Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 76: Khắc Lôi Nhã rất vô tội!




Phản ứng đầu tiên của Khắc Lôi Nhã khi cầm thanh kiếm là vội vàng cắm lại chỗ cũ. Bỗng, nàng cứng người. Gió lạnh thổi vù vù sau lưng. Khắc Lôi Nhã chậm rãi cúi đầu, ngớ ngẩn nhìn bảo kiếm trong tay.
Không phải chỉ có hậu duệ của Lý gia mới có thể rút ra sao? Không phải là phải có ý chí kiên định, lực lượng cường đại mới có thể rút ra sao? Tại sao mình vừa đụng một cái thì nó liền rớt ra?
Khắc Lôi Nhã máy móc quay đầu lại thì thấy nét mặt mọi người rất đặc sắc. Đặc biệt là Lý Nguyệt Văn. Nàng ta cứ trợn to mắt nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay Khắc Lôi Nhã.
“Này… Không phải chỉ có người Lý gia mới có thể rút ra sao? Bảo kiếm chọn sai người rồi. Có muốn ta cắm lại không?” Khắc Lôi Nhã nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Lý Nguyệt Văn, hỏi yếu ớt.
“Bảo, bảo kiếm nhận ngươi làm chủ nhân rồi!” Hạ Thiên lắp bắp, duỗi ngón tay chỉ bảo kiếm trong tay Khắc Lôi Nhã. Trong mắt nàng tràn đầy sự khó tin và kinh ngạc. Đầu những người khác cũng trống rỗng, cứ đứng sững sờ nhìn Khắc Lôi Nhã.
“Ta, ta sẽ cắm lại ngay…” Nét mặt Khắc Lôi Nhã rất vô tội, nói nhỏ.
“Ngươi! Xú nha đầu!” Lý Nguyệt Văn như phát điên, nắm cổ áo Khắc Lôi Nhã, dùng sức mà lắc “Ngươi cho rằng bảo kiếm của Lý gia là cái gì? Còn muốn cắm lại? Nó lựa chọn ngươi, lựa chọn ngươi là chủ nhân của mình? Có lầm hay không vậy? Có còn thiên lý nữa không?!” 
Giọng nói điên cuồng đầy giận dữ của Lý Nguyệt Văn vang động trong sơn động. Khắc Lôi Nhã bị lắc đến hoa cả mắt, không thể phản bác một câu.
“Được rồi, Nguyệt Văn, bảo kiếm lựa chọn Khắc Lôi Nhã là sự thật. Chúng ta không thể thay đổi được gì.” Giọng nói nhẹ nhàng của Lý Minh Ngữ truyền tới.
Lý Nguyệt Văn giận dữ buông cổ áo Khắc Lôi Nhã ra nhưng vẫn căm tức nhìn nàng. Khắc Lôi Nhã nhìn bảo kiếm trong tay, khẽ giựt giựt khóe miệng. Nàng rất muốn nói ta cũng không muốn bảo kiếm nhận mình làm chủ nhân đâu. Nhưng đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Lý Nguyệt Văn, Khắc Lôi Nhã vẫn còn sáng suốt mà nuốt những lời này lại.
“Chuyện gì vậy? Không phải bảo kiếm chỉ chọn người của Lý gia làm chủ nhân à? Sao ta có thể rút ra được?” Khắc Lôi Nhã nhìn bảo kiếm trong tay, khó hiểu.
“Ngươi có thể…” Lý Nguyệt Văn gầm lên, muốn nói gì đó nhưng Lý Minh Ngữ lại quát khẽ.
“Nguyệt Văn!” Sắc mặt Lý Minh Ngữ rất phức tạp. Hắn trầm giọng nói: “Kiếm Thương Lan nhận Khắc Lôi Nhã làm chủ nhân là sự thật. Nếu nó đã nhận chủ thì tất có nguyên nhân. Chỉ là chúng ta cũng không biết tại sao.”
Khắc Lôi Nhã nhìn sắc mặt phức tạp của hai người đầy nghi ngờ. Hình như họ đang giấu giếm gì đó.
“Đây là thần khí? Ta không cảm thấy có gì khác biệt.” Khắc Lôi Nhã giơ kiếm Thương Lan lên, nhẹ nhàng huơ, nói đầy nghi ngờ.
“Kiếm Thương Lan là loại vũ khí có tính trưởng thành. Khi ngươi trưởng thành thì nó cũng trưởng thành theo. Lúc đó ngươi mới có thể phát huy uy lực của nó. Đây chính là nguyên nhân tại sao nó được gọi là thần khí. Bây giờ nhìn thì thấy kiếm Thương Lan trong tay ngươi chỉ là một thanh kiếm bình thường mà thôi.” Lý Nguyệt Văn nói rất bất mãn.
Quả nhiên, ánh sáng màu bạc của kiếm Thương Lan mờ dần, biến thành một thanh trường kiếm bình thường hết mức.
