Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 46: Hoàn quyển




Trong hoàng cũng đã sớm hỗn loạn. Đám người hầu thị nữ thét lên, bỏ trốn. Khắp nơi bừa bãi.
Hoàng đế từ từ xoay người lại, nhìn Nam Hi, chợt nở nụ cười, lấy vương miện trên đầu mình xuống, tự tay đặt lên đầu Nam Hi, trầm giọng nói: “Á Đức Lý Nam Hi, bây giờ ta truyền ngôi cho con. Con là người thừa kế thứ ba mươi lăm của An Mạt Cách Lan.” Hoàng đế đặt vương miện lên đầu Nam Hi xong, từ từ quỳ xuống, trầm giọng nói: “Tham kiến hoàng đế bệ hạ.” Hoàng hậu và Mã Lệ Ti sững sờ, ngay sau đó lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường.
Hoàng hậu vén váy lên, ưu nhã hành lễ: “Tham kiến hoàng đế bệ hạ.”
Mặt Mã Lệ Ti nặng nề, vén váy lên rồi hành lễ một cách tiêu chuẩn: “Tham kiến hoàng đế bệ hạ.”
Nam Hi kinh ngạc mà nhìn mấy người trước mặt mình, trong lòng cực kỳ phức tạp, không thể nói rõ lòng mình.
“Đi đi, An Mạt Cách Lan vĩnh viễn tồn tại!” Hoàng đế lấy ra một quyển trục, nhét vào tay Nam Hi, “Bằng trách nhiệm của hoàng đế mới, xin dẫn thần dân cuối cùng của người rời đi. Hãy nhớ, An Mạt Cách Lan vĩnh viễn tồn tại!”
Nước mắt Nam Hi rơi xuống, hoàng hậu cắn môi nức nở, Mã Lệ Ti nhắm hai mắt lại, để mặc cho nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt xinh đẹp. Trong lòng bọn họ đều có một niềm tin kiên định: An Mạt Cách Lan sẽ không mất đi! An Mạt Cách Lan vĩnh viễn tồn tại!
Hoàng đế đứng dậy, lẳng lặng đứng bên cửa sổ trước mặt, nhìn đường phố phía ngoài. Sau lưng, Nam Hi và hoàng hậu, công chúa Mã Lệ Ti đứng cùng một chỗ. Nam Hi nặng nề xé quyển trục truyền tống ra, một luồng ánh sáng trắng thoáng qua, bóng dáng ba người biến mất tại chỗ.
Hoàng đế mỉm cười, từ từ ngẩng đầu, rút bội kiếm bên hông ra, đâm vào ngực mình một cách ưu nhã. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, hoàng đế chỉ nghĩ tới một điều, nếu ban đầu không bắt tay với thần điện Quang Minh hãm hại Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã thì tốt rồi. Có điều, trên thế giới này không có nếu như…
Hoàng đế An Mạt Cách Lan cứ như vậy mà chết đi. Sau này, nhị hoàng tử Nam Hi phục quốc. Có điều thực lực của An Mạt Cách Lan không còn mạnh như trước. Dĩ nhiên đó là chuyện sau này.
Trong thần điện Quang Minh lúc này rất yên tĩnh. Tất cả mọi người không hoảng hốt. Trong chủ điện này đều là tín đồ trung thành nhất của Nữ Thần Quang Minh. Nói cách khác đây là những người bị tẩy não triệt để nhất, nên đương nhiên là muốn sống chết vì thần điện Quang Minh rồi.
Bước vào thần điện Quang Minh, đoàn người Ngõa Nhĩ Đa cũng không khách khí. Ngõa Nhĩ Đa vẫn luôn không đội trời chung với thần điện Quang Minh, lần này rốt cuộc có thể xoay người, sao có thể hạ thủ lưu tình được. Ngõa Nhĩ Đa mang theo người của thần điện Hắc Ám như gió cuốn mây tan chạy một đường, càn quét tất cả mọi thứ. Khắc Lý Phu thì đi tìm Lao Nhĩ.
Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, Phong Dật Hiên, Tẫn Diêm, Bạch Đế, Hắc Vũ, mặt bình tĩnh đi về phía nội điện.
Chỗ này Thích Ngạo Sương đã từng tới, Lãnh Lăng Vân thì lại càng quen thuộc. Đoàn người cứ thế mà đi về phía thư phòng của Giáo Hoàng.
