49: Ba Lạy
Diệp Tử Yên nghe thấy câu hỏi liền nhìn vào Sở Viêm.
Không biết tại sao cô lại rất muốn nghe được đáp án từ anh.
Sở Viêm quay lại trả lời cô: “ Từ chối cô ấy là vì không thích, còn bạn gái thì tôi chưa từng có”.
Mọi người đều cảm thấy lời này như đang muốn nói cho ai đó nghe vậy
Sở Viêm chưa bao giờ công khai các mối quan hệ cá nhân của mình, giờ đây lại thẳng thắn nói rằng mình chưa có bạn gái.
Không phải là mở cửa cho các chị em sao
“ Học trưởng anh ưu tú như vậy mà chưa từng yêu đương sao?”
Sở Viêm như liếc về phía cô, lại nhìn người vừa hỏi: “ Không phải là chưa từng, mà là tôi đơn phương cô ấy”
Cả hội trường như bùng nổ.
Viêm thần nổi tiếng từ trong ra ngoài của Thanh Hoa lại đơn phương người ta sao.
Rốt cuộc là vị thần tiên nào có thể cướp được hồn của Viêm thần a
Nhưng chị gái ấy cũng rất đẳng cấp a, sao có thể không nhìn trúng học trưởng của chúng ta chứ.
Thật muốn biết danh tính người đó a.
Nếu tôi gặp được nhất định sẽ lạy chị gái ấy ba lạy a.
Sau khi kết thúc buổi lễ tốt nghiệp ấy, trên mạng đều là video Sở Viêm công khai yêu đơn phương một cô gái.
Cư dân mạng dùng mọi kỹ năng, thao tác để tìm ra cô gái ấy.
Để lại mọi người đang trong cơn sốc, Sở Viêm liền đi xuống sân khấu.
Vì phần phát biểu của Sở Viêm là kết chương trình nên cô liền đứng dậy tạm biệt mọi người.
Không hiểu tại sao, cô cảm giác được lúc nói câu ấy Sở Viêm là nhìn cô a.
Diệp Tử Yên thấy anh đi về phía mình cô liền muốn chạy trốn.
Sở Viêm thấy cô rời đi, anh cũng đến tạm biệt mọi người: “ Em xin phép đi trước ạ”
Viên Hàm liền nói: “ Em cũng đi sao? Không ở lại ăn bữa cơm với thầy a”
“ Hôm nay em còn có việc ạ.
Lần sau nhất định sẽ bồi tội với thầy.
Em đi trước”
Viên Hàm nhìn anh vội vàng rời đi liền cười như hiểu ra điều gì đó.
Lúc đầu Sở Viêm đồng ý đến ông đã rất ngạc nhiên a, không ngờ lại vì cô nhóc tiến sĩ đó.
Ông nên sớm tin lời lão Lục a.
Diệp Tử Yên rời khỏi hội trường, cô một đường đi ra khỏi trường, bỏ qua tất cả cảnh đẹp, cô hận mình không thể đi nhanh hơn
Sở Viêm phía sau liền đuổi kịp cô, kéo tay cô lại: “ cậu chạy cái gì chứ”
Diệp Tử Yên tay bị anh giữ lấy liền đứng đơ ra, lắp bắp nói: “ Tôi, tôi không chạy a”
Sở Viêm nhìn cô quẫn bách liền cười: “ Tôi đưa cậu về.
Đi thôi”
Diệp Tử Yên nghe thấy tiếng cười của anh liền giật tay mình ra: “ Tôi tự về được”
Sở Viêm nắm chặt tay cô, kéo đi: “ Ngoan, nghe lời”
Trương Vỹ lúc này đang ngồi trên xe đợi Boss của mình thì thấy Diệp Tử Yên.
Anh ngồi quan sát một lát liền thấy sếp của mình đuổi theo: Waoo, cũng quá k1ch thích rồi đấy.
Trương Vỹ mắt quan sát hai người, tay nhanh chóng lấy điện thoại ra quay lại.
Mặc dù anh phải giữ bí mật cho sếp nhưng mà sau này nó sẽ có tác dụng a.
Phải quay lại Phải quay lại
Nắm tay rồi, nắm tay rồi a.
Ông chủ anh thật tuyệt a.
