“Ta nghe nói chuyện thuộc địa Anh rồi.” Ông ta bình tĩnh đáp trả: “Đừng buồn. Nếu phải đánh giặc, Phổ sẵn lòng vươn tay.”

George III lại bị sặc.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đây là chuyện anh ta căm tức nhất. Năm thứ ba anh ta lên ngôi, Anh và Pháp kết thúc chiến tranh bảy năm. Pháp cắt Canada, Dominica, Grenada cho Anh. Cờ xí của “Đế Quốc không rơi” tung bay trên châu lục Mỹ.

Nhưng hôm nay tân đại lục gặp chuyện, Anh mất mặt trước toàn Châu Âu.

“Bệ hạ, xin thứ cho tôi bỏ qua màn tranh luận vô vị, tôi đang bàn chuyện quan trọng.” Anh ta nhẫn nhịn, “Hiện tại chúng ta cùng chung nhận thức – Pháp là kẻ địch của chúng ta.”

Friedrich không đáp.

“Nước Anh sẽ tự giải quyết Bắc Mỹ.” George III nói: “Nhưng ở lãnh thổ châu Âu, chúng ta cần hành động, nhân lúc Pháp chưa thoát khỏi lòng bàn tay, phải cho họ một kích trí mạng.”

Friedrich nhìn anh ta hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười.

“Thật vui khi chúng ta cùng chung suy nghĩ.”

. . .

Versailles, Pháp.

Chiếc xe đầu tiên chạy bằng máy hơi nước đang chạy tới chạy lui quanh hoa viên Hoàng gia. Sau khi kết thúc nghi lễ buổi sáng, bá tước Fersen bất ngờ nhận được lời mời tham quan phòng nghiên cứu của nhà giả kim thuật sư nổi bật nhất vũ hội tối qua.

“Ngài Tesla!” Anh ta ngả mũ hành lễ, “Thật khó miêu tả tình cảm của tôi lúc này. Nghiên cứu của ngài chính là cực hạn của trí tuệ nhân loại.”

“Ngài quá khen.” Nikola mỉm cười.

Anh thoáng đánh giá bá tước Thụy Điển trước mặt. Anh ta không cao bằng anh, nhưng bả vai rộng hơn, trông có vẻ cường tráng.

Nikola dừng bước, chỉ cỗ máy phức tạp, “Đây là cỗ máy được trang bị đầy đủ, bao gồm máy phát điện, động cơ điện, máy biến áp và máy móc điều khiển tự động. Có cỗ máy này, điện xoay chiều sinh ra, kích thích chuyển động, cung cấp nguồn điện khổng lồ. Nó không chỉ giúp cung điện Versailles tỏa sáng, mà còn cung cấp điện cho toàn thế giới.”

“Woa.” Thật ra Fersen không nghe hiểu nguyên lý, nhưng anh ta biết đây là cỗ máy vô cùng lợi hại, “Cảm ơn Thượng Đế đã phái ngài xuống trần gian.”

Thiếu niên cao gầy dừng bước.

Anh đánh giá Fersen mấy giây, thở dài: “Ngài là đứa trẻ đơn thuần, ở cung điện này phải cẩn thận. Ngài không biết cách bảo vệ bản thân.”

Fersen phì cười, “Tôi? Trẻ tuổi đơn thuần? Ngài nghe ai nói vậy?”

Fersen mỉm cười giơ tay, chỉ cơ bắp, “Tôi là một trung tá, đương nhiên tôi không phủ nhận quan hệ gia tộc, nhưng tôi thực sự làm việc trong quân đội.”

“À, Thái Tử phi điện hạ nói.” Nikola bình tĩnh trả lời.

Anh vừa nói vừa gạt cần công tắc, kim loại bạc bên trong quả cầu vàng sáng lên.

Fersen không hiểu ra sao. Thái Tử phi điện hạ? Thái Tử phi điện hạ nào?

À, đại khái là vị đẹp nhất cung điện Versailles.

Rõ ràng anh ta không trò chuyện nhiều với cô, vì sao cô lại nói vậy.

Fersen muốn làm gì đó xua tan bầu không khí xấu hổ.

Anh ta vươn tay, tò mò muốn chạm vào quả cầu vàng.

