Tái Sử Dụng Đàn Ông

Chương 2:




4.
Lúc học trung học phổ thông, tôi mới lén lút thử yêu đương với lớp trưởng.
Có một ngày mẹ tôi đi chợ về thì nghiêm mặt dạy dỗ tôi: "Con không được bắt chước yêu sớm như Chu Lỵ Lỵ được, mới học trung học đã ôm ôm ấp ấp với bạn lớp trưởng gì đó của con giữa đường giữa xá, không ra thể thống gì."
Ôm ôm ấp ấp?
Lúc đó tôi ngơ ngẩn.
Khi tới tìm Chu Lỵ Lỵ, cô ấy mới khóc lóc hỏi tôi: "Nhị Nhị à, có nhiều người thích cậu như vậy, cậu không thể nhường cậu ấy cho mình sao?"
Tôi giận tới mức choáng váng, cãi vã với bạn mình.
Kết quả là mẹ tôi bất chấp ai đúng ai sai mà đánh tôi.
"Nhà con bé có tiền như vậy, con còn nợ con bé một cái mạng, con lấy cái gì mà tranh với người ta?"
Mẹ tôi nói không sai, đúng là tôi nợ cô ấy một cái mạng.
Mẹ tôi là bảo mẫu nhà cô ấy, mẹ phải làm việc cho họ, còn tôi thì chơi với con cái của họ.
Năm ấy mười tuổi, tôi lén đi bơi với Chu Lỵ Lỵ, lúc đó tôi quên cô ấy ở hồ bơi, suýt chút nữa cô ấy chết ở đó.
Mãi mãi tôi không thể nào không quên được đêm đó cô ấy được cứu lên, mẹ tôi quỳ gối trước mặt ba mẹ cô ấy cầu xin cho tôi.
"Con đang nợ con bé một mạng, con phải nhớ kỹ, cả đời này con còn phải làm trâu làm ngựa cho người ta."
Từ đó về sau, tôi trở thành con chó của Chu Lỵ Lỵ.
Cô ấy muốn gì, tôi đều cho cô ấy vô điều kiện.
Sau đó khi lên cấp ba, cô ấy càng muốn nhiều hơn, yêu cầu cũng càng lúc càng quá đáng.
Cô ấy muốn bạn trai của tôi.
Tôi đã từng phản kháng.
Nhưng phản kháng không có tác dụng.
"Bà ngoại con nằm viện còn thiếu 200 ngàn, viện phí là do ba của Chu Lỵ Lỵ thương tình ứng cho chúng ta." Đây là nguyên văn lời mẹ tôi nói.
"200 ngàn có thể mua được tôn nghiêm của một người sao?"
"Vậy con tưởng mình đáng giá bao nhiêu tiền?" Mẹ tôi hỏi ngược lại tôi.
Đúng vậy, không đáng.
Đừng nói là 200 ngàn, 200 đồng tôi cũng phải rửa bát mấy ngày ở Dexter.
5.
Ngày hôm sau là sinh nhật của Chu Lỵ Lỵ, cô ấy mời bạn bè tới dự party ở bể bơi trong biệt thự lưng chừng núi của chú hai cô ấy.
Tôi bị gọi tới để sai bảo.
Quét dọn vệ sinh, cắt trái cây, cái gì cũng phải làm.
Tôi vẫn trốn trong phòng bếp không muốn đi ra ngoài, bởi vì Trần Gia Nam cũng ở đây.
Ba người có mặt cùng một lúc thì không thiếu được mấy lời đàm tiếu. Tai tôi sắp mọc kén rồi, cũng lười phải nghe.
Nhưng tôi lại phải bưng hoa quả ra ngoài.
Lúc bưng mâm trái cây đi tới bên bể bơi, tôi thấy Trần Gia Nam lười biếng dựa trên ghế, Chu Lỵ Lỵ cũng tựa vào lòng anh ta, một đám người xung quanh đang chơi Vương giả.
Trần Gia Nam nhìn thấy tôi đi qua thì nâng kính râm lên, hừ lạnh một tiếng không để ý tới tôi.
Chu Lỵ Lỵ nhìn sang thì ngọt ngào làm nũng: "Nhị Nhị, mình muốn ăn xoài."
Tôi đặt dĩa trái cây tới trước mặt cô ấy, chuẩn bị rời đi.
Cô ấy ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội.
"Nhưng mà tay mình không rảnh, cậu có thể đút mình không?"
Đương nhiên tôi biết cô ấy có ý gì.
Giống như rất nhiều lần trước đó, tôi phải ngồi trước gót chân cô ấy, lấy dĩa hậu hạ cô ấy ăn.
Thế là cô ấy chơi game cùng Trần Gia Nam, còn tôi thì ngồi xổm bên cạnh hầu hạ cô ấy ăn trái cây, hình ảnh đó buồn cười kinh khủng.
Tôi không để ý, nhưng có người thì lại không chịu nổi.
"Trần Gia Nam à, chơi mười ván thì thua chín, cậu đánh bậy đánh bạ thế sao mà chơi được?" Người anh em của anh ta bắt đầu oán giận.
"Chắc là tối qua tốn sức quá, hôm nay chơi game cũng thấy lực bất tòng tâm rồi."
Ha ha ha ha, một đám người cười nghiêng cười ngả.
Tôi cứ như không hề liên quan gì đến mình, yên tĩnh ngồi ở đó.
"Cô thích hầu hạ người khác như vậy sao? Cô không biết tự ái à?" Trần Gia Nam hét lên với tôi.
"Nhưng Nhị Nhị là con gái bảo mẫu của em mà, từ nhỏ đến giờ cô ấy vẫn đút em ăn trái cây như thế." Chu Lỵ Lỵ tri kỉ "giải vây" giúp cho tôi.
Mọi người kinh ngạc.
"Con gái bảo mẫu?"
"Cô ấy thường xuyên mặc đồ hàng hiệu, chẳng lẽ là của cậu à?"
Cô ta cười nói: "Quan hệ giữa mình và Nhị Nhị rất tốt, cô ấy thoải mái đi vào phòng mình, mặc đồ của mình, mình cũng đưa hết cho cậu ấy, có gì đâu."
"Trời ời, tùy tiện mặc quần áo của cô chủ rồi còn bảo người khác cho mình, sướng quá nhỉ, chẳng trách lại hầu hạ như thế."
"Chu Lỵ Lỵ à, cậu hiền lành quá đi."
...
"Ngực cậu lớn hơn tôi, tôi không mặc quần áo của cậu vừa đâu." Tôi bình tĩnh nhìn Chu Lỵ Lỵ.
"Vậy sao?" Vẻ mặt cô ta không nhịn được: "À, mình nhớ rồi, cái áo sơ mi LV này là một người bạn trai trước của cậu mua đó nhỉ."
Vừa nói, Trần Gia Nam bên cạnh lại khó chịu: "Cô còn bao nhiêu người yêu cũ thế?"
Rõ ràng, người bạn trai cũ mà Chu Lỵ Lỵ nói không phải là Trần Gia Nam.
"Sao, cậu còn muốn chơi mạt chược với họ không?" Tôi nói với anh ta một câu.
Anh ta trợn ngược mắt, nổi điên với Chu Lỵ Lỵ: "Bảo cô ta biến đi, chướng mắt."
Anh ta tức giận hút một điếu thuốc rồi đi sang bên kia.
"Nhị Nhị, cậu về phòng trước đi." Chu Lỵ Lỵ vẫy tay với tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.