Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 14: Có phúc khó hưởng




Editor: Nhóc tinh nghịch
Vi Ân Tư thấp thỏm nhìn Thích Ngạo Sương lúc này mặt hơi khó chịu. Giờ hắn mới nhớ ra mình không có tư cách chuyển món ăn. Là Thích Ngạo Sương mời mà mình lại tự chủ trương như thế.
“Ta không đồng ý, mời đi ra ngoài đi.” Thích Ngạo Sương lạnh lùng nói.
Thiếu niên đứng ở cửa quay sang, nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm, rất lâu không nói gì. Đáy mắt hắn có tia độc ác, cứ đứng như thế mà nhìn Thích Ngạo Sương, tựa như muốn ghi tạc hình dáng của nàng vào lòng. Lâu sau, hắn mới xoay người rời đi.
Nhã gian yên lặng lại. Thích Ngạo Sương vung nhẹ tay lên, một luồng gió thoảng qua, cửa đóng lại.
Sắc mặt Vi Ân Tư hơi buồn bã, cúi đầu nhìn thức ăn tinh xảo trên bàn, không còn khẩu vị.
“Vi Ân Tư, huynh biết vì sao ta lại đổi ý không?” Thích Ngạo Sương thản nhiên hỏi.
Vi Ân Tư lắc đầu, không nói.
“Huynh quen Bối Sắt Phân Ni à?” chợt, Thích Ngạo Sương nói.
Vi Ân Tư ngẩng phắt đầu lên, đáy mắt hơi hoảng sợ.
“Huynh vừa nói lúc còn nhỏ huynh thích món điểm tâm này, hẳn là có liên quan tới Bối Sắt Phân Ni. Nhất định giữa các huynh có chuyện xưa, nếu không huynh sẽ không có phản ứng kỳ lạ như thế khi thấy món ăn này. Huynh cũng nghe đấy, mỗi lần Bối Sắt Phân Ni tới đây thì nhất định sẽ ăn món này.” Thích Ngạo Sương không mặn không nhạt, chậm rãi nói, liên kết những lời Vi Ân Tư nói lại với nhau. Càng nói, sắc mặt Vi Ân Tư càng tái nhợt.
Thích Ngạo Sương không nói nữa, chỉ im lặng chờ đợi.
Lâu sau, Vi Ân Tư nhẹ thở dài, nói hơi xót xa: “Vậy thì sao? Nàng là nữ nhi bảo bối của Thành chủ thành Bích Ngọc, địa vị cao quý. Ta chỉ cần đứng nhìn nàng ở một góc nhỏ là được, nhìn nàng sống tốt là ổn rồi.”
“Huynh không nên nhường món ăn này cho nam nhân khác, để nam nhân khác lấy lòng nàng.” Thích Ngạo Sương lạnh lùng nói.
“Ta….” Vi Ân Tư há hốc miệng, cứng lưỡi, không biết nói gì cho phải.
“Không thử thì làm sao biết được. Nàng vẫn nhớ mãi không quên món ăn đó, chứng tỏ vẫn chưa quên huynh.” Thích Ngạo Sương nghĩ tới nữ nhân gợi cảm cao ngạo vừa rồi, trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ dáng vẻ đó chỉ là giả vờ?
“Vậy thì sao? Bây giờ nàng căn bản chưa nhận ra ta. Ta…Ta vì muốn thấy nàng cho nên mới dốc sức vào học viện Tinh Thần.” Vi Ân Tư cười khổ, nói thật nhỏ.
Vì muốn thấy nữ nhân kia nên mới vào học viện Tinh Thần? Thích Ngạo Sương có thể tưởng tượng được nỗi khó khăn trong đó. Một đứa con riêng ti tiện, phải vào một môn phái, sau đó được đề cử tham gia khảo hạch vào học viện Tinh Thần, phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng để có được những điều này. Thật không ngờ người này lại si tình như thế.
“Thích Ngạo Sương….” Chợt, Vi Ân Tư nhẹ nhàng nói.
“Hả?” Thích Ngạo Sương quay sang nhìn Vi Ân Tư, bưng rượu ngọt lên, nhẹ nhàng nhấp.
“Sao huynh lại đa nghi như nữ nhân vậy?” Vi Ân Tư nhìn Thích Ngạo Sương, nói vô cùng nghiêm túc.
Phốc ————
Thích Ngạo Sương phun hết rượu ngọt trong miệng vào thẳng mặt Vi Ân Tư.
“Ấy, ngại quá, ngại quá.” Thích Ngạo Sương vội vàng xin lỗi, đưa khăn ăn màu trắng trên bàn cho Vi Ân Tư.
Vi Ân Tư rơi lệ đầy mặt, nhận lấy, im lặng lau mặt. Không hiểu sao mình chỉ hỏi một câu mà Thích Ngạo Sương lại có phản ứng mạnh như thế.
“Không có.” Lúc này, Thích Ngạo Sương mới trả lời câu hỏi của Vi Ân Tư, nhưng trong lòng bỗng hiện lên bóng dáng của Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân. Bây giờ bọn họ ổn không?
Bây giờ Tạp Mễ Nhĩ đang ở đâu? Có còn đứng ở nơi mình không biết, yên lặng dõi theo mình không?