Đúng lúc này, người bên ngoài hoảng sợ hỏi: “Nikola! Anh làm gì đấy?!”

Người đó hét lên, Fersen sợ tới mức rụt tay, không dám chạm vào quả cầu vàng.

Anh ta xoay người, phát hiện Thái Tử và Thái Tử phi bên ngoài. Thái Tử dừng bước, ý đồ ngăn cản Thái Tử phi đang giận đùng đùng.

“Nikola! Sao anh làm vậy với anh ta?” Antonia nhìn Nikola.

Lúc này Fersen mới phát hiện, hình như Thái Tử phi hiểu nhầm gì đó.

Nikola giơ tay, mỉm cười nhìn Fersen, “Axel, tôi làm gì?”

“À, không… là tôi vươn tay.” Fersen bỗng nhớ lại vừa rồi Nikola nói Thái Tử phi đánh giá anh ta là người ngây thơ đơn thuần, không thể bảo vệ bản thân.

Anh ta nhất thời quên mất nên nói gì.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Anh ta không bao giờ tự tiện làm vậy.” Antonia lắc đầu, “Nikola, tôi thật sự thất vọng về anh. Tôi đã sớm nhắc nhở…”

“À…” Louis vội xen lời, “Antoinette, đừng hiểu nhầm, đây không phải lỗi Nikola! Ta nghĩ ngài ấy chỉ muốn giới thiệu điện cho Axel, muốn Axel tự kiểm tra… Chỉ cần sờ một lần, Axel tự khắc biết bảo vệ bản thân.”

Fersen ngây ngẩn.

Mấy người trước mặt đều xêm xêm tuổi anh ta, hơn nữa anh ta là người duy nhất trong số bốn người từng ra chiến trường.

Vì sao bọn họ cảm thấy anh ta không thể bảo vệ bản thân? Anh ta không chỉ bảo vệ bản thân, còn có thể bảo vệ bọn họ!

Fersen chưa kịp nói gì, Thái Tử đã bá vai Nikola rời đi, “Nikola! Ta vừa phát hiện phương pháp hàn mới cho ra kim loại từ góc 45° đến 77. 5°. Ngài mau theo ta.”

Anh ấy liều mạng kéo Nikola đi, giống như sợ sau lưng có người đuổi giết.

Trong phòng chỉ còn Antonia không còn gì để nói và Fersen mờ mịt.

Đôi bên im lặng hồi lâu, Fersen cúi đầu hành lễ, “Điện hạ.”

“Ngài bá tước.”

“Hôm nay người rất đẹp.” Fersen khen, “Đương nhiên người vẫn luôn xinh đẹp.”

Bỏ qua chuyện vừa rồi, Fersen là thiếu niên am hiểu xã giao.

“…Cảm ơn.” Không biết vì sao Thái Tử phi nhìn như muốn cười, thực chất lại muốn khóc.

Fersen lơ đãng, bầu không khí có phần tẻ nhạt.

“Hôm nay…” “Hay là…” Hai người đồng loạt lên tiếng.

Im lặng một giây.

“Thôi…” “Ngài nói trước…” Lại như cũ.

“…” Fersen cảm giác hôm nay ra ngoài không mang theo não.

Anh ta can đảm giơ tay.

“Hầy.” Antonia thở dài, “Không sao. Ngài tiếp tục tham quan đi, nhưng chú ý đừng lộn xộn. Nơi này không an toàn.”

Fersen nhớ lại vừa rồi Thái Tử và nhà giả kim thuật sư kề vai sát cánh.

“Thứ lỗi, ta đi trước.” Cô xoay người, không chút lưu luyến rời đi.

Fersen đứng tại chỗ gãi đầu, hồi tưởng rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra.

Anh ta cảm thấy chuyện này vượt quá khả năng suy nghĩ của mình.

Vì thế anh ta nhìn Thái Tử phi vội vàng đi dọc theo con đường nhỏ vào rừng cây, xoay người tìm hai người kia.

Giây tiếp theo, Antonia dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua.

Cô thấy bóng dáng tóc vàng đi vào, thoáng chốc biến mất sau khung cửa.

Antonia đứng tại chỗ hồi lâu, lúc này mới rời đi.

Một lát sau, thiếu niên mặt mũi âm hiểm bước ra – Đó là em trai Thái Tử, bá tước Provence.

