Trận đã phá, cuối cùng mọi người có thể rời đi được rồi.
“Làm sao bây giờ? Ta không muốn qua đêm ở đây, đánh chết cũng không!” Tập Thiểu Kỳ cau mày nhìn trấn nhỏ có không khí đầy vẻ đe dọa trước mắt. Hắn tình nguyện hạ trại trong sa mạc chứ không nguyện qua đêm trong lữ điếm quỷ dị của trấn này.
“Những thi thể này sẽ phải rữa nát. Không biết có tạo thành dịch bệnh không.” Tập Thiểu Tư vuốt cằm, trầm giọng nói, “Nguồn nước nơi đây là điểm thu hút người đi đường. Nếu nguồn nước bị ô nhiễm thì thật không tốt. Cũng chẳng biết nước ngầm chảy tới đâu.”
“Để ta.” Lãnh Lăng Vân đứng dậy, hai tay tạo thành dấu tay phức tạp, nhắm mắt lại, nhỏ giọng niệm chú ngữ. Trong khoảnh khắc, tay Lãnh Lăng Vân liền có rất nhiều điểm ánh sáng nhỏ. Điểm sáng đột nhiên lan ra toàn trấn. Vô số điểm sáng rơi vào những thi thể kia thì từ từ thay đổi, trở nên trong suốt rồi dần dần biến mất. Không bao lâu, trên đường phố liền trống không. Tập Thiểu Kỳ quay đầu nhìn sang phòng bên cạnh, cũng thấy người trong đó từ từ biến thành điểm sáng trắng rồi biến mất. Cứ như vậy, cả trấn trống không, không một bóng người.
“Đây là ma pháp gì vậy?” Phong Dật Hiên cau mày. Cảm giác thật khó chịu.
“Đúng đó, đây là ma pháp gì vậy? Thật tà môn.” Tập Thiểu Tư phùng mang trợn má hỏi. Một luồng khí lạnh dâng lên từ đáy lòng.
“Là ma pháp đặc biệt của thần điện Quang Minh.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt đáp, không định nói thêm gì nữa mà xoay người dắt lạc đà ra ngoài, không để ý Tập Thiểu Tư tiếp tục hỏi tới sau lưng.
Đáy mắt Thích Ngạo Sương xẹt qua tia hiểu rõ. Chỉ sợ ma pháp này là biện pháp hủy thi diệt tích trên diện rộng của thần điện Quang Minh cho nên Lãnh Lăng Vân mới không muốn nói thêm gì nữa.
“Chúng ta phải cẩn thận, sợ rằng không chỉ có từng này sát thủ.” Tập Thiểu Tư dắt lạc đà theo sau, đáy lòng vẫn rất lo lắng.
Đoàn người rời khỏi trấn nhỏ trong đêm, cách rất xa mới dừng lại hạ trại.
Thích Ngạo Sương lấy trại từ chiếc nhẫn không gian ra. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư bắt đầu dựng trại.
Đống lửa được nhóm lên, xua tan khí lạnh.
Phong Dật Hiên đang chuyên tâm nướng thịt, trong lòng thầm tính toán chỗ nào là ngon nhất để dành cho Thích Ngạo Sương. Chỗ nào khó ăn nhất thì dành cho tiểu tử Lãnh Lăng Vân kia. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng trên vai Phong Dật Hiên, chờ thịt trong tay hắn chín.
Thích Ngạo Sương nhìn cái vòng nhỏ trong tay, trong lòng tràn đầy ngờ vực. Vật này thật thần kỳ. Cô bé mặc quần áo màu trắng xuất hiện trong một khắc cuối cùng là ai Nghiên mực Lưu Ly…Chẳng lẽ cô bé kia chính là nghiên mực Lưu Ly? Thích Ngạo Sương khẽ quay đầu thì thấy đôi mắt màu tím trên khuôn mặt bình tĩnh của Lãnh Lăng Vân chứa đầy đau khổ. Thích Ngạo Sương nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy một cái hộp đóng kín trên tay Lãnh Lăng Vân. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái hộp.
“Lãnh Lăng Vân, cái đó…”
Thích Ngạo Sương vừa hỏi thành lời thì liền hối hận. Có thể khiến cho Lãnh Lăng Vân đau khổ như thế thì còn là gì được?
Quả nhiên, Lãnh Lăng Vân thấp giọng trả lời, “Là tro của Huyên Huyên. Huyên Huyên từng nói nó muốn sống trong thế giới tinh khiết hoàn mỹ nhất thế giới. Huynh muốn an táng nó nhưng chưa tìm ra được chỗ như thế.”
Thích Ngạo Sương im lặng, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.
“Cho huynh cái này. Hãy cất tro của Huyên Huyên trước đã. Sau này huynh tìm được chỗ đó thì sẽ an táng Huyên Huyên.” Thích Ngạo Sương lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa ra trước mặt Lãnh Lăng Vân.
