Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 27: Thật quái lạ




"Ta biết rõ ngươi đến đây vì Thí Thiên." Nữ vương Tinh Linh ưu nhã mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời Thích Ngạo Sương, nhưng gương mặt Thích Ngạo Sương vẫn bình tĩnh như cũ. Con ngươi của Nữ Vương Tinh Linh thoáng một tia tán thưởng, nhân loại này rất có định lực. Thần Tinh Linh phân phó như vậy chắc có lý do của Thần.
Thích Ngạo Sương không nói gì, lẳng lặng chờ Nữ Vương Tinh Linh nói tiếp.
"Vốn dĩ, Thí Thiên rất quý không thể đưa cho ngươi." Nữ vương Tinh Linh mỉm cười như nước, khẽ dừng lại sau đó Nữ Vương Tinh Linh nói tiếp "Chỉ là, bây giờ chỉ cần ngươi đồng ý một điều kiện ta sẽ đem Thí Thiên đưa cho ngươi."
"Xin Nữ vương bệ hạ cứ nói." Thích Ngạo Sương nghiêm túc dò hỏi.
"Xin ngươi mang con trai ta Áo Tư Tháp theo bên cạnh ngươi, cho đến khi mọi việc hoàn thành." Nữ Vương Tinh Linh mỉm cười nói ra một câu khiến Thích Ngạo Sương kinh ngạc.
Áo Tư Tháp? Cái tên Vương tử Tinh Linh cao ngạo đó? Ta ngất, nói đùa cái gì vậy! Mang cái tên Tinh Linh ấy đi cùng? Làm ơn, xem nàng bây giờ đi, không muốn gây thêm phiền toái đâu. Nữ Vương Tinh Linh này đang suy nghĩ cái gì thế, còn ngại bây giờ nàng không đủ thảm sao? Còn muốn nàng mang cái tên Vương tử này nữa. Mà cái tính tình của vị Vương tử này có ‘tốt’ đến không ai chịu nỗi. Mà, nhìn cái tư thế của hắn đi cái lỗ mũi hướng lên trời, ở chung một chỗ với người như vậy, thật tổn thọ á! "Nữ vương bệ hạ, ngài biết ta muốn làm việc gì không?" Thích Ngạo Sương cười nhạt, không đợi Nữ vương Tinh Linh trả lời, Thích Ngạo Sương đã tiếp tục nói "Nữ vương bệ hạ biết thân phận của ta bây giờ không? Bây giờ ta chỉ là một kẻ diễn trò mà thôi. Mà quan trọng nhất ta là tội phạm của đế quốc An Mạt Cách Lan còn có Thần điện Quang Minh nữa. Người muốn Vương tử trở thành bạn đồng hành của ta, người muốn như vậy thật sao?"
Sắc mặt của Áo Tư Tháp hơi đổi, khóe mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh này của Thích Ngạo Sương, sâu trong con ngươi dâng lên tia khinh thường. Tinh linh tộc luôn luôn thích cái đẹp, Thích Ngạo Sương này rất bình thường thậm chí có thể nói là tướng mạo xấu xí khiến Áo Tư Tháp có chút chán ghét. Hiện tại lại nghe nàng là tội phạm từ trong miệng của nàng, trong lòng càng thêm không thích. Nếu không phải mẫu hậu nói đây là chỉ ý của Thần Tinh Linh, thì hắn sẽ không muốn đi theo nhân loại dơ bẩn này rời khỏi Tinh Linh Chi Sâm!
Ánh mắt Nữ vương Tinh Linh chỉ hơi hơi biến đổi liền lập tức khôi phục trạng thái mỉm cười ban đầu, thản nhiên nói: "Ta nghĩ con trai của ta sẽ có thể tự vệ. Hắn tuyệt đối sẽ là một trợ thủ đắc lực của ngươi. Thân phận của ngươi ta không để ý."
