Tái Sử Dụng Đàn Ông

Chương 9:




18.
Tôi rối rắm không yên suốt một ngày, đi học cũng nghe lọt tai.
Tôi thừ lấy số điện thoại kia tìm wechat của Chu Trạch Bắc.
Xin thêm bạn bè, nhưng lại không được chấp nhận.
Đàn ông già khó tán quá.
Vì anh, mỗi lần tôi đều tâm trạng phập phồng, nhưng anh vẫn nhẹ như mây gió, giống như quên tôi không còn một mảnh vậy.
Thỉnh thoảng trả lời tôi một câu, lại là giọng điệu trưởng bối nói chuyện với tiểu bối.
Không sơ hở chút nào.
"Khó khăn rồi hả, người ta không kết bạn với cậu sao?" Lý Nhiễm nhìn lướt qua điện thoại của tôi.
"Đừng nói nữa, vẫn tường đồng vách sắt lắm." Tôi tắt máy, vẻ mặt muộn phiền.
"Tớ đã nói từ lâu rồi, với mấy gã đàn ông dày dặn kinh nghiệm như anh ta thì có kiểu phụ nữ nào mà chưa thấy, cậu cứng đầu quá."
Những lời cô ấy nói tôi đều biết.
Nhưng mà tôi không phục.
"Đợi tới khi tớ theo đuổi được, tớ muốn hôn nát miệng anh ấy luôn."
Tôi cầm điện thoại phát rồ, vẻ mặt Chu Lỵ Lỵ khiếp sợ cầm điện thoại nhìn về phía tôi.
"Cậu đang định theo đuổi ai vậy? Muốn hôn nát miệng ai?"
Tôi:...
"Không... tớ theo đuổi idol." Tôi giả vờ bình tĩnh nói hươu nói vượn.
Lý Nhiễm cũng ngồi bên cạnh mỉm cười không nói, xem kịch vui.
"À, chú hai nói muốn dẫn tới đi ăn tiệc, cậu có muốn đi không?" Chu Lỵ Lỵ chỉ vào điện thoại di động của mình, ra hiệu mình đang nói chuyện với chú hai.
Có nghĩa là... chú hai của cô ấy cũng nghe hết những lời tôi vừa mới nói à?
Xong rồi.
Xong thật rồi.
"Không đi, tớ phải học bài." Tôi không dám lỗ mãng.
Lý Nhiễm ngồi bên che miệng cười, mấp máy môi thầm nói: "Sao lại không đi, không phải muốn hôn nát miệng người ta mà."
Trời ơi, tôi không còn mặt mũi nào nữa.
"Cậu không đi thật hả? Hôm nay chú hai dẫn một chuyên gia tim mạch tới, không phải bà ngoại của cậu bị bệnh tim đang muốn tìm chuyên gia sao?"
Tôi biết, Chu Lỵ Lỵ chỉ muốn khoe khoang dáng vẻ được chiều chuộng trước mặt tôi mà thôi, nhưng nghe nói có chuyên gia y học trong giới tới, tôi cũng nôn nao thật.
Gần đây mẹ tôi vẫn luôn muốn tìm chuyên gia cho bà ngoại, nhưng nhà chúng tôi không quen biết nhiều nên vẫn không liên lạc được.
Sau một hồi do dự, tôi vẫn đi theo Chu Lỵ Lỵ tới đó.
Sau khi lên xe, người lái xe là vị chuyên gia họ Tần kia, Chu Trạch Bắc ngồi bên ghế tài xế.
Mấy tuần không gặp, Chu Trạch Bắc có vẻ trông càng đẹp trai hơn, mỗi một sợi tóc đều thôi thúc tôi muốn phạm tội.
Thế nhưng hôm nay tôi lại có chính sự phải làm.
Tôi nhỏ giọng hỏi chuyên gia kia về bệnh tình của bà ngoại tôi, anh ta cũng tỉ mỉ giải đáp.
Cuối cùng, anh ta đang lái xe nên không tiện trao đổi, thế nên mới đề nghị: "Cô có muốn đổi chỗ ngồi với tổng giám đốc Chu không?"
Hả?
Tôi ngồi ở ghế phụ lái sao?
"Có được không ạ?" Tôi nhỏ giọng hỏi Chu Trạch Bắc.
Từ lúc lên xe, cả người anh đã tỏa ra hơi lạnh.
"Lo lái xe đi."
Anh không trực tiếp trả lời tôi mà lại lạnh lùng mắng bác sĩ Tần.
Đây chính là từ chối.
Tôi không dám lên tiếng nữa.
Đến chỗ ăn cơm, bác sĩ Tần đi đỗ xe, bảo chúng tôi vào trước.
Tôi chưa đi mà đứng lại chờ anh ta.
Kết quả là Chu Trạch Bắc cũng không đi mà đứng lại chờ.
Tôi muốn kết bạn với bác sĩ Tần mà cũng không có cơ hội.
Vừa ngồi vào phòng riêng, nhân lúc món ăn chuẩn bị được đưa lên, tôi bèn lấy dũng khí cầm di động ra: "Bác sĩ Tần, tôi có thể kết bạn wechat với anh không?"
Vị chuyên gia không trả lời mà lại liếc mắt nhìn Chu Trạch Bắc.
Chu Lỵ Lỵ cười chen vào một câu: "Chú Tần à, có thể khám miễn phí cho bà ngoại của bạn ấy không? Mẹ bạn ấy là bảo mẫu nhà cháu, điều kiện gia đình rất tệ, không có tiền đâu."
Tôi:?
Nhất thời, toàn bộ khách khứa trong phòng đều vô cùng lúng túng.
