Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 7: Sát ý của Thiếu Chủ và Tâm ý của Lãnh Lăng Vân




Phong Dật Hiên! Thật sự là Phong Dật Hiên! Đầu óc Thích Ngạo Sương cơ hồ trống rỗng, cứ như vậy đứng đờ đẫn kinh ngạc nhìn bóng dáng người trước mắt kia. Mặc dù quần áo thay đổi, hơi thở cũng thay đổi, nhưng đó chính là Phong Dật Hiên!
Thích Ngạo Sương thấy Phong Dật Hiên chuẩn bị rời đi, vội vàng bước nhanh phía trước. Tạp Mễ Nhĩ đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, có chút hứng thú nhìn cử chỉ của nàng. Thích Ngạo Sương cấp tốc đi lên phía trước, không chút nghĩ ngợi vươn tay đã nắm được vạt áo Phong Dật Hiên.
Phong Dật Hiên quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau.
Không khí hình như cũng đang ngừng lại.
Đáy mắt Phong Dật Hiên thoáng qua kinh ngạc, mừng rỡ, đau đớn, tất cả những tâm tình phức tạp thoáng qua rồi biến mất, một khắc sau đó trong mắt Phong Dật Hiên đã là một mảnh hờ hững.
Thích Ngạo Sương đè nén xuống vui sướng trong lòng mình, nhìn người trước mắt, lộ ra nụ cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Dật Hiên......"
Vậy mà chuyện đã xảy ra tiếp theo lại làm cho Thích Ngạo Sương sửng sốt.
Phong Dật Hiên lạnh lùng nói: "Tiểu thư, ngươi nhận lầm người thôi. Ta không quen biết ngươi."
Thích Ngạo Sương sửng sốt, người trước mắt tóc đỏ như lửa, con ngươi đen nhánh, dung nhan tuấn mỹ. Đây chính là Phong Dật Hiên, không sai. Chỉ là, Phong Dật Hiên ở quá khứ hơi liều lĩnh thế nhưng lúc này lại là một mảnh lạnh lẽo. Cho dù như thế, Thích Ngạo Sương cũng khẳng định người trước mắt nhất định chính là Phong Dật Hiên, tuyệt đối sẽ không sai. Hơn nữa mới vừa rồi thời điểm nàng và Phong Dật Hiên bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Phong Dật Hiên lóe lên tâm tình như vậy cũng bán đứng hắn. Hắn nhất định chính là Phong Dật Hiên!
"Dật Hiên, ngươi làm sao vậy?" Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, mới vừa rồi đi tới nàng liền chú ý tới chung quanh cũng không có những người khác đi cùng Phong Dật Hiên. Phong Dật Hiên là một thân một mình. Cũng sẽ không có lý do để phủ nhận quan hệ với nàng.
"Ta không biết ngươi. Ta cũng không gọi là cái gì Dật Hiên. Ngươi nhận lầm người." Giọng điệu Phong Dật Hiên vẫn lạnh lẽo như cũ, bỏ lại những lời này liền muốn xoay người rời đi.
"Dật Hiên!" Thích Ngạo Sương vươn tay muốn kéo vạt áo Phong Dật Hiên, nàng đưa đến giữa không trung tay nàng lại bị một cánh tay trắng nõn cầm lấy. Thích Ngạo Sương ngơ ngẩn, quay đầu lại thấy trên gương mặt tuấn mỹ kia của Tạp Mễ Nhĩ đều là dịu dàng.
Tạp Mễ Nhĩ xông tới chỗ Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng lắc đầu, Thích Ngạo Sương không rõ chân tướng, quay đầu nhìn về phía phía trước, lại thấy Phong Dật Hiên cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
"Tại sao?" Thích Ngạo Sương rút cánh tay mình từ trong tay Tạp Mễ Nhĩ, nhẹ nhàng cắn môi nhỏ giọng hỏi. Không biết là đang hỏi Phong Dật Hiên vì sao lại làm như không quen biết nàng hay là muốn hỏi Tạp Mễ Nhĩ tại sao ngăn cản nàng đuổi theo. 
