Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Chương 13: Hoàng Thượng





Đây là nơi thú vị mà thầy nói sao: Lão Lục ông mau lăn ra đây
Bên này Diệp Tử Yên gào thét trong lòng.
Bên khác mọi người đều phấn khích
Nhan Mộ học sinh lớp A nói: “ đại học Bắc Kinh a, chúng ta sẽ được vào thăm khoa vật lý thật sao thầy?”
“ Đúng vậy, thầy đã nhờ lão bằng xin gấy phép rồi”
“ đi thôi các trò, đừng hồi hộp quá”
Diệp Tử Yên âm thầm trợn mắt: “ hồi hộp cái quỷ a, cô muốn về nhà”
Lão Lục ông là đồ đáng ghét dám lừa cô
“ giới thiệu với các trò đây là trưởng khoa vật lí đại học Bắc Kinh, Bạch Lâm.
“ chào thầy ạ”
“ Đại diện khóa này sao”
Lão Lục đáp:” Đúng vậy, qua kì nghỉ là tới vòng loại rồi”
“ đi thôi, bọn trẻ cứ để sinh viên của tôi dẫn đi tham quan là được”
“Chào các em anh là Nhiếp Đằng, anh đưa các em đi xem qua một số nghiên cứu của khoa bọn anh”
Nghe tới nghiên cứu ánh mắt mọi người sáng lên đi theo Nhiếp Đằng
Mọi người đu theo Nhiếp Đằng hỏi đông hỏi tây thỏa sự tò mò của mình
Còn Diệp Tử Yên ngáp nhàm chán nhìn các nghiên cứu: đa số đều là nghiên cứu của sinh viên a.
Cũng đúng nếu nghiên cứu lớn hơn chắc chắn sẽ không coho tham quan dễ dàng như vậy.

Nói rồi cô nhanh chóng chuồng ra khỏi phòng
Khó khăn lắm mới đến đại học Bắc Kinh mà phải đi xem mấy cái nghiên cứu đó, cô không ngu nha, ở đây cảnh đẹp như vậy
Đang ngồi trên ghế đá ngắm cảnh, cô bỗng nghe tiếng sột soạt từ bụi cây bên cạnh.
Thì ra là một con mèo bị kẹt trong bụi cây.
Cô ngồi xổm xuống nói: “ ngươi mập như vậy sao không chạy chỗ nào thoáng, lại bắt chước mèo khác chui bụi cây a”
Mèo nào đó âm thầm kháng cự: ta rõ ràng là hoàng thượng không phải mèo mập, loài người thật đáng ghét
“Người nhìn ta vậy làm gì, có phải cảm thấy ta rất tốt bụng không.
Nếu như ngươi gặp người khác chắc bị bắt đi nấu cao rồi.
Dù sao ngươi cũng mập như vậy a”
Nói rồi, cô gỡ cành cây giải cứu bé mèo thành công.
“ Nè ruốt cuộc ngươi là đực hay cái a.
Hay là ngươi bị thiến mất rồi”
“ cậu là con gái đó không thể dè dặt chút sao” Sở Viêm bước tới, duỗi tay ôm bé mèo vào lòng
Từ lúc cô chuồn khỏi phòng anh đã nhìn thấy rồi.
Khá nhàm chán nên anh cũng đi theo cô xem sao
Thấy cô ngồi ghế đá ngắm cảnh.

Lúc đó ánh nắng dịu nhẹ phủ xuống bóng người cô hòa cùng cảnh sắc đẹp đến hoàn mỹ như vậy.
Anh không dám đến quấy rầy
Khung cảnh đẹp chưa đầy ba giây đã bị cô tự chân đạp vỡ
Cô lôi ra từ bụi cây một con mèo.
Cô chê nó mập còn không quên tự khen mình tốt bụng khả năng tự luyến còn hơn cả anh nha.
“ sao Sở đại thần lại đến đây a?” nhìn con mèo đang mê trai nằm ngoan ngoãn trong lòng anh cô khẳng định: chắc chắn là bé mèo rồi, hoa si
Chậc, nam chính đúng là thu hút hết giống cái nhaa.
Ngay cả con mèo cũng không tha.
Đại thần!?
Không biết phải ảo giác của anh không, anh luôn cảm thấy cô có ác cảm với mình.
Dù là ở trường hay bên ngoài đều cố ý hay vô ý tránh né anh.
“ Gọi tôi Sở Viêm là được”
“ Không được a, khinh nhờn tiên tử sẽ bị sét đánh a.
Tôi cứ gọi cậu là Sở đại thần đi”
Anh có hơi tức giận xoay người rời đi: “ tùy cậu”
“ Ngắm cảnh đủ rồi thì trở về đi” anh bỗng nói tiếp
Cô đang định đợi anh đi rồi mới trở về, nghe câu đó cô cũng đành bước theo.
Hazz nam chính tức giận rồi.
Đang đi cô bỗng thấy bóng người quen thuộc
Sốc, không phải đó là anh hai cô sao..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.