Thích Ngạo Sương chậm rãi đẩy cửa ra. Trong thư phòng có hai người.
Một là Giáo Hoàng với khuôn mặt bình tĩnh, một là Liễu Tuyết Tình với khuôn mặt lo lắng! Liễu Tuyết Tình lại không bỏ chạy. Nàng cũng không phải người hiền lành gì. Nàng ta xuất hiện ở đây quả thật khiến người ta không ngờ tới. 
Cửa bị đẩy ra, Giáo Hoàng và Thích Ngạo Sương bốn mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Giáo Hoàng bình tĩnh khác thường, nhìn khuôn mặt sắc lạnh của Thích Ngạo Sương, nụ cười giễu cợt hiện lên trên khóe miệng ông: “Ngươi quả nhiên chính là nữ tử có hai thứ màu đen trong truyền thuyết. Quả nhiên là người có thể lật đổ Quang Minh…” Nói đến từ cuối cùng, khuôn mặt Giáo Hoàng đã trở nên buồn bã. Dùng hết tất cả các biện pháp, ngăn cản bằng trăm phương ngàn kế, kết quả vẫn đi tới bước này. Quang Minh vẫn phải kết thúc ở đây…
Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn Giáo Hoàng trước mặt. Cái chân bị đứt của ông bây giờ đã không khác bình thường là mấy, bởi vì áo khoác đã che đi cái chân làm bằng ngọc đặc biệt. Chính là người này đã tự tay giết thầy Ô Mã Lý tôn kính một cách tàn nhẫn!
Giọng nói lành lạnh của Lãnh Lăng Vân cũng vang lên, hờ hững, mang theo chút mỉa mai: “Nàng vốn không phải là nữ tử có hai thứ màu đen, mà chính các ngươi đã khiến nàng phải bước trên con đường này. Nàng vốn không có ý lật đổ Quang Minh, đều là do các ngươi ép nàng mà thôi.”
“Đúng vậy. Các ngươi là đồ ngu ngốc, bảo thủ, quan hệ nhân quả cũng không không chịu nghĩ.” Phong Dật Hiên cười lạnh, lạnh lùng nói, “Ngươi nghĩ cho kỹ đi, tất cả chuyện này là do đâu mà ra?”
Giáo Hoàng sửng sốt, há hốc miệng, hơi suy nghĩ rồi chợt mở lớn mắt nhìn mọi người trước mặt, thân thể lảo đảo. Liễu Tuyết Tình sau lưng vội đỡ lấy ông. Đôi môi Giáo Hoàng run rẩy, rất lâu vẫn không thể nặn ra được chữ nào. Sự hoảng sợ và đau đớn trong mắt như nhấn chìm ông. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện là do thần điện gieo gió gặt bão sao? Chẳng lẽ đều là do thần điện tự tay thúc đẩy sao? Chẳng lẽ sai lầm ngay từ đầu sao? Bây giờ nghĩ lại, là thần điện ra tay với thiếu nữ trước mặt này chứ không phải là nàng ra tay với thần điện trước. Hơn nữa là sau sự kiện đó nàng mới có mắt màu đen, tóc đen!
“Nếu lúc đầu các ngươi không đối xử như thế với mẫu thân Khải Sắt Lâm của Thích Ngạo Sương, mọi chuyện sẽ thế này sao?” Mặt Phong Dật Hiên tràn đầy sương lạnh, giọng nói càng lạnh thấu xương. Nếu không phải do tên khốn trước mặt này thì sao Ngạo Sương lại phải chịu uất ức, khổ sở như vậy! Người này có chết trăm lần cũng không đủ!
Giáo Hoàng kinh ngạc mà nhìn Thích Ngạo Sương trước mặt, không thốt nên lời. Chẳng lẽ, ý chỉ ban đầu của Nữ Thần là sai lầm sao? Chẳng lẽ đáng ra mọi chuyện sẽ không thành ra thế này sao? Không! Sao có thể! Ý chỉ của Nữ Thần làm sao sai được? Chuyện này là không thể! Không thể nào!
