Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 90: Không biết điều thì phải chết!




“Lát nữa sẽ có càng nhiều người tới. Ngươi có bản lĩnh giết hết mọi người sao?” Lý Nguyệt Văn phẫn hận nói với người không biết phân biệt phải trái trước mắt.
“Hừ!” Hỏa Hi Dư cười lạnh một tiếng. Hắn chắp hai tay lại, vỗ một cái, quát to “Giam lại!” Hắn tách hai tay ra, giơ lên. Một ngọn lửa màu lam chia làm hai hướng, lượn lờ, tạo thành một hình tứ giác khổng lồ. Ngọn lửa này nhốt mọi người trong hình tứ giác.
Ngọn lửa màu lam? Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, há to miệng. Lần đầu tiên thấy được ngọn lửa có màu này. Đây là Dị Hỏa gì?
Kết giới? Đây là kết giới? Giống lò sưởi hơn!
“Thu lại!” Hỏa Hi Dư bay lơ lửng trên trời, cười lạnh một tiếng. Ngọn lửa hình tứ giác thu hẹp lại rất nhanh, tiến tới gần mọi người đang bị vây ở giữa.
Hơi thở cực nóng càng ngày càng gần. Mọi người cảm thấy mình như đang bị nướng lên. Ngọn lửa màu lam đi tới đâu, đất đai liền trở nên khô cằn tới đó. Dù là cây cỏ nhỏ hay cây lớn hay nham thạch đều biến thành bột phấn. Trên đất cũng tỏa ra mùi khét lẹt. Có thể tưởng tượng ra khi ngọn lửa này chạm vào người sẽ có hậu quả như thế nào.
Tẫn Diêm cau mày, vung kiếm trong tay lên, quát khẽ một tiếng, phát ra Đấu Khí màu bạc, dùng hết toàn lực huơ một kiếm. Kiếm khí cường đại tạo thành một đường thẳng dài đánh về phía ngọn lửa màu lam. Nhưng một kiếm dùng hết hơi sức này của Tẫn Diêm chỉ khiến bức tường lửa màu lam nứt ra một khe nho nhỏ. Nhưng nó biến mất ngay sau đó, hoàn hảo như ban đầu, tiếp tục thẳng tiến.
Sắc mặt những người khác cũng thay đổi. Bọn họ biết uy lực của Đấu Khí màu bạc. Vậy mà nó chỉ có thể tạo được một vết nứt nhỏ xíu trên bức tường lửa mà thôi!
Lãnh Lăng Vân thi triển ma pháp Quang Minh trong tay. Ánh sáng bắn ra, công kích rất nhanh và mãnh liệt nhưng cũng giống Tẫn Diêm, chỉ có thể tạo ra một vết nứt nhỏ. Cảm giác cực nóng càng ngày càng mãnh liệt, nguy hiểm càng ngày càng gần.
Hỏa Hi Dư nhẹ nhàng bắn một tia ánh sáng nho nhỏ màu lam vào người Khắc Lôi Nhã trong chớp mắt. Nó biến mất rất nhanh. Đó là ấn ký của Hỏa Hi Dư. Làm như vậy thì dù mọi người bị thiêu cháy, Khắc Lôi Nhã vẫn bình yên vô sự.
“Hừ!” Khắc Lôi Nhã tiến lên một bước, đứng trước mặt mọi người.
“Khắc Lôi Nhã!” Lý Nguyệt Văn hô nhỏ một tiếng, vừa muốn nói gì đó thì Khắc Lôi Nhã đột nhiên phát ra một cỗ kình khí chấn động.
Khắc Lôi Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nâng tay phải lên: “Viêm Kiếm!” Oanh
Trong tay phải của Khắc Lôi Nhã ngay lập tức xuất hiện một thanh kiếm bằng lửa rất lớn. Ngọn lửa màu vàng cháy rất mạnh nhưng không gây tổn thương cho tay Khắc Lôi Nhã.
Ngọn lửa Hóa Hình! Hỏa Hi Dư nhìn thanh kiếm lửa trên tay Khắc Lôi Nhã bằng ánh mắt kinh hỉ. Sự kinh hỉ thiếu nữ này mang lại cho hắn càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn! Mọi người sau lưng nàng cũng kinh ngạc nhìn nàng sử xuất ra thanh kiếm lửa. Rốt cuộc là Khắc Lôi Nhã đã luyện bí pháp gì?
“Phá!” Khắc Lôi Nhã giơ kiếm lên cao hơn đầu, hét lớn một tiếng, bước lên trước, dùng toàn lực huơ một kiếm.
Cột lửa khổng lồ màu vàng phun ra từ mũi kiếm trong khoảnh khắc, gầm thét xông về phía trước.
Ngọn lửa màu vàng và ngọn lửa màu lam đập vào nhau, phát ra tiếng nổ kịch liệt. Phanh!
Tia lửa nóng tung đầy trời như pháo hoa.
Bức tường lửa màu lam bị hủy hơn một nửa. Ngọn lửa tụ lại rất nhanh nhưng không gây tổn thương gì cho mọi người.