"Hắn có lý do riêng của mình." Tạp Mễ Nhĩ nhẹ giọng trả lời.
"Hắn tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Hắn......" Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía Tạp Mễ Nhĩ, có chút gấp gấp gáp mà hỏi.
"Ngươi định hỏi trên người hắn cũng có yêu khí, muốn hỏi hắn có phải là Yêu Tộc hay không đúng không?" Tạp Mễ Nhĩ vươn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu Thích Ngạo Sương, thật thấp giọng mà hỏi.
Thích Ngạo Sương cắn môi, nhìn bóng lưng Phong Dật Hiên sắp biến mất trong tầm mắt nàng, gật đầu một cái, lại muốn đuổi theo.
"Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, hắn không phải loài người, cũng không phải là Yêu Tộc." Tạp Mễ Nhĩ yêu thương sờ sờ đầu Thích Ngạo Sương tiếp tục nói, " Còn lý do thì cứ chờ đợi chính hắn nói cho ngươi biết. Ta ngăn ngươi lại, là bởi vì ta cảm thấy tình huống các ngươi gặp mặt cũng không thích hợp."
"Tại sao?" Thích Ngạo Sương trơ mắt nhìn Phong Dật Hiên cứ như vậy biến mất ở cuối đường, trong lòng một mảnh trống rỗng.
"Một ngày nào đó ngươi sẽ biết. Hiện tại, chúng ta trở về thành Vạn Phong Lưu thôi." Tạp Mễ Nhĩ nhẹ nhàng thở dài nói, "Nếu như Phong Dật Hiên muốn giải thích, tự nhiên sẽ tới tìm ngươi, nếu như hắn không muốn nói, thì ngươi đuổi theo thì có ích lợi gì đây?"
Thích Ngạo Sương ngơ ngẩn, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống, chậm rãi cúi đầu trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là chậm rãi đi theo bên cạnh Tạp Mễ Nhĩ trở lại Chủ Phủ Vạn Phong Lưu Thành, trong đầu nàng giờ phút này tất cả đều là Phong Dật Hiên, cho tới khi Tạp Mễ Nhĩ nhắc nhở, nàng cũng không biết nàng về tới phủ như thế nào.
Đêm lạnh như nước, không tiếng động, cô đơn.
Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìn vầng sáng màu tím trên bầu trời, tản ra một loại lẳng lơ diêm dúa khó tả. Đây chính là ánh trăng ở Yêu Giới. 
Thích Ngạo Sương nhìn ánh trăng màu tím mà mất hồn, trong đầu tất cả đều là vẻ mặt lạnh lẽo của Phong Dật Hiên. Tại sao Phong Dật Hiên xuất hiện tại Yêu Giới? Vì sao làm như không quen biết nhau? Thích Ngạo Sương nhớ tới lời nói Tạp Mễ Nhĩ, Phong Dật Hiên không phải là loài người, nhưng cũng không phải là Yêu Tộc. Phong Dật Hiên thực sự có thân phận gì? Là bởi vì Phong Dật Hiên không muốn có người biết thân phận của hắn, cho nên hắn mới lại xuất hiện tại nơi này sao? Mới giả vờ không quen biết nhau sao? 
"Meo meo ~~~" Chiêu Tài Bảo Miêu đứng ở trên vai Thích Ngạo Sương, nhẹ nhàng dùng cái đầu lông lá kia cọ xát gương mặt của Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu, sau đó ôm nó xuống, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói thật nhỏ: "A Bảo, ngươi đây là đang an ủi ta sao?"
"Meo meo ~~~" Chiêu Tài Bảo Miêu giơ giơ móng vuốt, sau đó dùng lực gật đầu một cái
"Cám ơn......" Thích Ngạo Sương sờ sờ đầu Chiêu Tài Bảo Miêu, khổ sở cười cười.
