Tai Nhỏ

Chương 11:




Vì Tề Dục Đình không phải kẻ xấu, không bắt nạt cậu như trong tưởng tượng, nên Nhạc Nhị ngày càng thả lỏng khi chung sống với người ta, bên nhau lâu vậy rồi, hai người càng giống một đôi chồng chồng chân chính.
Nhạc Nhị tìm thời gian nói với cha mẹ cậu chuyện hai người trước kia từng biết nhau, khen lấy khen để Tề Dục Đình.
“Anh ấy tốt lắm ạ, bọn con là bạn tốt từ hồi tiểu học ấy.”.
“Đúng ạ đúng ạ, bọn con biết nhau từ trước, là con quên mất anh ấy.”
“Vâng, không bắt nạt con, anh ấy biết con có thể nghe được rồi.”
Nhạc Nhị ở trong phòng ngủ gọi điện thoại, cho rằng Tề Dục Đình đang ở phòng làm việc, thật ra hắn đã đứng ở cửa nghe được một lúc lâu.
Tận tai nghe thấy vợ khen mình, cái đuôi của Tề Dục Đình muốn vểnh lên tận trời rồi.
Hắn cố ý ho một tiếng, thấy tay Nhạc Nhị run một cái xoay đầu lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ khiếp sợ khi nhìn về phía hắn.
Mắt Tề Dục Đình chứa ý cười, hỏi cậu: “Em đang nói chuyện với cô chú sao?”
Nhạc Nhị che đầu nói lại, gật đầu nói nhỏ: “Sao anh lại sang đây?”
“Gần trưa rồi, gọi em đi ăn cơm.”
Nhạc Nhị ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường, lúc này mới phát hiện thì ra đã mười hai giờ rồi.
“Ò, để em nói với mẹ một tiếng, đi luôn đây.”
Cậu chào mẹ, cúp điện thoại, Tề Dục Đình theo sát nhắc tới chuyện mưu đồ đã lâu: “Khi nào cô chú có thời gian, hai nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé.”
Trước đó hắn lấy danh nghĩa kết thông gia, vẫn chưa ra mắt cha mẹ Nhạc Nhị tử tế, lần này phải biểu hiện tốt trước mặt cha mẹ vợ một phen.
Bữa cơm được hẹn vào cuối tuần tới, Tề Dục Đình còn đặc biệt tạo kiểu và xịt keo vuốt tóc, trông càng đẹp trai hơn.
Nhạc Nhị im lặng si mê một lúc, chọn một bộ chính trang có màu sắc gần giống với bộ âu phục Tề Dục Đình đang mặc trên người.
Diện đồ xong hai người đứng chung một chỗ, trông cực kỳ xứng đôi.
Khi cha mẹ Tề Dục Đình biết Nhạc Nhị đã động viên tinh thần của hắn lúc nhỏ, cậu cũng chính là người Tề Dục Đình im lặng chú ý suốt những năm qua, vì vậy càng nhìn càng thích cậu.
Nhạc Nhị ngoan ngoãn ngồi cạnh Tề Dục Đình, cha Tề mẹ Tề hỏi gì cậu đáp nấy, vừa nhìn đã biết là sinh viên chưa tốt nghiệp, không có kiểu lẻo mồm lẻo mép như những kẻ đàm phán làm ăn buôn bán, cha mẹ Tề vui lắm.
Bữa cơm này vô cùng hài hòa vui vẻ, người nhà hai bên hết sức hài lòng với tình hình của hai người, cha Tề hỏi Tề Dục Đình: “Khi nào thì làm hôn lễ nghiêm chỉnh đấy?”
Tề Dục Đình nhìn về phía Nhạc Nhị, Nhạc Nhị trợn hai mắt, đang yên đang lành sao đột nhiên kéo đến chuyện lễ cưới thế, không phải lúc đầu đã đồng ý không tổ chức với cậu rồi sao.
Cậu nghĩ lý do để đối phó với cha Tề, “Để con và anh tìm ngày phù hợp trước đã ạ.”
Mẹ Tề ở một bên nói: “Gọi anh gì nữa, chồng chứ.”
Phụ huynh đã lên tiếng, dưới ánh mắt nóng như lửa đốt của cha mẹ hai bên và Tề Dục Đình, Nhạc Nhị nặn ra một tiếng từ trong cổ họng, “Chồng.”
Tề Dục Đình cười ứng tiếng.
Mẹ Tề thấy vậy thì lấy một bao lì xì thật dày ra từ trong túi xách đưa cho Nhạc Nhị, “Nào, Tiểu Nhị, đây là phí sửa miệng, mau nhận lấy, gọi mẹ đi nào.”
Nhạc Nhị nhìn về phía Tề Dục Đình theo bản năng, thấy hắn gật đầu mới nhận rồi nói: “Cảm ơn mẹ.”
Cha Nhạc mẹ Nhạc thấy thế cười tít cả mắt, nhìn ra nhà họ Tề đối xử thật lòng với Nhạc Nhị, bọn họ không cần phải lo lắng nữa.
Hai nhà lại khách khí với nhau mấy câu rồi lần lượt rời sân.
Trong phòng bao chỉ còn lại Tề Dục Đình và Nhạc Nhị, trong tay cậu còn đang cầm bao tiền nặng trĩu kia.
Sắc đỏ trên mặt cậu vẫn chưa tan đi, chủ động đưa bao tiền cho Tề Dục Đình: “Anh cầm đi.”
Tề Dục Đình nhét lại vào ngực Nhạc Nhị, “Mẹ cho em, em đưa anh làm gì? Em muốn tiền nong trong nhà sau này anh quản lý hết sao?”
Nhạc Nhị chỉ đơn thuần là vẫn đang xấu hổ, ngại nhận phần tiền này, không nghĩ tới tầng ý nghĩa mà Tề Dục Đình nói, nhưng sau khi hắn nhắc đến, cậu suy nghĩ một chút, phương diện quản lý tài sản này đương nhiên là sở trường của chủ tịch Tề đây, quả thật nên để tiền ở chỗ hắn.
Vì thế cậu gật đầu một cái.
Tề Dục Đình nhướn mày, “Nhớ khi xưa chúng ta chơi trò gia đình, tiền cũng do anh quản. Thì ra em đã biết nghe lời chồng từ nhỏ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.