Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Chương 36: Còn Tính Không





Sau kì nghỉ tết, học sinh cao trung trở lại trường.
Khối lớp 12 chỉ còn lại 100 ngày đếm ngược trước kì cao khảo đầy khó khăn.
Diệp Tử Yên vừa phụ đạo cho 12F vừa phải làm bài luận để gửi vào Harvard.
Cô thật sự bận đến nổi không có thời gian ăn cơm.
Khối 12 chìm trong chuỗi ngày luyện đề ma quỷ
Mỗi người đều có mục tiêu của chính mình, thành công luôn đến với người chăm chỉ.
12F thường ngày quậy phá không lo học hành.
Nhưng họ biết Diệp Tử Yên thế nhưng muốn thử sức với Harvard, họ không thể quá thua kém cô a.
Lưu Phi: “ Này Lý Điềm, cậu mau hướng dẫn cho tôi bài toán này, sao nó lại khó như vậy chứ”
Lý Điềm thật sự chịu thua: “ đây là lần thứ tư cậu hỏi tôi rồi.
Ruốt cuộc lúc giáo viên giảng bài cậu có học không vậy?”
“đương nhiên là không rồi, vậy nên tôi mới hỏi bạn học Lý thông minh a”
Lý Điềm cảm thấy cậu đúng không thoát được tên Lưu Phi này: “ cậu học như vậy còn muốn thi vào đại học thể thao Bắc Kinh sao?”
Lưu Phi vừa nói vừa chỉ vào Lục Nhất Bạch: “Ông đây và Lục ca đều đi thi năng khiếu có được không, Đã tìm hiểu rồi chỉ cần điểm thi 400 tôi liền đậu a”
Lý Điềm nhìn theo hướng Lưu Phi chỉ, thấy đại ca của cao trung đang ngồi cày đề a.

Sức mạnh của kì thi này thật đáng sợ.
“ Lý Điềm cậu sau này muốn học ở đâu a?” Lưu Phi hỏi
“ Tôi định vào đại học Tây Nam”
“ Xa như vậy.
hazzzz lớp chúng ta sau này mỗi người một nơi rồi.
Yên Tỷ thế nhưng lại ra nước ngoài.
Nếu Yên Tỷ không đậu thì tốt quá” Lưu Phi cảm thán
Lý Điềm cũng thở dài: “ Diệp Tử Yên, cậu ấy nhất định sẽ làm được thôi.
Cậu cũng thấy đúng không, 12F chúng ta trước giờ chẳng đoàn kết, nhưng Diệp Tử Yên lại có thể dẫn dắt chúng ta thắng hội thao, giảng bài cho mọi người.
Kéo mọi người lại gần nhau hơn”
“ Đúng vậy, không thể quá thua kém cậu ấy được.
Cậu mau giảng bài cho tôi đi”

Diệp Tử Yên lúc này cũng đang hoàn thành bài luận của mình.

Suốt một tháng cô chuẩn bị cho luận văn, mặc dù kiếp trước cô là sinh viên xuất sắc của Harvard nhưng với trường top quốc tế cô vẫn phải chuẩn bị một cách chu toàn nhất.
“ Xong rồi a” Diệp Tử Yên vui sướng kêu lên.
Duỗi cái lưng mỏi của mình, song cô liền gửi luận văn cho trường, hai tháng sau sẽ có kết quả a
Hai tháng sau cũng là thời gian diễn ra kì cao khảo, cô cũng nên chuẩn bị một chút.
Tối nay Bạch Ngôn đến nhà cô chơi, anh hỏi: “ Tiểu Yên, em đã xác định học trường nào chưa?”
Diệp Tử Yên đáp: “ em sẽ đi du học ạ”
Bạch Ngôn khẽ vui mừng: “ Quyết định rồi sao”
“ Vâng ạ”
Ba Diệp nói: “ Tiểu Ngôn cháu cũng học bên đó, làm phiền cháu giúp đỡ Yên Yên rồi”
“ Không phiền ạ”
Lúc tiễn anh về, Bạch Ngôn nói: “ Tiểu Yên em năm nay cũng 18 tuổi rồi, thời gian trôi thật nhanh.
Tiểu Yên, lúc nhỏ em từng nói muốn ở bên cạnh anh, bây giờ còn hiệu lực không?”
Diệp Tử Yên ngẫng người: khoan đã! Đây là đang tỏ tình sao? Nhưng cô không có hứa a.
Là nguyên chủ hứa với anh không phải em a.
Diệp Tử Yên trong lòng không ngừng nói xấu nguyên chủ: lúc nhỏ lừa Bạch Ngôn lớn lại thích Sở Viêm, nguyên chủ để lại cho cô thật nhiều bất ngờ mà.
Diệp Tử Yên cười gượng, nhìn anh: “ Lời lúc nhỏ anh đừng coi là thật a.
Em cũng chỉ nói đùa thôi”
Bạch Ngôn lại nói: “ Nhưng anh lại coi nó là thật rồi”
Nhìn cô gái trước mặt đang quẫn bách, anh nói tiếp: “ được rồi, anh chỉ nói đùa thôi.
Em mau vào nhà đi”
“ Bạch Ngôn ca ngủ ngon a” Diệp Tử Yên vẫy tay tạm biệt anh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.