Chiêu Tài Bảo Miêu an tĩnh vùi đầu ở trong ngực Thích Ngạo Sương, móng vuốt khoác lên trên cánh tay của Thích Ngạo Sương, híp mắt. Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, nhẹ nhàng than thở. Rất muốn, rất muốn tìm được Phong Dật Hiên, hỏi hắn đến cùng là có chuyện gì xảy ra. Nhưng theo lời Tạp Mễ Nhĩ nói, nếu như Phong Dật Hiên không muốn nói, đuổi theo hắn hỏi cũng không hỏi được gì. 
Một hồi gió mát nhẹ nhàng thổi qua, không khí ẩm ướt lành lạnh.
Chiêu Tài Bảo Miêu vốn là híp ánh mắt đột nhiên chợt trợn to mắt ra, từ trong ngực Thích Ngạo Sương nhảy ra, hô hô kêu lên, cái đuôi cùng toàn bộ lông mao dựng đứng.
Thích Ngạo Sương sửng sốt, sau đó đột nhiên xoay người, thấy một bóng dáng làm cho tim nàng hơi nhói lên, Thích Ngạo Sương không có chút nào do dự, lập tức đuổi theo. Là Phong Dật Hiên, chính là hắn! Tuyệt đối sẽ không có sai!
Phong Dật Hiên, cứ như vậy lặng yên không tiếng động nhanh chóng ra khỏi phủ thành chủ. Thích Ngạo Sương cũng nhẹ nhàng điểm mũi chân một chút, đi theo ở phía sau. Phong Dật Hiên hình như muốn chạy nhanh một chút bỏ lại Thích Ngạo Sương, tốc độ nhanh hơn nhảy tới cửa thành, Thích Ngạo Sương theo sát ở phía sau. Nàng phải đuổi theo hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Phong Dật Hiên làm bộ như không biết nàng, nhưng bây giờ len lén đến thăm nàng, điều này nói rõ lên cái gì?
Chẳng lẽ Phong Dật Hiên thật sự có lý do khó nói? Thích Ngạo Sương nghĩ đến đây, trong lòng có chút lo lắng, tăng nhanh bước chân đuổi theo người phía trước.
Cửa thành Phong Lưu vẫn không có khóa, thủ vệ đều ở đây ngủ gà ngủ gật. Trong giai đoạn cuối cùng của cuộc thi, cửa thành vẫn mở. Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương một trước một sau trong nháy mắt đi ra ngoài, thủ vệ chỉ cảm thấy trước mắt thổi qua một cơn gió nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên lại không có gì cả, chỉ coi là ảo giác của mình, lại tiếp tục ngủ gật.
Ra khỏi cửa thành, vẫn đuổi theo, khi đuổi kịp đến một rừng cây, phía trước nhưng không có bóng dáng của Phong Dật Hiên. Thích Ngạo Sương đứng ở trong rừng cây, nhắm mắt lại, cái gì cũng không cảm nhận được, Phong Dật Hiên cứ như vậy biến mất không thấy.
"Dật Hiên! Dật Hiên!" Thích Ngạo Sương mở mắt ra, kêu lên thật thấp, vậy mà trả lời nàng chỉ có một trận gió một hồi tiếng lá cây xào xạc.
Chung quanh không có ai, không có gì cả.
Thích Ngạo Sương kinh ngạc đứng tại chỗ, trong mắt một mảnh thẫn thờ.
"Meo meo ~~~" Chiêu Tài Bảo Miêu vẫn đứng ở trên vai Thích Ngạo Sương nhỏ giọng kêu một tiếng, hình như đang an ủi Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Chiêu Tài Bảo Miêu, phát ra một tiếng thở dài, xoay người chuẩn bị đi trở về. Vừa mới xoay người, thì lại nhìn thấy một đôi con ngươi màu đỏ, màu đỏ diêm dúa lẳng lơ, màu đỏ thâm thúy. Giống như nước xoáy làm cho lòng người sợ hãi. Mà khuôn mặt tuyệt mỹ cùng dáng vẻ phách lối ấy quen thuộc làm sao.