“Chiếc nhẫn không gian?” Lãnh Lăng Vân nhỏ giọng hô.
Thích Ngạo Sương im lặng, ngầm thừa nhận.
“Không, vật quý giá như vậy…” Lãnh Lăng Vân nhẹ lắc đầu.
Một tiếng “cạch” vang lên giữa hai người.
Hai người quay lại thì thấy nhánh cây trong tay Phong Dật Hiên đã gãy làm hai đoạn.
Phong Dật Hiên nhìn Lãnh Lăng Vân chằm chằm. Ánh mắt Lãnh Lăng Vân trầm xuống, nhìn lại Phong Dật Hiên.
“Đại nam nhân mà lại kiểu cách như thế. Tay Sương Sương sắp cứng lại rồi, ngươi còn không nhận.” Hai người im lặng hồi lâu. Phong Dật Hiên nói những lời này xong lại vùi đầu nướng thịt. Lãnh Lăng Vân ngẩn ra, quay sang nhìn Thích Ngạo Sương. Hắn đối mắt với nàng, ngay sau đó trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lãnh Lăng Vân hiện lên một nụ cười thản nhiên. Hắn vươn tay nhận lấy chiếc nhẫn không gian trên tay Thích Ngạo Sương, nhỏ máu nhận chủ rồi đeo lên.
Dưới ánh trăng, trong sa mạc mênh mông, đoàn người vây quanh đống lửa, ăn thịt nướng. Tập Thiểu Kỳ lảm nhảm kể chuyện cười nhưng không buồn cười chút nào. Trước mặt Phong Dật Hiên, Bạch Đế và Hắc Vũ đang tranh nhau một miếng thịt nướng, hai bên bất phân thắng bại.
Buổi sáng mọi người lên lưng lạc đà. Buổi tối thì hạ trại trong sa mạc. Họ chỉ cách ốc đảo có người có vài ngày.
Màn đêm hạ xuống, Tập Thiểu Tư lại đứng chống nạnh trước đống lửa kể chuyện cười chẳng buồn cười, mọi người ngáp không ngừng.
Thích Ngạo Sương trêu chọc Bạch Đế và Hắc Vũ đang tranh giành thức ăn.
Bỗng nhiên, Thích Ngạo Sương đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trầm xuống, mắt lạnh nhìn phía sau, không động đậy.
Tập Thiểu Tư phát hiện bình nước trước mặt mình hơi rung lên.
“Một đội người ngựa đang chạy về phía này, tốc độ rất nhanh.” Tập Thiểu Tư nhìn bình nước trước mặt, trầm giọng nói.
“Vũ trang đầy đủ.” Phong Dật Hiên bổ sung. Nếu không được vũ trang đầy đủ thì tiếng vó ngựa sẽ không có quy luật và nặng nề như thế.
“Nhằm vào tiểu thư à?” Tập Thiểu Tư mở to mắt nhìn Thích Ngạo Sương.
“Ừ.” Thích Ngạo Sương lại gật đầu.
“Sao người biết? Bây giờ mà nói vì người thì có phải quá sớm không!” Tập Thiểu Kỳ hừ hừ.
“Bởi vì những người đó là Thánh kỵ sĩ của thần điện Quang Minh.” Thích Ngạo Sương rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói ra, giống như lời chào tùy ý lúc sáng sớm.
“Sao người biết?” Tập Thiểu Kỳ hừ hừ. Chỉ bằng tiếng vó ngựa đã nhận ra thân phận người khác thì sao có thể. Nhất định là tiểu thư lại đang lừa gạt mình.
“Bởi vì ta thấy được.” Thích Ngạo Sương lại nói ra một câu còn tùy ý hơn khiến Tập Thiểu Kỳ sửng sốt, rồi nhìn thấy một nhóm người khí thế hung hăng đang tới gần. Dưới ánh trăng, áo giáp màu bạc phát sáng rạng rỡ, cây giáo dài lóe ra ánh sáng bạc lành lạnh. Còn có cả huy chương gắn trên ngực rất dễ thấy, thể hiện thân phận của bọn họ.
Tập Thiểu Kỳ giựt giựt khóe miệng, ai oán xoay người đối mặt với một đội kỵ sĩ đang tới gần rất nhanh, âm thầm kêu may mắn mình không thích cá cược với Thích Ngạo Sương. Nếu cá cược thì mình thua cũng chẳng oan uổng gì.
Có điều những người của thần điện Quang Minh này sao biết hành tung của bọn họ được? Sắc mặt Tập Thiểu Kỳ trầm xuống, lập tức nghĩ tới những người lập dị đã bày trận đưa bọn họ tới cái trấn kia. Tin tức tất nhiên là do những người lập dị kia truyền đi.
Lãnh Lăng Vân từ từ đứng lên, đáy mắt không có chút gợn sóng nào. Phong Dật Hiên cũng đứng lên, nắm đấm vang lên tiếng rắc rắc vang dội. Tập Thiểu Tư và Tập Thiểu Kỳ cũng lấy pháp trượng ra, mặt trầm như nước, chuẩn bị chiến đấu.
