Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 522:




Chương 522

Hai người Bảo Ngọc và Vy Hiên ngồi trên xe cười cười nói nói, rất nhanh, đoàn xe hoa tiến vào một con đường nhỏ trong khu rừng yên tĩnh, đây là lối đi duy nhất nối với giáo đường, cây sồi xanh xanh hai bên um tùm tươi tốt, xua tan đi cơn gió lạnh của mùa đông.

Từ nhà họ Trương đến giáo đường đại khái cũng hơn nửa giờ chạy xe, Hải Thiên Đường vì đảm bảo không có chuyện gì phát sinh, hai ngày nay đã sớm sắp xếp người bảo vệ ở trên đường, bốn phía đều có cơ sở ngầm của bọn họ, cho đến khi an toàn đến giáo đường bọn họ mới nhận được mệnh lệnh rút lui.

Xe hoa dừng ở bên ngoài giáo đường, bởi vì còn chưa tới thời gian cử hành hôn lễ, khách vẫn còn chưa đến. Bảo Ngọc và Vy Hiên xuống xe đi vào trong phòng nghỉ của giáo đường, cả đường Đinh Khiên đều đi theo các cô.

Sau khi Bảo Ngọc đi vào, nhịn không được hỏi: “Tiêu Mặc Ngôn đâu rồi? Sao bây giờ vẫn chưa tới?”

“Tôi vừa mới gọi điện thoại với mẹ, bọn họ lập tức đến đây ngay?” Đinh Khiên nói, sau khi cẩn thận kiểm tra xung quanh mới yên tâm để hai người ngồi bên trong phòng nghỉ ngơi: “Tôi ra ngoài trợ giúp đây, có việc gì thì gọi tôi.”

Sau khi Đinh Khiên đi khỏi, Vy Hiên không khỏi có chút tò mò hỏi: “Nè, người của bang phái kết hôn đều phải như vậy sao? Giống y như là chống khủng bố vậy đó.”

Từ khi tiến vào, xung quanh bốn phía đều là bảo vệ mặc đồ tây màu đen, càng gần về phía giáo đường, bên trong bên ngoài đều có bảo vệ, ngay cả con ruồi cũng không lọt.

Bảo Ngọc nâng chiếc váy cưới ngồi sát vào bên trong, sợ làm hư lớp trang điểm, dùng ống hút hút một hớp nước nhỏ: “Cậu cũng biết rồi đó, Hồng môn không phải là một tổ chức nhỏ, Tiêu Mặc Ngôn lo lắng như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

Vy Hiên bật cười: “Vâng vâng, anh Tiêu nhà cậu làm cái gì cũng đúng hết đó.”

“À Đúng rồi.” Đột nhiên Bảo Ngọc nhớ đến cái gì đó: “Cậu có muốn biết phù rể là ai không?”

Vy Hiên cũng không có hứng thú: “Chỉ cần không phải là một người có cái đầu xanh là được rồi.” Mặc dù cô ấy không để tâm loại chuyện này, nhưng cũng không đại biểu việc cô có thể đứng yên khi đối với loại thức ăn mà mình yêu thích.

Bảo Ngọc bật cười: “Không phải là Đinh Khiên đâu, là Thạch.”

“Tên kia à…” Vy Hiên gật đầu: “Hoàn mỹ…” Ít ra thì anh ta cũng không nói nhiều, sẽ không quá ồn ào.

Lúc này, ở bên ngoài có người gõ cửa, Vy Hiên đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người ở bên ngoài: “A, là anh à, có chuyện gì không?”

Đứng ở bên ngoài là tài xế lái xe hoa Lúc nãy, một thân trang phục màu trắng, đầu đội mũ trắng đen, anh ta đưa một cái điện thoại màu trắng tới: “Điện thoại của cô Trương.”

Bảo Ngọc xem xem, vỗ đầu: “Ôi trời, là tôi để quên ở trên xe, cảm ơn.”

Vy Hiên vừa muốn đưa tay nhận điện thoại, vậy mà lái xe bước đến mỉm cười nói: “Tôi còn chưa chúc mừng cô Trương đâu.”

Bảo Ngọc sửng sốt một chút, lập tức hào phóng tôi nói: “Cảm ơn anh.”

Cô cũng không biết người này là ai, nhưng mà lúc đến nhà họ Trương đều là những anh em ở phải Hải Thiên Đường, đừng nói đến chuyện anh ta có thể tự do ra vào ở đây. Nếu thật sự là người nhà, đương nhiên cô cũng không cần phải cảnh giác.

Vy Hiên nghi ngờ đánh giá người này: “Anh tên là gì?”

Tên tài xế kia thấp giọng cười một tiếng, tiếng cười kia trong dịu dàng mang theo tia mê hoặc, âm thanh lại lộ ra mấy phần khàn khàn.

Nghe được tiếng cười này, Bảo Ngọc biến sắc, cô đứng bật dậy, không đợi cô mở miệng đã nghe một mùi hương gây mũi, lập tức đầu óc cô trống rỗng, dần dần ánh mắt cũng biến thành mơ hồ, thân thể hơi lung lay, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Cô vội vàng vịnh lấy mép bàn để chống đỡ thân thể, lại nhìn về phía Vy Hiên, cô ấy cũng đã sớm ngã xuống đất ngất đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.