"Thiếu chủ!" Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình. Thiếu nữ trước mắt chính là người Thích Ngạo Sương gặp ở Ma Vực là Thiếu chủ Ma giới! Thiếu chủ có thực lực siêu nhiên mà làm việc lại tùy hứng! Nàng ta cứ như vậy lặng yên không tiếng động xuất hiện ở trước mặt của mình. Mà nàng ta giờ phút này một thân y phục đen nhánh, quần áo ống tay áo cùng vạt áo cũng thêu hoa văn màu vàng. Có vẻ quý phái mà lạnh lùng, ăn mặc là một bộ dạng nam trang. Chiêu Tài Bảo Miêu kêu một tiếng, trực tiếp từ trên bả vai Thích Ngạo Sương trượt đến sau lưng Thích Ngạo Sương, nắm y phục sau lưng Thích Ngạo Sương treo ngược sau lưng nàng. Thân thể cũng đang khẽ run.
"Không muốn chết thì đừng đến gần hắn nữa!" Giọng điệu Thiếu chủ giờ phút này không còn giống như trước kia không có vẻ bất cần đời nữa, giờ phút này giọng điệu nàng ta lạnh lẽo khác thường, đáy mắt không có một tia nhiệt độ.
Hắn? Người nào? Thích Ngạo Sương sửng sốt. Thân là Thiếu chủ Ma giới lại có thể xuất hiện tại Yêu Giới, hơn nữa đột ngột xuất hiện ở trước mặt mình nói ra một câu nói như vậy. Thích Ngạo Sương cau mày, nàng cảm thấy trên người Thiếu chủ sát khí ngập trời, đây không phải là giả vờ. Thiếu chủ trước mắt là muốn giết nàng thật!
Người trong miệng Thiếu chủ là ai? Thích Ngạo Sương cau mày nhìn Thiếu chủ Ma Giới trước mắt, chợt có chút hiểu được, lúc nãy là nàng đang đuổi theo Phong Dật Hiên. Chẳng lẽ “hắn” trong miệng Thiếu Chủ chính là Phong Dật Hiên? Thích Ngạo Sương bị cái ý nghĩ này của chính mình làm cho giật mình. Nói như vậy, Phong Dật Hiên là Ma Tộc sao? Hơn nữa cùng Thiếu Chủ trước mắt có quen biết?
"Tại sao?" Giọng nàng trầm giọng, hỏi một câu như vậy.
"Không tại sao cả." Giọng của Thiếu chủ vẫn như cũ không có một tia nhiệt độ, trong mắt lại hiện lên bộ dáng ngạo mạn.
Thích Ngạo Sương sửng sốt, bởi vì nàng thấy rõ ràng từ trong mắt Thiếu Chủ đều là hận ý! Thiếu chủ hận nàng! Tại sao?
"Hắn chỉ vì ngươi, mới bị nhiều khổ sở như vậy! Thật muốn giết chết ngươi cho rồi! Muốn chặt ngươi làm trăm mảnh, để cho ngươi hồn phi phách tán!" Thiếu chủ nói tới đây con ngươi màu đỏ càng thêm đỏ rực, hận ý ở đáy mắt càng thể hiện rõ hơn. Trên người của nàng ta cũng dần dần hiện lên một màu tầng đỏ nhàn nhạt.
Nằm ở sau lưng Thích Ngạo Sương Chiêu Tài Bảo Miêu run rẩy càng lợi hại hơn. Nàng đối với nguy hiểm là nhạy cảm khác thường, nàng chỉ biết, người trước mắt này vô cùng nguy hiểm. Không cẩn thận nàng và bảo bối trân ái của nàng sẽ phải bỏ mạng ở đây nha! Thật là đáng sợ. Meo meo ô ~~~ tiểu Thiên Thiên  mau tới cứu ta ~~ Chiêu Tài Bảo Miêu bám chặt ở trên lưng của Thích Ngạo Sương, trong lòng kêu thảm thiết.