“Rất tốt, vô cùng tốt. Ngươi có thể dùng ngọn lửa Hóa Hình thuần thục như thế.” Giọng nói mang theo sự hài lòng của Hỏa Hi Dư truyền tới. Nếu hắn biết được rằng đây là lần đầu tiên Khắc Lôi Nhã sử dụng chắc chắn sẽ càng thêm kinh hỉ.
Đất xung quanh tỏa ra một mùi cháy khét, hoàn toàn trơ trọi, không còn bóng dáng sinh vật nào.
Từ nơi xa truyền đến tiếng động. Là một đám người do tò mò với hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời chạy tới.
Hỏa Hi Dư chỉ hơi ngẩng đầu, vung tay lên bắn ra một ngọn lửa màu lam nho nhỏ nhìn rất đặc biệt. Quả cầu lửa màu lam gào thét lao về phía bên đó. Đoàn người Khắc Lôi Nhã còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy quả cầu lửa màu lam càng ngày càng lớn. Nó rơi xuống mặt đất, nổ tung. Không có bất kỳ tiếng kêu thảm thiết nào bởi vì mặt đất chỗ đám người kia vừa đứng đã có một cái hố to. Trên đất bị cháy đen thậm chí còn không thấy thi thể nào!
“Ngươi thật độc ác!” Lý Nguyệt Văn nhìn bên đó, nói đầy phẫn hận “Những người đó không thù không oán với ngươi. Vậy mà ngươi lại đại khai sát giới!”
Hỏa Hi Dư hừ nhẹ một tiếng, đáy mắt tràn đầy khinh thường. Những người này chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi. Mặc dù Ẩn Tông có quy định không được lạm sát người vô tội nhưng hôm nay những người này chết đi thì còn ai có thể chứng minh là hắn làm chuyện này? Đợi tiểu cô nương kia trở thành đệ tử của mình, học được những thứ mình dạy, hiểu được sức mạnh mới là điều quan trọng nhất là được.
Chân mày Khắc Lôi Nhã cau chặt. Thực lực của người này sâu không lường được. Chẳng lẽ hôm nay bọn họ phải bỏ mình ở đây?
Hưu
Trên lưng Khắc Lôi Nhã mọc ra một đôi cánh màu vàng óng. Nàng bay lên, cầm thanh kiếm lửa trong tay, nhìn Hỏa Hi Dư. 
“Sao? Ngươi cho rằng ngươi thắng được ta sao?” Hỏa Hi Dư nhẹ nhàng cười, nhìn Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã không nói gì, chỉ huy kiếm xông tới.
“Thật là.” Hỏa Hi Dư than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ vung tay. Một kết giới trong suốt vây lấy Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã huy kiếm chém lên kết giới nhưng chỉ nghe được tiếng vang thanh thúy. Kết giới không hề suy suyển chút nào.
“Ta giải quyết những người này xong sẽ đưa người về Ẩn Tông.” Hỏa Hi Dư chậm rãi bay qua người Khắc Lôi Nhã. Sát khí xuất hiện trong mắt hắn.
“Khắc Lôi Nhã, có chuyện gì vậy? Tại sao lại có tiếng nổ?” Lúc này, Hắc Long Bản đã hiện nguyên hình vẫy cánh bay tới. Toàn thân hắn có những vết bỏng lớn nhỏ, bộ dáng cực kỳ chật vật. Hắn ôm mấy người trong lòng. Đó chính là Kiều Sở Tâm, Ngõa Nhĩ Đa và Đông Phong Hầu.
“Sao vậy? Thiếu chút nữa thì chết mất xác rồi. Nếu không phải là Bản hiện nguyên hình vào thời khắc mấu chốt bảo vệ chúng ta, thì đến hạt bụi cũng không còn.” Ngõa Nhĩ Đa hô to gọi nhỏ.
“Các ngươi không nên tới đây!” Lý Nguyệt Văn lo lắng, nghiến răng mà nói ra.
Hỏa Hi Dư thấy hắc long khổng lồ thì khẽ nhíu mày. Hắn không ngờ lại có rồng xuất hiện ở đây. Nhưng không sao cả.
“Gì?” Ngõa Nhĩ Đa không hiểu, nhưng không kịp hỏi tại sao thì một cỗ khí tức điên cuồng xông tới. Khí tức tử vong đến gần trong nháy mắt.
“Mẹ kiếp!” Ngõa Nhĩ Đa khẽ kêu một tiếng, lập tức hành động. Nhưng muốn đọc chú ngữ thì phải có thời gian. Ngọn lửa màu lam đã đến rất gần.

Một ma thú có hình thù kỳ quái xuất hiện, nuốt gọn ngọn lửa màu lam.
Mọi người cả kinh. Khi họ nhìn sang phía Đông Phong Hầu thì thấy hai mắt hắn đang chăm chú nhìn nên hiểu là hắn đã triệu hóa dị thú này. Ma thú đang tiếp tục nuốt lấy ngọn lửa do Hỏa Hi Dư phát ra.
Dị thú có thể ăn lửa? Mọi người thấy ma thú cổ quái này, đáy mắt lộ ra sự vui vẻ. Nếu như vậy thì cơ hội thắng rất lớn.