Khắc Lôi Nhã giơ kiếm Thương Lan đầy đau khổ. Vũ khí mà cũng coi thường người như vậy. Lần đầu tiên nghe nói có thứ vũ khí có thể trưởng thành cùng với người.
“Nhưng phải làm sao bây giờ? Các ngươi muốn tìm nó để chấn hưng Lý gia. Ngươi không thể về tay không được…” Khắc Lôi Nhã không thoải mái với kiếm Thương Lan trong tay nhưng khi nghĩ đến chuyện này thì nàng rất lo lắng mà hỏi hai huynh muội Lý thị.
“Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Chúng ta đã cố hết sức rồi. Nếu ông trời muốn diệt Lý gia…” Trong giọng nói của Lý Minh Ngữ mang theo sự thê lương.
“Sẽ không đâu đại ca! Ta sẽ không để cho Lý gia đến bước đường cùng!” Lý Nguyệt Văn nóng nảy, vội vàng nói.
Khắc Lôi Nhã nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng dâng lên tư vị phức tạp. Nếu không phải bảo kiếm lên cơn động kinh nhận nàng làm chủ nhân thì chuyện sẽ không đến mức này!
“Ta, ta có thể giúp gì cho các ngươi không?” Khắc Lôi Nhã mở miệng, nhẹ nhàng hỏi. “Không cần đâu. Bảo kiếm nhận ngươi làm chủ nhân là ý trời…” Lý Minh Ngữ nhỏ giọng nói. Hắn còn chưa nói hết đã bị Lý Nguyệt Văn chen ngang.
“Ngươi đừng nói muốn giúp chúng ta, ngươi phải chịu trách nhiệm!!!” Lý Nguyệt Văn hầm hừ tức giận, lớn tiếng nói. 
“Ừ, được. Là lỗi của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Khắc Lôi Nhã gật đầu như gà mổ thóc “Vậy ta có thể làm gì cho các ngươi?”
“Ba tháng sau trong cuộc tỷ võ của tứ đại gia tộc, ngươi phải đại diện cho Lý gia xuất chiến. Dùng kiếm Thương Lan!” Lý Nguyệt Văn hùng hồn nói.
“À?” Khắc Lôi Nhã mở miệng, nhìn Lý Nguyệt Văn chằm chằm “Người ngoài có thể thay thế xuất chiến thay cho Lý gia à?”
“Ai nói ngươi là người ngoài?!” Lý Nguyệt Văn lẹ mồm lẹ miệng, sắp nói cái gì đó thì bị ánh mắt cảnh cáo của Lý Minh Ngữ chặn lại. Nàng lập tức chuyển thái độ “Kiếm Thương Lan của chúng ta đã nhận ngươi làm chủ nhân rồi! Ngươi cũng được coi là một nửa người của Lý gia! Sao ngươi không thể xuất chiến thay chúng ta?”
“Vậy à?” Khắc Lôi Nhã chớp mắt nhìn kiếm Thương Lan không tầm thường trong tay. Nàng rất vô tội nha!
“Sao? Xú nha đầu này. Ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ! Thần khí đã nhận ngươi làm chủ nhân rồi. Ngươi cũng phải làm chút chuyện cho Lý gia chứ?” Lý Nguyệt Văn tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cũng đúng.” Khắc Lôi Nhã vuốt cằm, thở dài “Được rồi. Ba tháng sau ta sẽ dùng tên giả xuất chiến giúp các ngươi.”
“Rất tốt.” Lý Nguyệt Văn hài lòng gật đầu.
Lý Minh Ngữ vẫn còn lo lắng, chưa kịp phục hồi tinh thần. Hai người kia cứ kẻ xướng người họa mà quyết định mọi việc như thế?!
“Chỉ là bây giờ ngươi quá yếu. Đến một nửa uy lực của kiếm Thương Lan cũng không phát huy được. Ta sẽ huấn luyện cho ngươi trong vòng ba tháng này!” Hai mắt Lý Nguyệt Văn sáng rỡ, nói vô cùng “dữ tợn”.
Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng. Nàng bỗng cảm thấy tiền đồ của mình một màu xám xịt. Khắc Lôi Nhã ai oán nhìn bảo kiếm trong tay, thầm mắng mình quá tùy tiện. Tê chân thì dựa vào cái gì không được lại đi dựa vào thanh bảo kiếm chết tiệt này. Bây giờ bị kéo xuống nước rồi! Thật vô tội! Thật buồn bực!
Mọi người cho Khắc Lôi Nhã một ánh mắt đồng tình. Tạp Mễ Nhĩ nhún vai, bày tỏ thái độ lực bất tòng tâm. Đáy mắt Tẫn Diêm mang theo ý tứ cho dù tiểu thư đi đâu ta cũng đi theo!
“Hai tháng tới sẽ đến núi Mê Đồ để huấn luyện. Một tháng sau sẽ trở về Lý gia tiếp tục luyện.” Lý Nguyệt Văn nói đầy hung hãn.
Khắc Lôi Nhã im lặng.