Phá Thiên giờ phút này dĩ nhiên không nghe được trong lòng Chiêu Tài Bảo Miêu kêu rên như thế nào. Cho nên, Thích Ngạo Sương cùng Chiêu Tài Bảo Miêu phải đối mặt với người siêu cấp nguy hiểm trước mắt này.
Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ, không hiểu Thiếu chủ trước kia đối với nàng phi thường thân thiện bây giờ lại căm giận đến thế. Chẳng lẽ, Phong Dật Hiên là người của Ma Giới, là người Thiếu chủ quan tâm. Cho nên Thiếu chủ mới oán hận mình như thế? Sẽ là vậy thật sao? Nhưng ánh mắt của Thiếu chủ so với ánh mắt của Liễu Tuyết Tình không giống nhau!
Tình cảm của Thiếu chủ đối với Phong Dật Hiên, cùng với tình cảm của Liễu Tuyết Tình đối với Lãnh Lăng Vân không giống nhau! Điểm này Thích Ngạo Sương có thể xác định.
Hồng Quang trên người Thiếu chủ càng ngày càng đỏ rực lên, từng bước một tiến tới gần Thích Ngạo Sương. Áp lực cường đại đè ép Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương theo bản năng lui về phía sau.
"Ngươi đi chết đi!" Trong mắt Thiếu chủ hung quang hiện ra, đột nhiên giơ tay lên, lòng bàn tay ngưng tụ lại một vầng Hồng Quang kinh người.
Ánh mắt Thích Ngạo Sương trầm xuống, lập tức cảnh giới phòng bị.
Sau một khắc, tay Thiếu chủ lại bị một bàn tay to bắt được, một giọng nói lành lạnh nhàn nhạt vang lên: "Nếu như ngươi muốn người kia vĩnh viễn hận ngươi, ngươi cứ ra tay với nàng đi."
Thích Ngạo Sương cả người cứng đờ, cứ như vậy kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Thiếu chủ.
"Hừ!" Đáy mắt Thiếu chủ đều là bạo ngược, ánh mắt thay đổi rời khỏi người Thích Ngạo Sương, có bực tức cùng không cam lòng. Cuối cùng đột nhiên dùng sức tránh ra khỏi cánh tay đang giữ mình, xoay người rời đi.
Mà người kia cứ như vậy đứng lẳng lặng ở nơi đó, yên lặng nhìn Thích Ngạo Sương. "Lăng Vân......" Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng mở miệng, run rẩy gọi ra cái tên này. Không sai, trong thiên hạ, chỉ có Lãnh Lăng Vân mới có dung nhan như vậy, khí chất như vậy. Một đầu phiêu dật tóc bạch kim, dung nhan tuấn mỹ, còn có con mắt màu tím yêu mị. Chỉ là, giờ phút này trên trán Lãnh Lăng Vân một chòm tóc rũ xuống, chặn lại một bên mặt đã không còn con ngươi kia. Như vậy chẳng những sức quyến rũ của hắn không giảm bớt, ngược lại tăng thêm một sức quyến rũ thần bí khó tả.
"Ngạo Sương." Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh Lăng Vân lộ ra một nụ cười, nụ cười ấy mê hoặc lòng người.
Thích Ngạo Sương đôi môi khẽ run, có rất nhiều lời nàng muốn nói, rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng mà lời đến khóe miệng, ngay cả một câu cũng nói không ra được. Chỉ có nhìn thật sâu người trước mắt này, từng bước từng bước chậm rãi đến gần hắn. Lãnh Lăng Vân vẫn không nhúc nhích, chỉ là đứng lẳng lặng ở nguyên một chỗ, trầm mặc, chờ đợi Thích Ngạo Sương đến gần.
Hình như qua thật lâu, Thích Ngạo Sương mới đi tới trước mặt của Lãnh Lăng Vân. Thích Ngạo Sương đưa tay ra, chậm rãi đưa về phía gương mặt của Lãnh Lăng Vân. Lãnh Lăng Vân vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích, chỉ là lẳng lặng nhìn gương mặt xinh đẹp của Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng thận trọng đem lọn tóc rũ xuống của Lãnh Lăng Vân vén lên. Sau một khắc, con ngươi của Thích Ngạo Sương co rút nhanh, nàng thấy rõ ràng Lãnh Lăng Vân một bên có con ngươi một bên không có! Tất cả là một mảnh quỷ dị hư vô! Nói như vậy, bông tai màu tím thủy tinh màu tím trên lỗ tai nàng, thật sự là một con ngươi của Lãnh Lăng Vân!