Thích Ngạo Sương chỉ hờ hững nhìn một đội Thánh kỵ sĩ đang ngày càng tới gần, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không nhúc nhích.
Ầm ầm. Một đội Thánh kỵ sĩ được huấn luyện nghiêm khắc cấp tốc chạy như bay đến trước mặt mọi người. Thánh kỵ sĩ dẫn đầu thấy Lãnh Lăng Vân tóc bạch kim mắt màu tím thì sắc mặt đại biến. Hắn thầm mừng rỡ trong lòng. Đó chính là người bọn họ khốn khổ tìm kiếm. Hơn nữa, trong đoàn người này nhất định có người hắn từng thề phải hủy diệt bằng bất cứ giá nào – ma nữ không có nhân tính kia.
“Thánh tử đại nhân!” Thánh kỵ sĩ dẫn đầu tung người xuống ngựa, quỳ một gối xuống, đập mạnh nắm đấm tay phải lên ngực trái, trịnh trọng hành lễ một cách tiêu chuẩn của kỵ sĩ. Kỵ sĩ sau hắn cũng làm theo, toàn bộ xuống ngựa, trịnh trọng hành lễ.
Tiếp theo, hoàn toàn yên tĩnh.
Tập Thiểu Tư và Tập Thiểu Kỳ vẫn nắm chặt pháp trượng trong tay, nhìn Thánh kỵ sĩ trước mặt đầy cảnh giác. Phong Dật Hiên bĩu môi, không nói gì. Đáy mắt Thích Ngạo Sương vẫn không chút gợn sóng, lẳng lặng ngồi ở đó.
“Tạp Đặc, ta không phải là Thánh tử đại nhân gì cả.” Giọng Lãnh Lăng Vân không có chút độ ấm, lạnh lùng nói một câu như vậy. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư khẽ nhíu mày, không ngờ những người này là người quen cũ của Lãnh Lăng Vân.
“Thánh tử đại nhân! Ngài thật bị ma nữ kia mê hoặc sao? Ả là ma nữ. Tóc đen mắt đen, tượng trưng cho sự sa ngã. Thánh tử đại nhân, xin ngài tỉnh lại, trở lại bên cạnh chúng thần, cùng chiến đấu với chúng thần. Nữ thần nhân từ sẽ tha thứ cho sự hồ đồ nhất thời của ngài. Giáo Hoàng đại nhân và Thánh nữ đại nhân đều hy vọng ngài trở về!” Thánh kỵ sĩ dẫn đầu – Tạp Đặc trong lời nói của Lãnh Lăng Vân – mặt tràn đầy đau xót, khuyên bảo tận tình. Một đám Thánh kỵ sĩ phía sau hắn cũng là dáng vẻ đau xót, ánh mắt nhìn Thích Ngạo Sương càng thêm thù hận. Chính là ma nữ này đã dụ dỗ Thánh tử đại nhân cao thượng tôn quý của bọn họ vào địa ngục.
Khi Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư nghe từ Nữ thần từ Tạp Đặc thì hai người đều lộ ra vẻ mặt khinh thường. Phong Dật Hiên híp mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, chờ Lãnh Lăng Vân trả lời.
“Các ngươi nhầm rồi. Ta không có cảm giác bị hạ cổ.” Giọng Lãnh Lăng Vân trầm tĩnh, không chút gợn sóng, thản nhiên nói, “Ta rất rõ ràng ta đang làm gì. Dù ai cũng không ép được ta phải làm gì. Bây giờ những gì ta làm đều là ý muốn thật sự của ta.”
Tạp Đặc sửng sốt. Các Thánh kỵ sĩ sau lưng cũng nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ và tức giận trong mắt nhau. Thánh tử đại nhân bị ma nữ hạ cổ thật!
Lãnh Lăng Vân thấy các Thánh kỵ sĩ nhìn Thích Ngạo Sương bằng ánh mắt thù hận thì liền biết bọn họ muốn gì.
Bỗng nhiên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lãnh Lăng Vân hiện lên nụ cười khiếp người, nói rõ ràng từng chữ: “Ta nói lại lần nữa, ta không bị bất kỳ ai hạ độc.” Lần này, từng lời truyền vào tai các Thánh kỵ sĩ rất rõ ràng. Lãnh Lăng Vân dừng lại một chút, cười kỳ lạ, nói tiếp, “Còn nữa, Nữ thần Quang Minh chẳng phải là Nữ thần nhân từ gì mà là một người bỉ ổi vô sỉ thấp hèn.”
Gió thổi nhẹ qua, lời nói kinh thế hãi tục của Lãnh Lăng Vân cứ như vậy mà vọng trong tai mỗi một Thánh kỵ sĩ, vang vọng trong lòng họ.