“Vậy chúng ta ra ngoài đi. Nhưng làm sao để ra được đây?” Khắc Lôi Nhã nhìn cầu trượt khổng lồ, hỏi.
“Bên kia có cầu thang.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười chỉ vào cầu thang dài bên cạnh, nói.
Mọi người quay đầu lại thì thấy bên cạnh cầu trượt có một cầu thang rất dài. Họ đột nhiên cảm nhận được người thiết kế sơn động và bố trí kết giới này quả là người xấu tính đầy thú vị. Có cầu thang nhưng không cho người ta đi mà khiến người ta phải mài mông trên cầu trượt!
Vừa lúc đó, cửa động vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó sơn động rung chuyển. Đá rơi xuống không ngừng, sơn động muốn sụp xuống. 
“A a a a! Sơn động sắp sụp!” Hạ Thiên hoảng sợ hét ầm lên. Khắc Lôi Nhã phất tay bố trí kết giới. Mọi người được quây lại.
“Là người của Hoa gia!” Sắc mặt Lý Nguyệt Văn trở nên lạnh lẽo, nói chắc như đinh đóng cột.
Mọi người ngạc nhiên. Khắc Lôi Nhã cũng hỏi đầy nghi ngờ: “Không thể nào. Trên biển không có bất kỳ chỗ nào có thể ẩn núp. Chỉ cần thuyền bè đến gần nhất định chúng ta sẽ phát hiện ra. Thuyền trưởng và đoàn thủy thủ đều do thành chủ lựa chọn tỉ mỉ, đều là những quân nhân trung thành với đế quốc.”
Đá ầm ầm nện lên kết giới. Thoạt nhìn sơn động lung lay muốn sụp rất nguy hiểm nhưng nó vẫn chưa sụp xuống. Ngược lại ánh sáng ở cửa động dần tắt, cửa sơn động bị chôn vùi.
“Chỉ có một khả năng. Đó là trong đoàn thủy thủ có người của bọn họ.” Sắc mặt Lý Nguyệt Văn càng ngày càng lạnh.
“Không thể.” Tạp Mễ Nhĩ nói rất dịu dàng “Ta đã kiểm tra toàn bộ người được thành chủ chọn. Mỗi người đều là con dân của đế quốc, là người có huyết thống An Mạt Cách Lan thuần chủng. Bối cảnh của bọn họ rất trong sạch.”
“Không phải là người, mà là tinh thần.” Lý Nguyệt Văn cắn răng nặn ra một câu.
Sơn động yên tĩnh trở lại. Trên mặt đất toàn là đá rơi. Cửa động hoàn toàn bị bịt chặt. “Là sao?” Khắc Lôi Nhã nghe ra điểm bất thường.
“Hoa gia có một phép thuật cao cấp rất tà ác, có thể chuyển dời ý chí lên một người khác. Chúng sẽ cắn nuốt hoàn toàn ý chí của người đó rồi điều khiển thân thể của họ.” Sắc mặt Lý Minh Ngữ cũng rất khó nhìn, trầm giọng nói “Không ngờ lần này vì ngăn trở chúng ta mà chúng bỏ ra giá cao như vậy. Lại phái ra người có ma pháp cao thâm như thế!”
Cũng chính là đấu lực tinh thần? Khắc Lôi Nhã hiểu ra điểm này.
“Nếu như có người có lực tinh thần mạnh hơn đối phương thì sao?” Khắc Lôi Nhã lập tức hỏi ngược lại, gỡ bỏ kết giới.
“Chúng sẽ bị cắn trả. Nặng thì tử vong, nhẹ thì si ngốc. Cho nên họ không dám tùy tiện sử dụng ma pháp tà ác này. Lần này là ra tay với những thuyền viên chứ không dám chọn người của các ngươi.” Lý Nguyệt Văn hừ lạnh một tiếng “Ta đoán chúng nghĩ cho nổ cái sơn động này là có thể chôn sống chúng ta. Nhưng sơn động này lại không bị phá hủy dễ dàng như vậy. Nhất định là chúng đang mai phục, chờ chúng ta ra ngoài.”
“Vậy thì ra ngoài tiêu diệt chúng!” Hắc Long Bản âm trầm nói.
“Ma pháp này hay nha.” Ngõa Nhĩ Đa nhe răng cười đầy hứng thú. Pháp Sư Hắc Ám như hắn rất muốn biết cái ma pháp tà ác kia là thế nào, tiện thể học luôn cũng tốt.
“Ta rất muốn biết người thi triển ma pháp ở đâu.” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã hiện ra nụ cười quỷ dị, nói rất dịu dàng “Nếu hủy diệt thân thể hắn vậy thì ý chí tinh thần hắn gửi trên người người khác sẽ thế nào đây?”
Sau khi nghe xong lời Khắc Lôi Nhã, đáy lòng mọi người đều trở nên lạnh lẽo.
“Đi thôi. Ra ngoài rồi nói!” Khắc Lôi Nhã cầm kiếm Thương Lan lên, dẫn đầu mọi người đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.