"Tại sao......" Thích Ngạo Sương có chút mờ mịt hỏi.
"Vốn dĩ là ta nghĩ rằng Phong Dật Hiên là người bình thường. Còn ta không phải!" Giọng nói Lãnh Lăng Vân lành lạnh chậm rãi vang lên "Cho nên, ta nghĩ ta không thể chăm sóc nàng, còn hắn có thể. Nhưng ta sai rồi,......" Giọng nói Lãnh Lăng Vân có chút sâu kín, trống không, nhưng hình như lại ẩn chứa một ý kiên định vô cùng khó tả.
Thích Ngạo Sương thu hồi tay của mình, ánh mắt không có rời ánh mắt của Lãnh Lăng Vân.
"Hắn cũng không phải là loài người. Nên ta sẽ không dễ dàng buông tay nữa." Lãnh Lăng Vân chợt vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc của Thích Ngạo Sương, khẽ mỉm cười nói "Ngạo Sương, ta sẽ bảo vệ nàng. Nguyện vọng của nàng ta sẽ đều vì nàng mà hoàn thành. Chỉ cần nàng vui vẻ, ta sẽ vì nàng lật nghiêng tất cả. Nếu ai làm cho nàng đau lòng, khó chịu, ta sẽ hủy diệt hết toàn bộ." 
Thích Ngạo Sương nhìn con ngươi màu tím của Lãnh Lăng Vân, trong con ngươi màu tím là vẻ vô cùng kiên định, trong lòng dâng lên một cảm thụ không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, thậm chí nàng cũng không biết, cảm giác này rốt cuộc là cái gì.
"Bông tai này, chứa một nửa lực lượng của ta. Khi ta không ở bên nàng thì, nó cũng sẽ thay ta bảo vệ nàng" Tay Lãnh Lăng Vân trượt xuống hướng tới lỗ tai Thích Ngạo Sương, nhẹ nhàng sờ sờ bông tai màu tím đó, nói ra câu này khiến Thích Ngạo Sương kinh ngạc không thôi.
Cái gì? Cái bông tai này là một nửa lực lượng của Lăng vân sao? Như vậy, Lăng Vân là ai? Thân phận thực sự của hắn là gì?
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Lãnh Lăng Vân ngẩng đầu nhìn chung quanh, trầm giọng nói "Vạn Phong Lưu người này, không đơn giản. Phải cẩn thận hắn."
Vạn Phong Lưu không đơn giản, Thích Ngạo Sương dĩ nhiên là biết. Có thể ở lại địa phương này mà không phụ thuộc vào bất kỳ một thế lực nào, chỉ bằng điểm này cũng biết người này tuyệt đối không đơn giản. Chỉ là hắn không như biểu hiện mặt ngoài lại có vẻ không hề hứng thú với quyền thế, vậy thì thật sự không đơn giản được.
"Lăng Vân….." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng mở miệng, câu nói kế tiếp chưa kịp nói ra, lại bị Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng cắt đứt.
"Ngạo Sương, ta hiểu rõ nàng có rất nhiều nghi vấn." Lãnh Lăng Vân dung nhan tuấn mỹ tràn đầy nặng nề, chậm rãi trầm giọng nói "Yêu Giới bây giờ, một vùng hỗn loạn. Bởi vì đường hầm không gian rối loạn, nên có cả người Ma giới trà trộn vào, còn Thần giới có người trà trộn vào hay không ta cũng không rõ ràng lắm tuy nhiên Phong Dật Hiên là Ma Tộc, ta chỉ biết điểm này mà thôi. Lần đại hội tỷ võ này, không ai biết là sẽ xảy ra chuyện gì. Ta không hy vọng nàng mạo hiểm, ta sẽ xử lý tốt tất cả."