Liễu Tuyết Tình quay lại nhìn Lãnh Lăng Vân. Bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm, nàng vẫn nhớ người này. Muốn gặp chàng, muốn đến phát điên. Hôm nay, rốt cuộc gặp được chàng, lại dưới tình huống thế này. Tia tự giễu và đau lòng thoáng qua đáy mắt Liễu Tuyết Tình. Cũng đúng thôi, chỉ có dưới tình huống thế này thì mới có thể gặp chàng, mới có thể để chàng thấy thực lực của mình. Với tính tình của nàng, trước khi người chưa vào thành thì nàng đã có thể vứt bỏ tất cả mà bỏ trốn một mình. Nàng không có sự trung thành ngu ngốc với Nữ Thần Quang Minh. Nhưng nàng không muốn đi, nàng muốn ở lại. Ở lại để gặp người đó một lần nữa, gặp lại người đã lấy đi trái tim nàng. Cho dù đây là lần cuối gặp chàng cũng đủ rồi.
“Giáo Hoàng đại nhân cao quý.” Khóe miệng Thích Ngạo Sương nhếch lên thành một đường cong nhỏ, nụ cười mỉm hấp dẫn trí mạng hiện lên trên mặt nàng. 
Giáo Hoàng vẫn không nhúc nhích, trong đôi mắt đã không còn tiêu cự. Lúc này ông đã chìm đắm trong mạch suy nghĩ của mình. Ông không ngừng tự hỏi chính mình, chẳng lẽ ý chỉ ban đầu của Nữ Thần là sai lầm? Sau đó lại bác bỏ. Sao có thể như thế được. Ý chỉ của Nữ Thần không thể sai được. Nhưng tình cảnh của thần điện hôm nay là do đâu? Thần điện là lọt vào đường cùng, tại sao Nữ Thần vẫn không giáng xuống? Tại sao Nữ Thần không vươn đôi tay nhân từ ra cứu vớt bọn họ?
Ở hậu điện, một nữ tử tóc màu xanh đang quỳ trước tượng Nữ Thần Quang Minh. Đó là Chiêm Tinh Sư cao nhất của thần điện – Âu Lai Nhã. Nàng quỳ gối trước tượng thần đầy thành kính, chắp hai tay trước ngực không ngừng cầu khẩn, van xin. Nhưng Nữ Thần không hề đáp lại. Hai hàng máu nhỏ xuống từ hai mắt của nàng. Nàng vẫn quỳ như cũ không hề nhúc nhích. Chẳng lẽ Nữ Thần bỏ rơi chúng ta thật sao? Âu Lai Nhã khẽ cau mày, sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng. Nhưng vẫn không muốn buông tha chút cố gắng cuối cùng này. Mong rằng sẽ có kỳ tích xuất hiện…
Khắc Lý Phu đã tìm được Lao Nhĩ đang bình tĩnh ngồi trong phòng. Khi Lao Nhĩ nhìn thấy Khắc Lý Phu thì nở nụ cười mệt mỏi nhưng thoải mái.
“Thần điện đã không còn tồn tại, ngươi không còn bị kẹp giữa thần quyền và vương quyền nữa, có thể dưỡng lão được rồi.” Mặt Khắc Lý Phu hơi mất tự nhiên, đi về phía Lao Nhĩ, quay đầu sang hướng khác, hừ hừ nói.
“Ta biết ngươi sẽ đến.” Lao Nhĩ đứng dậy, mỉm cười nhìn Khắc Lý Phu, nói. Cả đời không qua lại với nhau nữa chỉ là lời nói nhảm của Khắc Lý Phu mà thôi.
“Cắt, nợ của ta vẫn chưa tính với ngươi.” Khắc Lý Phu khó chịu thầm thì.
“Ừ, vậy từ từ tính cũng được.” Lao Nhĩ mỉm cười, vỗ vỗ vạt áo, sau đó duỗi lưng, “Rốt cuộc ta cũng chờ được ngày này. Tất cả đã kết thúc. Ta cũng mệt rồi, cuối cùng đã không còn bị kẹp như bơ, khiến ta khó chịu muốn chết rồi.”
Khắc Lý Phu và Lao Nhĩ nhìn nhau, rồi nở nụ cười hiểu ý.
Trong thư phòng, hai mắt Giáo Hoàng vẫn vô hồn, nhìn chằm chằm vào không trung. “Không thể nào! Ý chỉ của Nữ Thần không sai được!” Giáo Hoàng đột nhiên phát điên, kêu to lên, giằng mạnh tay Liễu Tuyết Tình đang đỡ mình ra, cười lớn như điên, cười đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống, “Các ngươi là đồ dị đoan! Dám khiêu khích quyền uy của Nữ Thần, đi chết đi!” Giáo Hoàng phát điên, kêu to lên, thi triển ma pháp, vọt tới.