Nếu lúc này người Trương Vỹ mọc ra cái đuôi nhất định nó đang que quẩy a
Thấy ông chủ ra hiệu, anh liền bỏ điện thoại xuống lái xe đến.
Anh nhanh nhẹn bước xuống mở cửa sau cho hai người: “ Ông chủ, Diệp tiểu thư”
Diệp Tử Yên thấy anh thì cực kì ngạc nhiên: “ Cậu, người ở cửa hàng hôm bữa”
Trương Vỹ liền nói: “ vâng, là tôi”
Diệp Tử Yên không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này.
Cô bước lên xe, cả một đường cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh nhưng lại thốt không ra
Đến Diệp gia, Diệp Tử Yên nói cảm ơn, vẫy tay tạm biệt anh liền đi vào nhà.
Cô thật sự không biết phải đối mặt với Sở Viêm như thế nào a..
Diệp Tử Yên nằm trên giường, tự hỏi: tại sao cậu ấy và Lâm Tích lại tách nhau ra?, công sức của cô không phải như muối bỏ biển hết rồi chứ
Đang suy nghĩ, bỗng cô nhận được tin nhắn của Lâm Tích: Yên Yên, cậu mau đến đây giúp mình chọn váy cưới a
Diệp Tử Yên liền trả lời: Cậu đang ở đâu?
Lâm Tích: studio Hoàn Thành.
Cô vừa thay một cái váy dài bước ra cửa liền nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của Charles: “ Hira cậu đã bỏ tôi một tuần nay rồi. Con tim bé nhỏ của tôi bị cậu làm tổn thương rồi a”
Diệp Tử Yên một mặt đen xì: Cả tuần nay cậu ta chạy đi đâu mất, cô gọi cũng chẳng thèm nghe máy, bây giờ quay ra trách cô sao?
Hai người hăng say chọn váy đến nổi bỏ quên lại Diệp Tử Yên cùng Trần Khải. Diệp Tử Yên ngồi xuống sofa, có Charles ở đây cô liền có thể lười biếng a
Trần Khải cười nhìn Lâm Tích đang bận rộn thử váy: “ đại học liền quen nhau”
Diệp Tử Yên cảm thán: “ Cậu ấy cũng chẳng nói cho tôi biết a”
Diệp Tử Yên khẽ mâm mê ly nước, hỏi: “ Trần Khải, Sở Viêm sao cậu ấy lại học Thanh Hoa?”
“Năm đó cả hai cậu đều là thủ khoa khối tự nhiên, cậu ra nước ngoài, Sở Viêm học trong nước. Diệp Tử Yên tôi không biết tại sao cậu muốn ra nước ngoài. Nhưng trong lòng Sở Viêm cậu rất quan trọng. Còn lý do tôi nghĩ cậu nên hỏi cậu ấy” Trần Khải đáp.
Sau một hồi chọn váy cưới, Charles và Lâm Tích trở nên thân thiết hơn: “ Charles hôm nay cảm ơn cậu, lần sau mời cậu ăn cơm. Chúng tôi về trước. Yên Yên tạm biệt a”
Lâm Tích khoác tay Trần Khải rời đi. Charles nhìn Diệp Tử Yên đang ngẩng người, liền đến cóc đầu cô: “ Cậu đang nghĩ gì? Mau trở về thôi”
Diệp Tử Yên ním môi: “ Charles, có lẽ mọi chuyện đều không giống như tôi nghĩ. Có phải ngay từ đầu tôi đã sai rồi không?”
Charles nhận thấy cảm xúc cô không ổn, liền nói: “ Hira, mọi chuyện đều không thể giống như chúng ta mong muốn. Nhưng mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó. Cậu không thể ép buộc chúng đi theo quỹ đạo được. Hiểu ý tôi không, Hira”
Diệp Tử Yên không trả lời hoặc có thể cô không muốn hiểu.
Charles đưa cô về nhà, nhìn Diệp Tử Yên vào nhà anh mới yên tâm. Hôm nay, lúc chọn váy cho Lâm Tích anh cũng đã hỏi cô, liền biết chuyện về Sở Viêm.
Diệp Tử Yên, đêm nay liền mất ngủ. Cô không ngừng suy nghĩ về câu nói của Trần Khải.