Phong Dật Hiên là ma tộc? 
Mặc dù lòng của Thích Ngạo Sương có suy đoán như vậy, nhưng Lãnh Lăng Vân chứng thật như thế, trong lòng có một tư vị khó tả.
Phong Dật Hiên là ma tộc, như vậy, ngươi thì sao? Lăng Vân, ngươi thì sao? Ngươi không phải là loài người, như vậy ngươi là ai đây?
"Ta là Yêu Tộc." Lãnh Lăng Vân hình như nhìn thấu suy nghĩ của Thích Ngạo Sương, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt "Ta ở nhân giới đã một ngàn năm, trí nhớ mới dần dần khôi phục gần đây.”
"Một ngàn năm? Như vậy, ngươi giống Bạch Đế và Hắc Vũ, từ Thánh Chiến lần trước liền đến Nhân giới?" Thích Ngạo Sương nhỏ giọng hô ra tiếng.
"Đúng thế" Chỗ sâu trong con ngươi Lãnh Lăng Vân thoáng qua một tia ánh sáng, hình như che giấu cái gì, chỉ là âm thanh nhàn nhạt liền sau đó không nói gì nữa.
"Ta còn có chuyện xử lý. Ta sẽ lại tới tìm nàng sau. Lúc không có ta, nàng phải tự chăm sóc mình thật tốt, cẩn thận Vạn Phong Lưu." Lãnh Lăng Vân đưa Thích Ngạo Sương về trước cửa thành, trước khi đi lần nữa dặn dò Thích Ngạo Sương cẩn thận Vạn Phong Lưu.
Thích Ngạo Sương nhìn Lãnh Lăng Vân, muốn nói lại thôi. Cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ đến khóe miệng chỉ hóa thành một câu: "Đã biết, ngươi cũng phải cẩn thận"
Nhìn bóng dáng của Lãnh Lăng Vân biến mất, lòng của Thích Ngạo Sương dâng lên tư vị hỗn tạp khó tả.
Phong Dật Hiên, Lãnh Lăng Vân, Thiếu chủ Ma giới, Bạch Đế, Hắc Vũ, Tạp Mễ Nhĩ, Vạn Phong Lưu... Tại sao cảm giác rất hỗn loạn? Lại hình như sâu xa bên trong lại có một liên kết gì đó…
Tất cả rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thích Ngạo Sương ôm Chiêu Tài Bảo Miêu đi ở dưới bóng đêm trên đường phố thỉnh thoảng có Yêu Tộc đi ngang qua, thấy Thích Ngạo Sương một người một mình đi ở trên đường phố, có kinh ngạc cùng nghi ngờ, khi thấy dưới cổ áo Thích Ngạo Sương chính là huy chương hoa hồng liền thấy sáng tỏ, sau đó rời đi. Thích Ngạo Sương sờ sờ huy chương hoa hồng, thầm nghĩ trong lòng, Vạn Phong Lưu người này, có thể có lực uy hiếp như vậy, quả thật không đơn giản.
Thích Ngạo Sương trở lại Phủ Thành Chủ, thủ vệ canh giữ ở cửa cùng trong đại sảnh, cả thị nữ xinh đẹp thấy Thích Ngạo Sương từ bên ngoài trở lại cũng có chút cảm thấy kỳ quái, bởi vì bọn họ cũng không có thấy Thích Ngạo Sương đi ra ngoài, hiện tại Thích Ngạo Sương lại từ bên ngoài trở về.
Không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của những người này, Thích Ngạo Sương trực tiếp đi tới phòng khách mình ở. Tối nay Bạch Đế và Hắc Vũ cũng không có lại trở lại Phủ Thành Chủ, mà là sai người nhắn cho Vạn Phong Lưu để cho hắn rất chăm sóc Thích Ngạo Sương, cũng nhắn cho Thích Ngạo Sương, có chuyện liền thông qua Vạn Phong Lưu tìm bọn hắn. Lời nói hai người đều giống nhau, làm xong việc liền lập tức trở lại đón nàng.