Thanh kiếm của Tẫn Diêm chắn trước mặt Thích Ngạo Sương, đỡ được một chiêu này của Giáo Hoàng.
Mặt Thích Ngạo Sương không chút thay đổi, vung nhẹ tay lên, cự kiếm bằng lửa hiện ra trên tay!
Vung lên một cách tự nhiên, nhẹ nhàng trước mặt Giáo Hoàng, sau đó thu kiếm. Không thèm liếc Liễu Tuyết Tình một cái, mặt đầy lạnh lùng xoay người qua, đi về phía trước. Tẫn Diêm cũng thu kiếm theo sau. Bạch Đế cũng im lặng xoay người rời đi. Hắc Vũ nhún vai, giựt giựt khóe miệng rồi xoay người đi theo. Trong mắt Thích Ngạo Sương, Liễu Tuyết Tình chẳng là gì cả, không bằng cả con tôm tép nhãi nhép. Cho nên không cần lãng phí thời gian với nàng ta.
Giáo Hoàng mở to mắt nhìn Thích Ngạo Sương cứ rời đi như vậy, vừa định mở miệng nói gì đó thì một dòng máu tươi nhỏ xuống từ trán, mũi. Sau đó, một cái rãnh nứt ra giữa trán, thân thể Giáo Hoàng cứ như thế mà chia làm hai nửa. Cuối cùng, Giáo Hoàng còn chưa chết, cứ kinh ngạc đứng nhìn thân thể mình bị chẻ làm hai như thế.
Liễu Tuyết Tình kinh ngạc nhìn tất cả, nhìn Thích Ngạo Sương cứ rời đi như vậy. Không ra tay với mình? Liễu Tuyết Tình sửng sốt. Tại sao? Rõ ràng nữ nhân kia có thực lực giết chết mình! Nhưng sao lại không ra tay? Tại sao lại không giết mình? Bởi vì mình cả tư cách chết cũng không có sao? Nàng ta khinh thường không giết mình, mà để cho người của thần điện Hắc Ám tới giết hay sao?
Lãnh Lăng Vân nhìn Liễu Tuyết Tình, lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi.”
Liễu Tuyết Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lãnh Lăng Vân bằng ánh mắt không thể tin. Chàng nói chuyện, chàng nói chuyện với mình. Chàng nói mình đi đi? Vì sao?
“Lăng Vân!” Trong mắt Liễu Tuyết Tình lóe lên tia hy vọng và vui mừng. Chẳng lẽ chàng vẫn còn tình ý với mình hay sao?
“Ngươi đừng có hiểu lầm.” Lãnh Lăng Vân liếc nhìn Liễu Tuyết Tình, đáy mắt không che giấu được sự chán ghét, lạnh lùng nói: “Ta không thể giết ngươi, là nể ngươi đã chăm sóc cho Huyên Huyên. Mặc kệ ngươi thật lòng hay giả bộ chăm sóc Huyên Huyên, tóm lại ngươi chăm sóc nó rất lâu. Cho nên, hôm nay, ta bỏ qua cho ngươi. Có thể tránh được người của thần điện Hắc Ám đuổi giết hay không thì phải xem vận may của ngươi.”
Lãnh Lăng Vân lạnh lùng nói xong những lời này liền xoay người đi theo Thích Ngạo Sương.
Mắt Liễu Tuyết Tình đầy kinh ngạc. Nàng đứng yên, si ngốc nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lãnh Lăng Vân, trong lòng đau như dao cắt. Tất cả đều kết thúc rồi… Thì ra là, từ đầu đến cuối, trong lòng nam nhân khiến mình si mê này chưa bao giờ có mình! Cho tới bây giờ chưa từng có…
Liễu Tuyết Tình không nhìn Giáo Hoàng đã tắt thở trên mặt đất, vội vàng đuổi theo. Nhìn vào bóng lưng của Lãnh Lăng Vân, nở nụ cười tan nát.
“Khắc Lôi Nhã! Ngươi đi chết đi!” Liễu Tuyết Tình quát to, xông tới.
Lãnh Lăng Vân đi sau cùng đột nhiên xoay người lại, không hề do dự mà quăng một luồng ma pháp Quang Minh tới. Ánh sáng màu trắng đẹp đẽ xuyên qua thân thể Liễu Tuyết Tình. Lãnh Lăng Vân ngẩn ngơ nhìn Liễu Tuyết Tình tay không vũ khí, cũng không có bất kỳ ma pháp gì. Nàng không thi triển ma pháp! Nói cách khác, nàng không hề có ý định ra tay?!