Mặc dù bảo mẫu cũng là nghề nghiệp đàng hoàng, kiếm tiền vất vả nên không có gì phải đáng xấu hổ cả.
Nhưng vào lúc này, có Chu Trạch Bắc ở đây, bác sĩ Tần ở đây, đột nhiên bị nhắc tới chuyện mẹ mình như vậy, tôi vẫn cảm thấy hơi tự ti.
Chu Trạch Bắc lên tiếng, nhưng tôi lại không dám nhìn vẻ mặt của anh.
"Đây là bạn học của Chu Lỵ Lỵ, cậu xem giúp đi, phí tôi trả."
"Được, không thành vấn đề. Với quan hệ của chúng ta thì nói đến tiền làm gì." Bác sĩ Tần mở điện thoại ra, thêm wechat của tôi: "Cháu có thể gọi tôi là chú Tần theo Lỵ Lỵ."
"Có vấn đề gì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi mở máy 24 giờ."
"Nhận em gái khắp nơi còn chưa đủ, giờ còn muốn nhận cháu gái à? Đừng dọa bạn nhỏ đó." Chu Trạch Bắc tức giận liếc nhìn anh ta một cái.
19.
"Tổng giám đốc Chu, đừng vạch trần người ta thế chứ." Chú Tần tỏ vẻ oan ức.
"Dù sao cũng là chuyên gia, cậu chú ý ảnh hưởng một chút đi."
Anh nói một câu, dời sang đề tài khác.
Hai người nói chuyện phiếm trên bàn ăn, thỉnh thoảng Chu Lỵ Lỵ lại chen vào một câu, tôi không quen họ nên không nói câu nào.
Một bữa cơm không mùi không vị, đến khi kết thúc, tôi muốn tự đi tàu điện ngầm.
"Đưa bạn của cháu về trước đi." Chu Trạch Bắc có uống chút rượu nên chuếnh choáng nói.
"Cô ấy ở cùng cháu." Chu Lỵ Lỵ đáp.
"Ồ?" Chu Trạch Bắc nhìn tôi một cái: "Vậy hai người về nhà đi."
Xe lái tới biệt thự nhà Chu Lỵ Lỵ.
Chu Lỵ Lỵ vui vẻ nói tạm biệt chú hai của mình.
Chu Trạch Bắc châm một điếu thuốc, nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
"Cháu về trước ạ." Tôi tránh ánh mắt của anh.
"Ở đâu? Tôi đưa cháu đi."
"Không cần đâu à, chỉ mấy bước thôi."
"Muộn lắm rồi." Anh hít một hơi thuốc; "Không an toàn."
Tôi không kiên quyết nữa, chỉ sang một căn phòng nhỏ cách biệt thự không xa: "Cháu ở đằng kia, gần lắm ạ, không cần đưa đi đâu."
Anh nhìn theo ánh mắt của tôi, không khỏi nhíu mày nhưng không nói gì cả.
"Mẹ cháu đang ở nhà, phòng cũng rất nhỏ, chỉ sợ không thể mời chú vào uống ly nước được."
"Tạm biệt chú."
Sau khi chào anh, trong lòng tôi bỗng dâng lên niềm chua xót.
Bị anh nhìn thấy tình cảnh chật vật đó, còn khó chịu hơn cả việc cởi quần áo của tôi.
Có thể trước đó tôi còn bình đẳng, liều lĩnh nói rằng mình thích anh được.
Nhưng sau đêm nay, tôi cảm thấy quan hệ này không còn ngang hàng nữa, tôi cũng mất đi gần hết dũng khí rồi.
Nhất định anh cũng nhìn ra được tôi là hạng người gì.
Một đứa con gái của bảo mẫu đầy dã tâm, muốn dựa vào đàn ông để vươn lên.
Tôi thất hồn lạc phách đi tới cửa.
Điện thoại bỗng vang lên một tiếng.
Tôi lấy ra nhìn thử, là thông báo Chu Trạch Bắc đồng ý kết bạn với tôi.
Tôi thử gửi một tin nhắn qua xem: "Chú à?"
Bên kia đáp lại: "Ừ."
Anh có ý gì vậy?
Tôi đứng trước cửa gửi tin nhắn cho anh, viết một đoạn dài, xóa xóa viết viết, sửa chữa mãi mới gửi đi, nhưng lại không cẩn thận bấm vào nút xóa.
Tôi bị sự ngu ngốc của mình làm tức đến mức khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng, tôi ấm đầu lên, quay lại muốn nói trực tiếp trước mặt anh.
Sợ anh ngồi xe rời đi, tôi chạy hơi vội vàng.
Nhưng đợi đến khi tôi tới chỗ chia tay lúc nãy thì không còn ai nữa.
Tôi đứng ở đó, há hốc miệng, phiền muộn vô cùng.
"Tìm cái gì đấy?" Trên đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nói.
Chu Trạch Bắc?
Tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh.
Đôi mắt sáng rực như sao trời khiến cho tôi mê muội.
"Chú à."
"Ừ."
"Chú còn chưa đi sao?" Dũng khí vừa rồi hừng hực trong người tôi, gặp được anh tôi lại hơi sợ hãi.
"Ừ."
"Khi nào thì chú đi?"
Cả buổi không nói vào chuyện chính, tôi cũng muốn tát cho mình một cái.
"Đợi một lát nữa."
"Đợi ai ạ?"
Anh nhìn chằm chằm tôi không lên tiếng.
Ý là đang chờ tôi phải không?
Anh chờ tôi làm gì?
Anh cũng thấy tôi thú vị chăng?
Nhịp tim của tôi lại bắt đầu tăng tốc.
Cuối cùng, tôi khẽ cắn răng, không quan tâm gì nữa: "Chú ơi, chú còn nhớ cháu không?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.