Anh ta chăm chú nhìn bóng dáng Thái Tử phi rời đi, nhớ lại vị khách không mời chiều qua tới lâu đài của anh ta.

“Ngài bá tước là người thông minh. Người thông minh không cần lòng vòng, tôi xin phép nói thẳng – Tôi đại diện nước Anh tới đây tìm ngài.”

Bá tước Provence lạnh lùng nhìn vị khách không mời hồi lâu, lại liếc bức thư trên tay gã. Ngoài bì thư khắc ấn ngựa trắng và vương miện hồng, đó là gia huy nhà Hannover.

Anh ta lập tức hiểu ý người tới, chuyện này vốn không hiếm.

Bá tước Provence im lặng hồi lâu, nở nụ cười lạnh lẽo, “Ngươi muốn ta bán đứng đất nước của ta? Ta là Vương tử Pháp. Cuộc chiến bảy năm mới kết thúc mười năm, ta muốn làm gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nếu không sẽ bị người Pháp phẫn nộ đánh chết.”

“Không, tôi chỉ muốn nói ngài có thể đoạt được quyền lực.” Người nọ mỉm cười.

“Ngài đừng nghĩ đây là âm mưu sâu xa, chúng ta không phải người lỗ mãng. Tôi chỉ nhắc ngài một câu, anh trai ngài đã kết hôn bốn năm, nhưng hiện tại ngài ấy vẫn chưa có con. Tôi nghe nói hai người họ chưa phải là vợ chồng chân chính.”

Gã nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe đồn… Thái Tử phi phản bội Thái Tử điện hạ.”

Bá tước Provence sầm mặt, “Chuyện này cần chứng cứ.”

Tuy ngoại tình ở Pháp không hiếm, nhưng chỉ giới hạn trong quý tộc nam và phái nữ làm tình nhân. Nếu một người vợ phản bội chồng, đặc biệt là Thái Tử phi đảm nhận chức vụ sinh hạ người thừa kế, việc này tuyệt đối không thể tha thứ.

“Cần chứng cứ làm gì, quan trọng là ánh mắt mọi người.” Gã mỉm cười, “Ba năm trước ‘Rheinische Zeitung’ dựa vào bài báo không bằng chứng, đến nay giáo hội vẫn bị người ta chỉ trỏ sau lưng.”

“Ngài xem, cũng chỉ là một lời đồn mà thôi, không phải sao?”

________

[1]  George II: George là vị vua cuối cùng cho đến thời điểm hiện nay của nước Anh sinh ra bên ngoài đảo Anh. Nơi ông trải qua những năm tháng đầu đời là miền bắc nước Đức.

[2] Anne là con gái của cố quốc vương James II của Anh với người vợ thứ nhất, Anne Hyde; chào đời vào năm 1665 dưới triều vua Charles II của Anh. Từ nhỏ bà đã được nuôi dạy trong đức tin Kháng Cách, trái với đạo Công giáo mà cha bà theo đuổi. Năm 1683, bà chính thức kết hôn với hoàng tử George của Đan Mạch. Ba năm sau khi kế vị Charles II, James II bị những người Kháng Cách mà đứng đầu là con rể của ông, William xứ Orange lật đổ trong cuộc Cách mạng Vinh quang. Quốc hội cùng đưa anh rể và chị gái của Anne là William và Mary II lên làm vua và Nữ vương. Trong thời gian đó, tình cảm chị em thân thiết của Mary và Anne dần bị phai nhạt do những bất đồng về chính trị. Đến khi Mary II và William lần lượt qua đời mà không có một đứa con chung nào, Anne trở thành người duy nhất trong hoàng tộc Stuart có khả năng kế vị.

[3] Sophia của Hannover: Sophia là cháu ngoại lớn tuổi nhất của vua James I của Anh. Quyền kế vị được chuyển cho con trai lớn của bà, George Louis, Tuyển hầu tước của Hannover, người đã trở thành vua George I vào ngày 1 tháng 8 năm 1714 (Lịch cũ).

[4] James VI và I (19 tháng 6 năm 1566 – 27 tháng 3 năm 1625) là vua Scotland với vương hiệu là James VI, và là vua Anh và vua Ireland với vương hiệu là James I.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.