"Nhưng ta để ý thân phận của Vương Tử Điện Hạ." Thích Ngạo Sương lại không chút khách khí lạnh lùng nói "Ta vừa đi ra ngoài chính là tiêu điểm, cho nên ta mới ăn mặc thành bộ dáng này vì không muốn bị người khác nhận ra. Mà bộ dạng cùng với cái lỗ tai của Vương Tử Tinh Linh, quá bắt mắt, ra ngoài chính là phiền toái."
"Ngươi!" Sau khi nghe xong lời nói của Thích Ngạo Sương thì Áo Tư Tháp, tức giận lan tràn trong lòng. Lại có người ghét bỏ hắn! Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên có người ghét bỏ hắn! Ánh mắt của Áo Tư Tháp nhìn về vẻ mặt bình thường của Thích Ngạo Sương, trong lòng nghĩ, dáng vẻ bên ngoài của nhân loại này đã được thay đổi? Vậy bộ dạng chân chính của nàng như thế nào?
"Ta nói đều là sự thật." Thích Ngạo Sương không để ý đến ở vẻ mặt khó chịu Vương Tử Tinh Linh bên cạnh, mà nhìn chằm chằm về phía Nữ Vương Tinh Linh đang ngồi, chờ câu trả lời của Nữ Vương Tinh Linh.
Nữ vương Tinh Linh vẫn như cũ dịu dàng nở nụ cười, mở miệng nói: "Ta sẽ nghĩ biện pháp ẩn lỗ tai hắn đi. Dùng nón che đi bộ dáng bên ngoài của hắn, ta nghĩ không có vấn đề chứ? Hơn nữa ta nghĩ thực lực hiện giờ của các ngươi thì giải quyết một chút phiền toái nhỏ không thành vấn đề chứ."
Thích Ngạo Sương nhìn Nữ Vương Tinh Linh đang mỉm cười, trong lòng chợt có cảm giác. Nữ Vương này, hình như không giống bộ mặt dịu dàng đoan trang này. Không thể đánh giá người qua bề ngoài......, đây là một người phúc hắc.
Nữ Vương đã nói như vậy, Thích Ngạo Sương còn có thể nói cái gì đây? Muốn lấy Thí Thiên từ trên tay người ta thì phải đáp ứng thôi.
"Được. Ta chấp nhận." Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, không từ chối nữa. Muốn Nữ Vương Tinh Linh đưa ra Thí Thiên thật phiền phức. Phải mang theo Vương tử Tinh Linh này thật tổn thọ á. Cho dù Vương tử Tinh Linh cao ngạo này có cao ngạo đến đâu, nàng cũng có biện pháp khắc chết hắn!
Đáy mắt Nữ Vương Tinh Linh thoáng qua một chút thần thái, hiển nhiên chính là đang nói vậy mới ngoan chứ. Nhìn thấy thế Thích Ngạo Sương lạnh sống lưng. 
"Đã như thế, ta liền đem Thí Thiên giao cho ngươi." Nữ vương Tinh Linh mỉm cười, quay đầu lại nói với Tinh linh đang đứng bên cạnh "Đi đi, đem Thí Thiên ra đây!"
Thích Ngạo Sương khẽ nhướng mày, hiệu suất làm việc của Thần Hắc Ám vô cùng cao nha, nhanh như vậy đã làm xong việc với Thần Tinh Linh. Mặc dù Thần Hắc Ám rất sợ chết, bỉ ổi vô sỉ, nhìn thấy Nữ Thần Quang Minh liền chạy trối chết, như thế thì sao chứ. Thế có thể biết. Thần Tinh Linh cũng không phải tốt gì. Cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, quan hệ tốt với Thần Hắc Ám như thế, thì tốt ở chỗ nào? Chỉ là lời nói này Thích Ngạo Sương sẽ không nói trước mặt đám Tinh Linh này. Nàng không muốn bị những mũi tên đó bắn thành con nhím.
Thời điểm 2 Tinh Linh trở lại trên tay cầm một trường thương màu bạc vẻ mặt rất trịnh trọng, các Tinh Linh ở cửa đại điện đều đưa mắt nhìn vào trong, ánh mắt nhìn về Trường Thương màu bạc hoa lệ. Mà nét mặt của hai Tinh linh rất trang nghiêm thần thánh khi đem trường thương đến trước mặt Nữ vương Tinh Linh.