Thích Ngạo Sương quay đầu lại, nhìn đôi mắt của Liễu Tuyết Tình và nụ cười đau đớn nhưng thỏa mãn trên mặt nàng ta, khẽ cau mày.
“Đi thôi.” Thích Ngạo Sương hờ hững nói, gọi suy nghĩ của mọi người phía sau về, chỉ để lại mình Lãnh Lăng Vân. Người đáng ghét cũng có lúc như Liễu Tuyết Tình. Giờ đây nàng không phải là Thánh nữ cao quý, không phải nữ tử có lòng đố kỵ mãnh liệt mà chỉ là một nữ nhân đáng thương với khát vọng có được tình yêu của mình mà vĩnh viễn không có được.
Máu tươi tràn ra khỏi miệng Liễu Tuyết Tình. Ma pháp Quang Minh của Lãnh Lăng Vân xuyên qua người nàng, tạo thành một dòng máu. Máu tươi nhìn thấy mà ghê nhuộm đỏ quần áo nàng. Nàng ngã xuống đất, si ngốc mà nhìn Lãnh Lăng Vân.
Lãnh Lăng Vân ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn Liễu Tuyết Tình, trong mắt không có gợn sóng, hờ hững hỏi: “Vì sao?”
Liễu Tuyết Tình cố gắng nặn ra nụ cười, nói một cách khó khăn: “Ta…Ta chỉ muốn chàng nhớ tới ta. Dù chỉ trong giờ phút này. Ta…ta chỉ muốn chết trong tay chàng…” Đáy mắt Liễu Tuyết Tình tràn ngập đau khổ. Vì người kia, chàng có thể không chút chần chừ ra tay với mình. Tuy đã sớm biết nhưng xảy ra thật thì lại thấy trái tim đau đớn quá. Vậy thì vào giờ khắc cuối cùng này, hãy để chàng nhớ mình, dù chỉ một chút ngắn ngủi cũng tốt…”
Lãnh Lăng Vân im lặng nhìn Liễu Tuyết Tình. Liễu Tuyết Tình mỉm cười nhìn Lãnh Lăng Vân. Thời gian nhưng ngừng lại.
Lâu sau, Lãnh Lăng Vân từ từ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt của Liễu Tuyết Tình để nó nhắm lại. Giờ phút này nàng đã không còn thở nữa.
Lãnh Lăng Vân thu tay về, quay đầu, đứng dậy, nhìn về phía trước, nở nụ cười cay đắng. Ngạo Sương, ta đi đây. Nàng sẽ nhớ tới ta chứ?
Thích Ngạo Sương đứng trước cửa lớn của thần điện Quang Minh, ngẩng đầu nhìn lên trời, hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, từ từ đi về một phía. Phía đó là con đường nàng vô cùng quen thuộc.
Phủ Hi Nhĩ.
Ngoài dự đoán của mọi người, trong phủ Hi Nhĩ không có bóng người. Nhưng không hề có vẻ hỗn loạn. Tất cả đều vô cùng chỉnh tề, không nhếch nhác như phủ của những quý tộc khác. Những quý tộc đó đã sớm bỏ trốn, phủ đệ dĩ nhiên là vô cùng lộn xộn.
Có một hình bóng quen thuộc đứng thẳng tắp trước cửa lớn.
Tóc vàng tung bay, trong đôi mắt màu xanh là lạnh lùng và kiên quyết. Lạp Tây Á.
“Muội chờ tỷ đã lâu!” Lạp Tây Á đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương, lạnh lẽo nói.
Thích Ngạo Sương nhẹ nâng tay, ngăn người đang chuẩn bị ra tay phía sau. Tẫn Diêm và mọi người lùi lại. Bọn họ biết, đây là chuyện của Ngạo Sương.
“Muội không phải là đối thủ của tỷ.” Thích Ngạo Sương hờ hững nói.
“Có phải là đối thủ hay không thì phải thử mới biết được!” Lạp Tây Á cắn môi, cau mày, ném ra một câu đầy thù hận, trên tay bắt đầu tập hợp nguyên tố ma pháp.