Trên hành lang, Thích Ngạo Sương thấy được bóng dáng màu trắng đang lẳng lặng tựa vào cây cột bên cạnh chờ đợi nàng.
Tạp Mễ Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương đến gần, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Thấy bọn họ không?"
“Có." Thích Ngạo Sương dừng lại, lông mi rủ thấp xuống, nói nhẹ nhàng.
"Ngươi muốn thế nào?" Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng hỏi.
"Ta, không biết...... Thích Ngạo Sương chậm rãi lắc đầu "Ta thậm chí không biết hiện tại là tình trạng gì. Ta còn gặp được người kia. Thiếu chủ Ma giới...”
"Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lẽo." Tạp Mễ Nhĩtiến lên nhẹ nhàng xoa đầuThích Ngạo Sương, yêu thương nói một câu.
Thích Ngạo Sương phức tạp nhìn Tạp Mễ Nhĩ, rồi nhẹ nhàng gật đầu, cùng Tạp Mễ Nhĩ đi về phía phòng của hắn.
Vào phòng, Tạp Mễ Nhĩ vì Thích Ngạo Sương rót thêm một ly Trà Hoa nóng hổi, hiển nhiên là mới pha không lâu.
"Thiếu chủ Ma Giới muốn giết ta, bởi vì Dật Hiên. Sau đó Lăng Vân đột nhiên xuất hiện đã cứu ta." Thích Ngạo Sương bưng ly trà, nhưng không có uống một hớp, mà là cúi đầu nói thật nhỏ.
"Ha ha, tiểu Ngạo Sương, ta sẽ không để cho người khác giết ngươi."Tạp Mễ Nhĩ ngồi ở bên cạnh Thích Ngạo Sương, nhẹ nhàng phun ra một câu nói như vậy.
Thích Ngạo Sương sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tạp Mễ Nhĩ khuôn mặt dịu dàng mỉm cười. Chẳng lẽ, mới vừa rồi Tạp Mễ Nhĩ thật ra thì cũng ở đó sao? Hắn đi theo mình ư? Chỉ là Lăng Vân ra tay, cho nên hắn mới không có ra tay?
Thích Ngạo Sương không có tỉ mỉ suy xét lời nói Tạp Mễ Nhĩ. Ta sẽ không để cho người khác giết ngươi.
"Dật Hiên là Ma Tộc...... Hắn tại sao lại tới Yêu Giới?" Thích Ngạo Sương hình như đang hỏi Tạp Mễ Nhĩ, lại hình như là đang hỏi mình. "Lăng Vân là Yêu Tộc, hắn sau thánh chiến lần trước liền đến Nhân giới, bây giờ trở lại Yêu Giới.
"Không cần nghĩ quá nhiều. Ngươi bây giờ đoán mò cũng không có kết quả gì." Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng an ủi "Cho nên, cái gì cũng đừng nghĩ. Ngươi sẽ nhanh hiểu tất cả những chuyện này rốt cuộc là chuyện gì. Thời điểm nên biết sẽ biết."
Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt của màu xanh dương đậm của Tạp Mễ Nhĩ, trong lòng phức tạp cực kỳ, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Uống qua một ly Trà Hoa xong, Thích Ngạo Sương chúc Tạp Mễ Nhĩ ngủ ngon, rồi trở về phòng khách của mình. Nằm ở trên giường, lòng của Thích Ngạo Sương không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Vì cái gì mà nàng cảm thấy chung quanh mọi người vốn là rất quen thuộc đang dần trở nên xa lạ? Tất cả là sao đây?
Sáng sớm hôm sau, Tạp Mễ Nhĩ tới gõ cửa, mỉm cười nói dẫn Thích Ngạo Sương đi dạo một chút, xem một chút xem Yêu Giới phồn hoa ra sao.
Không biết rằng, vừa ra khỏi cửa, liền gặp phải phiền toái. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.