Nữ vương Tinh Linh chậm rãi đứng lên, 2 tay cầm lấy Trường Thương, hai Tinh linh lui ra, Nữ vương Tinh Linh chậm rãi đi tới trước mặt Thích Ngạo Sương, trầm giọng nói: "Khi ngươi hoàn thành việc của ngươi, ta hi vọng ngươi có thể đem Thí Thiên trả lại cho chúng ta."
"Ta biết rồi." Thích Ngạo Sương cũng trịnh trọng dùng 2 tay nhận Thí Thiên, nghiêm túc đáp trả.
Nữ vương Tinh Linh mỉm cười: "Áo Tư Tháp làm phiền ngươi chăm sóc."
Thích Ngạo Sương bỏ Thí Thiên vào Chiếc nhẫn không gian, khóe mắt nhìn về phía bộ mặt cao ngạo và khó chịu của Vương Tử Tinh Linh, trong lòng cũng khó chịu. Nữ vương Tinh Linh này cũng thật âm hiểm. Để cái tên Hoàng tử Tinh Linh cao ngạo vô lễ theo bên mình, thứ nhất là về sau có thể đem Thí Thiên về, thứ hai chỉ sợ là muốn nàng mang Vương Tử Tinh Linh cao ngạo này đi ra ngoài để rèn luyện thôi. Nghĩ thế nào thì Thích Ngạo Sương cũng nghiêng về điều thứ 2. Để cho mình dẫn con trai của nàng ra ngoài rèn luyện để có kinh nghiệm, còn miễn phí, thật là âm hiểm vô sỉ. Mà Nữ vương Tinh Linh vẫn cười dịu dàng đoan trang vả lại còn hào phóng: "Như vậy, tiểu thư Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã, tất cả phải nhờ ngươi rồi. Các ngươi nghỉ ngơi hai ngày rồi hãy lên đường."
"Cảm tạ nữ vương bệ hạ thịnh tình chiêu đãi." Thích Ngạo Sương khẽ cúi đầu hành lễ khách khí nói.
Nữ vương Tinh Linh vỗ vỗ nhẹ bàn tay, lập tức có một thị nữ Tinh linh xuất hiện.
"Ô Lợi Tạp, mang các vị khách tôn quý đi nghỉ." Nữ vương Tinh Linh mỉm cười phân phó.
"Dạ, bệ hạ." Thị nữ Ô Lợi Tạp hậu lễ, chân thành đi tới trước mặt Thích Ngạo Sương, nhẹ nhàng nói: "Các vị mời đi theo ta." Tinh linh tộc thích yên tĩnh, hơn nữa đối mặt với nhân loại rất chán ghét, nên cũng sẽ không cần mở tiệc hoan nghênh bọn họ.
Đoàn người Thích Ngạo Sương rời đi, khuôn mặt Áo Tư Tháp không kiên nhẫn vẫn ở lại trong đại điện, không rời đi.
"Áo Tư Tháp, con, trong lòng khó hiểu phải hay không?" Nữ vương Tinh Linh mỉm cười nhìn nhi tử cao ngạo này của mình. Không thể không thừa nhận, đứa bé có tư cách cao ngạo. Nhưng mà, như vậy thì không có cách nào có thể làm Tinh Linh Vương, cho nên Nữ vương Tinh Linh mới ra quyết định bắt Áo Tư Tháp đi theo Thích Ngạo Sương.
"Ta không hiểu, mẫu hậu, vì sao người phải làm như vậy? Nhân loại kia, chúng ta theo ý chỉ của Thần Tinh Linh, đã đem Thí Thiên giao cho bọn họ. Đợi nàng làm xong chuyện cần làm, nàng sẽ chủ động trả cho chúng ta. Dầu gì mẫu hậu có thể phái những người khác đi cùng, vì sao phải là ta?" Khuôn mặt Vương Tử Tinh Linh Áo Tư Tháp mất hứng.