“Sét đánh!” Lạp Tây Á quát khẽ, trên tay đã tập hợp được một dòng điện, cứ như vậy mà bổ về phía Thích Ngạo Sương. Nhưng tia sét chỉ dừng lại trước mặt Thích Ngạo Sương, tạo thành một gợn sóng rồi biến mất như không tồn tại, như giọt mưa rơi xuống mặt hồ. Thích Ngạo Sương chỉ tạo một kết giới trong suốt chứ không ra tay.
“Sấm vang chớp giật!” Lạp Tây Á đứng lại, ánh sáng lạnh bắn ra từ đôi mắt, vung hai tay lên, đọc nhanh chú ngữ.
Một luồng sét đánh xuống đầu Thích Ngạo Sương nhưng vẫn như cũ. Sét đánh lên trên Thích Ngạo Sương liền tạo thành gợn sóng rồi biến mất.
“Muội tiến bộ rất nhiều.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói.
Lạp Tây Á cắn môi, chắp hai tay trước ngực, đọc chú ngữ phức tạp, sau đó, sét dày đặc xuất hiện trên đầu Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương không ngẩng đầu, chỉ hờ hững nhìn Lạp Tây Á đang cố gắng, không lên tiếng.
“Sấm chớp mưa bão!” Hai mắt Lạp Tây Á mở to, thả ra ma pháp cao nhất mà nàng có thể làm được. 
Tiếng ầm âm vang lên nhưng sét với lực sát thương khổng lồ khi đánh lên người Thích Ngạo Sương vẫn chỉ như gợn sóng rồi biến mất.
“Tỷ nói rồi, muội không phải là đối thủ của tỷ.” Thích Ngạo Sương hờ hững nói xong, liền đi về phía trước. Người nàng muốn tìm là người dính đầy máu tươi của mẫu thân trên tay kia.
“Đứng lại!” Lạp Tây Á đưa tay chặn trước mặt Thích Ngạo Sương, khuôn mặt tràn đầy bướng bỉnh.
Thích Ngạo Sương chậm rãi cúi đầu nhìn thiếu nữ bướng bỉnh trước mặt, bỗng đưa tay ra sờ lên đầu Lạp Tây Á, nở nụ cười nhàn nhạt, lạnh nhạt nói: “Muội cao hơn.”
Lạp Tây Á mím chặt môi, nước mắt không kìm được chảy xuống, “oa” một tiếng khóc lên, vươn tay ôm lấy Thích Ngạo Sương, khóc lớn: “Tại sao? Tại sao lúc đầu tỷ không dẫn muội đi? Tại sao tỷ lại bỏ muội lại? Tại sao tỷ lại bỏ đi? Tại sao tỷ không cần muội nữa?”
Thích Ngạo Sương thở dài, không nói lời nào.
“Muội biết, muội biết là do lúc đó muội không đứng ra. Nhưng muội vẫn luôn hối hận, thật hối hận. Vừa hối hận vừa giận mình sao ban đầu không đứng ra. Muội hối hận. Tỷ tỷ! Hu hu hu hu… Tỷ tỷ! Muội nhớ tỷ! Muội nhớ tỷ!” Lạp Tây Á gào khóc, ôm chặt lấy Thích Ngạo Sương không chịu buông ra.
Thích Ngạo Sương vuốt tóc Lạp Tây Á, nhàn nhạt cười: “Ừ, tỷ hiểu rồi.”
Lạp Tây Á khóc đến nỗi thở không ra hơi, có nói gì cũng không chịu buông tay ra. Thích Ngạo Sương không động đậy, mặc cho Lạp Tây Á mít ướt ôm nàng mà khóc.
“Hạ nhân đều đã đưa ra ngoài, bây giờ phủ Hi Nhĩ không có ai. Phụ thân đã sớm mất tích. Đại ca cũng mất tích. Nhà này chẳng còn gì cả.” Lâu sau Lạp Tây Á mới lấy lại tinh thần, lau nước mắt, nói với Thích Ngạo Sương.
“Ừ.” Thích Ngạo Sương chỉ hờ hững ừ một tiếng. Nàng không nói gì nữa, nhấc chân bước vào. Bởi vì nàng cảm nhận được người kia không rời đi.