Hỏa Hi Dư không lộ ra sự kinh ngạc mà chỉ cười nhạt đầy khinh thường. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ma thú bị đau kêu to. Tiếp đó nó biến mất.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ngõa Nhĩ Đa kêu lên.
“Tiêu hóa không được, về rồi.” Đông Phong Hầu trừng tròng mắt, thật thà nói. Hiển nhiên hắn chưa từng gặp chuyện như vậy.
“Dị Hỏa của ta sao Phệ Hỏa thú (thú nuốt lửa) cấp thấp có thể ăn hết được?” Hỏa Hi Dư cười lạnh, tiếp tục ra tay.
“Khốn kiếp! Dừng tay!” Khắc Lôi Nhã rống giận, huy kiếm bổ kết giới ra nhưng nó vẫn không hề sứt mẻ tí nào.
Hỏa Hi Dư cười lạnh, trong đáy mắt đều là sự dữ tợn, sát ý nổi lên.
Hỏa Hi Dư xoay tròn thân thể, tay nhè nhẹ múa, quát khẽ một tiếng: “Hoàn Hỏa Vũ!” (cơn lốc lửa) Trên người Hỏa Hi Dư phát ra ngọn lửa màu lam cuồng bạo trong nháy mắt. Ngọn lửa xoay tròn quanh người hắn, từ từ tạo thành một cơn lốc. Ngọn lửa biến thành gió lốc! Nó lấy Hỏa Hi Dư làm trung tâm, không ngừng phát triển. 
“Mọi người hãy cẩn thận.” Sắc mặt Lãnh Lăng Vân trầm xuống, lui lại một bước. Trên tay hắn hình thành một tấm lá chắn rất nhanh. Một lớp lại một lớp. Sau đó hắn tiếp tục lui lại. Mọi người cũng di chuyển, đứng cùng với Hắc Long Bản. Hắc Long đã biến thành hình người. Cả người hắn toàn là vết thương, nhìn rất chật vật. Lãnh Lăng Vân nhìn ngọn lửa đã thành cơn lốc đang tiến gần bằng ánh mắt lo lắng. Hắn biết rằng những tấm lá chắn này căn bản không ngăn được công kích của người kia.
Cơn lốc hóa tất cả thành tro bụi, chỉ để lại mấy tấc đất khô cằn. Những tấm lá chắn Lãnh Lăng Vân bày ra bị phá hủy trong nháy mắt. Khoảng cách lực lượng không chỉ là một bậc. Nếu bị ngọn lửa đáng sợ như thế này chạm đến thì hậu quả thật khó tưởng tượng. Thân thể Hắc Long Bản cường tráng như thế mà còn bị bỏng huống chi họ chỉ là con người bình thường. Lãnh Lăng Vân còn có thể bay lên để né ra, bọn họ không thể tránh khỏi cảnh bị đốt cháy. Bạch Đế nắm cái móng vuốt nhỏ lại, nhìn Khắc Lôi Nhã bị vây trong kết giới đầy lo lắng, kêu lên chiêm chiếp. Hắc cầu lại khoanh hai cái móng vuốt trước ngực, nghẹo đầu nhìn mọi chuyện đang diễn ra.
“Bản! Dẫn bọn họ đi!” Khắc Lôi Nhã rống giận “Ngươi đáp ứng yêu cầu thứ nhất của ta. Hiện tại lập tức thực hiện! Khôi phục chân thân của ngươi, đem theo bọn họ rời khỏi nơi này. Lập tức!”
Rống!
Hắc Long Bản ngửa mặt lên trời, gào to một tiếng, khôi phục nguyên hình. Hắn giơ hai cái móng vuốt lên ôm hết mọi người, nhét lên lưng mình rồi vỗ cánh bay lên cao. Giờ phút này hắn không thèm để ý đến tôn nghiêm của Long tộc, cũng không đoái hoài đến lời thề son sắt tuyệt đối không cho nhân loại đê tiện cưỡi lên lưng mình nữa.
“Muốn đi? Hừ!” Hỏa Hi Dư hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vung ngón tay lên. Cơn lốc màu lam liền bay lên trời, đuổi theo Hắc Long Bản.
“Khốn kiếp!” Khắc Lôi Nhã nắm tay đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Nàng thu hồi kiếm, chắp hai tay trước ngực, muốn liều mạng đề cao lực lượng. Tay nàng tách ra, chia thành hai ngọn lửa màu vàng và màu trắng. Sau đó nàng nhanh chóng dung hợp hai ngọn lửa này với nhau.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Hỏa Hi Dư liếc mắt, nhìn thấy động tác của Khắc Lôi Nhã thì mặt hắn biến sắc. Chuyện Khắc Lôi Nhã muốn làm vô cùng nguy hiểm! Nàng muốn dung hợp hai loại Dị Hỏa, sau đó cho nổ kết giới! Không gian kết giới không lớn, tuyệt đối sẽ khiến nàng bị thương.
Khắc Lôi Nhã không nói một lời, nhanh chóng dung hợp ngọn lửa rồi đánh về phía kết giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.