"Áo Tư Tháp, ngươi theo nàng ra ngoài du ngoạn thôi. Về sau ngươi sẽ hiểu quyết định bây giờ của ta." Nữ vương Tinh Linh biết rõ con trai của mình. Bất luận bây giờ nàng nói gì, Áo Tư Tháp cũng sẽ không nghe. Đứa bé này, chỉ có chân chính cảm nhận mới có thể phục. Để hắn ra ngoài tôi luyện một lần cũng tốt.
Áo Tư Tháp há mồm còn muốn nói gì nữa, Nữ vương Tinh Linh lại giơ tay lên ngăn lại, lạnh nhạt nói: "Ta mệt, đi nghỉ trước. Lúc nào bọn họ lên đường, ngươi đi theo." Nữ vương Tinh Linh giơ tay lên, một tia ánh sáng màu bạc trắng đổ xuống, chiếu vào lỗ tai Áo Tư Tháp. Rất nhanh, chóp nhọn 2 bên tai của Áo Tư Tháp từ từ biến mất, biến thành tai của nhân loại. Bây giờ nhìn thấy, dáng ngoài của Áo Tư Tháp so với nhân loại không có gì khác biệt. Khác nhau chỉ là diện mạo của hắn rất tuấn mĩ, da trắng nõn hơn nhân loại một chút mà thôi.
Nữ vương Tinh Linh làm pháp xong thì rời đi ngay, để Áo Tư Tháp mất hồn một mình đứng trên đại điện.
Ban đêm, nàng và Lãnh Lăng Vân còn có Hắc Long Bản bàn luận, ngày mai sẽ rời đi. Trở lại phòng mà Tinh Linh tộc đã chuẩn bị cho nàng nằm xuống, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ, nhưng vẫn bò dậy mở cửa liền thấy một Tinh Linh mỹ lệ đứng ở cửa.
"Xin hỏi có việc gì? Hay là Nữ vương bệ hạ muốn triệu kiến ta?" Thích Ngạo Sương nghi hoặc nhìn Tinh linh trước mắt. Cách ăn mặc của Tinh linh trước mặt không giống thị nữ, nàng mặc quần áo màu trắng có thêu một chút hoa văn màu xanh lá cây. Khí chất dịu dàng hào phóng, đứng ở cửa hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Thích Ngạo Sương khẽ cau mày đang chuẩn bị mở miệng hỏi tiếp, Tinh Linh kia lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Ta, có thể vào trong không?"
Trong lòng Thích Ngạo Sương nghi ngờ nhưng vẫn tránh ra một bên mời Nữ Tinh Linh mỹ lệ kia vào.
Đóng cửa lại, Thích Ngạo Sương cũng đi vào. Nữ Tinh Linh kia mỉm cười tự giới thiệu mình: "Tiểu thư Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã, xin chào. Ta là Đại Trưởng của Lão Tinh linh tộc, Mạc Na."
"Xin chào." Thích Ngạo Sương cũng lễ phép gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: "Là Nữ vương kêu ngài đến giao phó gì sao?"
"A, không, không phải." Mạc Na vội vàng khoát tay, sắc mặt có chút mất tự nhiên. 
"Vậy?" Thích Ngạo Sương càng thêm nghi ngờ. Không phải Tinh linh tộc rất ghét loài người sao? Mà sao vị Đại trưởng lão của Tinh Linh tộc lại đến tìm nàng?
"Ta, ta......" Mạc Na có chút thấp thỏm, có chút ngượng ngùng, nhìn ánh mắt khó hiểu của Thích Ngạo Sương rốt cuộc cũng mở miệng: "Ta, ta muốn hỏi thăm ngươi một người."
"Hả?" Thích Ngạo Sương càng thêm tò mò, nhíu mày nói:v"Người nào?" 
"Khắc Lý Phu." Nữ Tinh linh có chút ngượng ngùng nói.
Hả? Thích Ngạo Sương vừa nghe, chân mày cau lại.
Có gian tình! Ba chữ xuất hiện ngay lập tức trong đầu Thích Ngạo Sương. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.