“Mọi người chờ ở đây đi.” Thích Ngạo Sương không quay lại, chỉ nhẹ nhàng bỏ lại một câu. Tất cả mọi người dừng bước, Lạp Tây Á định đi cùng lại bị Tẫn Diêm kéo lại. Lạp Tây Á cau mày, quay đầu, mặt lạnh lẽo nhìn Tẫn Diêm. Tẫn Diêm nhẹ lắc đầu, đáy mắt không có chút nhiệt độ, mang đầy ý cảnh cáo. Lạp Tây Á lui lại, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương chậm rãi đi vào nơi mà nàng đã từng quen thuộc nhất. Đại sảnh xa hoa rộng rãi. Chính ở nơi này nàng đã tổ chức sinh nhật lần thứ mười lăm. Bước qua hành lang, mắt Thích Ngạo Sương nhìn về phía nhà ấm trồng hoa và sân huấn luyện ở phía bên phải. Nơi này không thể phai mờ trong ký ức. Thoải mái uống trà trong vườn hoa, Bạch Đế đột nhiên xuất hiện ở sân huấn luyện, lúc cùng Tẫn Diêm đối chiến khắc khổ. Phủ Hi Nhĩ đã từng huy hoàng, nay biến thành một nơi hoang vu.
Nơi đây không còn tiếng cười ấm áp của Khải Sắt Lâm.
Thích Ngạo Sương từ từ bước đi, tới trước phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, kinh ngạc mà nhìn cái giường. Tại đây, lần đầu tiên mình mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Khải Sắt Lâm. Tại đây, lần đầu tiên mình thấy được ánh mặt trời khi đi tới thế giới này.
Tất cả, dường như đã qua mấy đời, dường như chỉ mới hôm qua.
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người đi tới thư phòng. 
Đẩy cửa thư phòng ra, khắc sâu vào tầm mắt chính là huy hiệu hình hoa Tường Vi trên tường.
Cờ hoa Tường Vi vĩnh viễn tung bay, nhà Hi Nhĩ vĩnh viễn tồn tại… Từng thề nguyền hẹn ước, nay đều đã qua.
Có lẽ, từ lúc đó, Cổ Đốn đã biết mình không phải là Khắc Lôi Nhã.
“Rốt cuộc ngươi đã đến…” Một giọng nói già nua vang lên bên tai Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương không quay lại. Giọng nói này là của Cổ Đốn.
“Ta nói rồi, nhất định ta sẽ quay lại.” Thích Ngạo Sương lạnh lùng cười, xoay người nhìn Cổ Đốn đứng trước kệ sách.
“Ta từng nghĩ, ta đối xử với con như vậy có phải là sai rồi không.” Cổ Đốn nhìn Thích Ngạo Sương, chậm rãi nói, “Suy nghĩ rất nhiều, ta nghĩ là mình không sai. Phải có người hy sinh vì sự phồn thịnh và sự tồn tại vĩnh viễn của nhà Hi Nhĩ. Cái giá phải trả rất lớn.”
Thích Ngạo Sương cười nhạt, nụ cười châm chọc hiện lên trên khóe miệng. Người này vẫn khăng khăng như thế. Trong mắt ông, tất cả đều có thể hy sinh.
“Nhưng nhà Hi Nhĩ vĩnh viễn đã không còn tồn tại. Tất cả đều hóa thành hư không.” Thích Ngạo Sương cười lạnh, nhìn khuôn mặt cố tỏ ra bình tĩnh của Cổ Đốn trước mặt đang dần dần vặn vẹo. Trước mặt Thích Ngạo Sương lại hiện lên đôi mắt dịu dàng tràn đầy đau lòng của Khải Sắt Lâm, càng hận người trước mặt hơn, tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình. “Ha ha, nhà Hi Nhĩ? Nhà Hi Nhĩ phồn thịnh đã lâu, bây giờ còn gì? Bây giờ chẳng phải ông như chó nhà có tang vậy. Đừng nói là không có nhà, ngay cả chủ nhân cũng không có. An Mạt Cách Lan đã bị diệt, ông còn gì?” Thích Ngạo Sương nhìn Cổ Đốn lộ ra ánh mắt độc ác trước mắt, cười lạnh không ngừng. Cuối cùng cũng có ngày này. Cuối cùng có thể phá hủy tất cả của người trước mặt!
Cổ Đốn trợn tròn mắt, nắm chặt nắm tay. Đột nhiên ông hét lớn một tiếng rồi vọt lên, phát ra đấu khí, hung hăng tung một quyền về phía Thích Ngạo Sương.
Nắm đấm phóng lớn trước mặt Thích Ngạo Sương. Trước mắt nàng bỗng hiện ra cảnh tượng ngày đó. Chính là nắm đấm này đã đánh vào giữa lưng Khải Sắt Lâm, máu tươi nhiễm đỏ cả người bà. Chính là người này đã giết Khải Sắt Lâm mà nàng quan tâm nhất!
Thích Ngạo Sương không né tránh, đáy mắt thoáng qua ánh sáng khát máu. Nàng nhẹ nhàng nâng tay tiếp nhận nắm đấm của Cổ Đốn, không bóp nát mà chỉ bắt lấy nắm đấm như vắt mì, vung nhẹ tay lên. Cái tay này của Cổ Đốn đã bị phế. Tiếng kêu thê lương tràn ngập căn phòng. Cổ Đốn đau đến mức co quắp cả người. Ông không hề ngờ rằng người trước mặt sẽ dùng cách tàn nhẫn như vậy để đối xử với ông.
“Đồ độc ác. Ngươi là ác ma…” Cổ Đốn đau đến mức không ngừng hít không khí, khó khăn nói ra mấy chữ này. Hận ý với Thích Ngạo Sương càng sâu hơn.
Thích Ngạo Sương cười mỉa mai: “Ông không phải là người đầu tiên nói ta như thế.” Thích Ngạo Sương vung nhẹ tay lên, hất Cổ Đốn ra. Thân thể ông đập mạnh vào tường phía sau, từ từ rơi xuống.
“Nhà Hi Nhĩ, vốn là gia tộc sừng sững không ngã…” Cổ Đốn nằm rạp trên đất, đôi mắt vô hồn, lẩm bẩm nói.
“Từ nay về sau, trên đại lục này sẽ không còn gia tộc Hi Nhĩ nữa.” Sâu trong mắt Thích Ngạo Sương không có chút nhiệt độ nào, vung tay lên. Huy hiệu hoa Tường Vi trên tường bốc cháy, sau đó hóa thành tro. 
“Ta giết ngươi!” Cổ Đốn nổi điên kêu lên, định đứng lên.
“Ông nghĩ rằng mình là đối thủ của ta sao sao?” Thích Ngạo Sương cười lạnh, hỏi mỉa mai.
“Ngươi là tội nhân khiến nhà Hi Nhĩ rơi vào kết cục này! Ngươi đáng chết, có chết một trăm lần một ngàn lần một vạn lần cũng không đủ đền tội lớn này của ngươi!” Mặt Cổ Đốn đầy dữ tợn, rống giận, gương mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, hai mắt đỏ ngầu.
Thích Ngạo Sương chỉ lẳng lặng nhìn Cổ Đốn. Người này đã hoàn toàn bị danh lợi ăn mòn, không còn tình cảm của nhân loại. Là đáng buồn hay nực cười?
“Đi chết đi! Nữ nhân hạ tiện không rõ thân phận!” Cổ Đốn cười như điên, phát ra đấu khí đẹp mắt, nắm mạnh tay thành nắm đấm.
Thích Ngạo Sương ngẩn ra, trong lòng dâng lên cảm giác chẳng lành. Cảm giác này rất giống khi bị người của thần điện Quang Minh phục kích trong rừng! Cổ Đốn không ra tay với nàng mà là đánh lên sàn nhà?!
Mọi người kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài. Bởi vì nơi này không thể gây tổn thương cho Thích Ngạo Sương được. Cho nên khi Thích Ngạo Sương một mình vào đối mặt với Cổ Đốn thì không ai lo lắng.
Nhưng ngay sau đó, mọi người như bị sét đánh.
Tiếng nổ lớn vang dội bầu trời, đinh tai nhức óc! Trước mặt bọn họ, ánh sáng trắng mạnh đến mức mắt mọi người không thể mở ra, sóng khí cuồng bạo đánh nhanh tới, đánh bay tất cả mọi thứ xung quanh. Mảnh vỡ của tòa nhà văng khắp nơi. Bạch Đế và Hắc Vũ nhanh chóng tạo kết giới, chặn lại sóng khí cuồng bạo này. Trước mắt chỉ có một màu trắng như tuyết, không thể nhìn thấy gì. Một đám mây hình nấm mọc lên giữa trời.
Khi trước mắt dần rõ ràng, mọi người thấy tình cảnh trước mắt thì lòng không ngừng trầm xuống.
Phủ Hi Nhĩ đã thành một mảnh đất bằng phẳng. 
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.