Tẫn Diêm, Ngõa Nhĩ Đa, Hạ Thiên, Hắc Long Bản, Kiều Sở Tâm, Đông Phong Hầu, bây giờ bọn họ thế nào? Sống có tốt không?
“Thích Ngạo Sương?” Vi Ân Tư nhìn Thích Ngạo Sương đang thất thần, nhỏ giọng gọi.
“À, không sao.” Thích Ngạo Sương phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười.
Ăn cơm xong, Thích Ngạo Sương và Vi Ân Tư rời đi. Lúc đi ngang qua nhã gian của Bối Sắt Phân Ni, Vi Ân Tư liếc nhìn cánh cửa, đáy mắt thoáng qua bi thương, rồi xoay người rời đi với Thích Ngạo Sương.
Trở lại phòng ngủ, hai người đều có tâm sự riêng nên không ngủ được.
“Thích Ngạo Sương, sắp tới ngày tu luyện ở tháp Tinh Thần Thiên rồi. Huynh có muốn tham gia không?” Vi Ân Tư chợt lên tiếng hỏi.
“Ừ. Muốn.” Thích Ngạo Sương không chần chừ, đáp rất kiên quyết.
“Có lẽ qua lần tu luyện này chúng ta sẽ không là bạn cùng phòng nữa.” Vi Ân Tư buồn bã nói. Thực lực của Thích Ngạo Sương cách hắn rất xa. Từ ngày hắn được nàng cứu từ tay thuộc hạ của A Thập Lâm là hắn đã biết.
“Không ở cùng nhau nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói, trong lòng biết thiếu niên gầy yếu có tính cách cứng cỏi này thực ra rất tự ti.
“Ừ.” Vi Ân Tư nhẹ nhàng ừ.
“Muốn ở cùng với Bối Sắt Phân Ni không?” chợt, Thích Ngạo Sương hỏi.
“Ta nói không muốn là giả, nhưng….” Giọng Vi Ân Tư hơi xa xôi.
“Nhưng huynh thấy mình không xứng với nàng, đúng không?” Thích Ngạo Sương nói tiếp lời Vi Ân Tư.
“Ừ.” Vi Ân Tư ừ.
“Vậy thì huynh thay đổi để xứng với nàng, có thể bảo vệ nàng.” Thích Ngạo Sương ngồi dậy, “Ta có thể giúp huynh trở nên mạnh mẽ.”
“Cái gì?” Vi Ân Tư đột nhiên ngồi dậy, nhìn Thích Ngạo Sương bằng ánh mắt sáng quắc.
Thiên Cương Phong Lệ. Phong Lão, ông không ép ta phải hứa không truyền cho người khác nha. Ha ha, hôm nay ta sẽ thay ông thu đồ đệ. Vi Ân Tư cũng hệ Phong, nhân phẩm của hắn có thể tin được. Dạy cho hắn tuyệt đối không phải là chuyện xấu.
Vi Ân Tư không thể ngờ rằng hắn không muốn hãm hại Thích Ngạo Sương lại có được tình hữu nghị của nàng, cuối cùng được báo đáp hơn hẳn những gì hắn bỏ ra.
Tháp tu luyện Tinh Thần Thiên sắp mở ra, tất cả đệ tử của học viện Tinh Thần đều có thể tham gia tu luyện lần này. Trong một tháng, bất kỳ ai cũng có thể rút lui. Một tháng sau, các đệ tử sẽ tỷ thí ở mỗi tầng, lấy ra ba người. Ba người này sẽ có phần thưởng hậu hĩnh.
Hôm nay, trước quảng trường của tháp Tinh Thần Thiên tụ tập rất nhiều người. Tất cả đệ tử đều tập trung ở đây. Có người tới tham gia tu luyện, có người tới chỉ để xem náo nhiệt. Sự tàn khốc của tháp Tinh Thần Thiên vượt xa trí tưởng tượng của người thường, càng lên cao thì càng khủng khiếp. Trước khi đệ tử bước vào đều phải ký thỏa thuận sinh tử tự chịu mới có thể bước vào nên có thể thấy được sự nguy hiểm trong đó.
Cho dù mỗi lần tháp này mở ra có không ít người bỏ mạng trong đó, mọi người vẫn đổ xô vào. Bởi vì đối với rất nhiều người, tu luyện này là một bước ngoặt lớn.
Người có thế lực của các thành chống lưng, vượt qua tu luyện càng cao thì càng không uổng công các thế lực đó bồi dưỡng.
Mà đệ tử không có thế lực chống lưng cũng trông mong qua được tầng cao của lần tu luyện này để lấy được ngôi sao vàng tượng trưng cho thực lực và thân phận. Như vậy thì sẽ được các thành chủ mời chào, thăng chức rất nhanh, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận.
Còn có những người muốn chứng minh mình. Sức mạnh mạnh mẽ luôn được tôn vinh.
Thích Ngạo Sương nhìn những học sinh kích động, trong lòng hơi buồn rầu. Ranh giới Phá Toái Hư Không có thể dễ dàng tới được sao? Phải đột phá cảnh giới cao nhất của thế giới này, thông qua tầng tu luyện thứ chín của tháp Tinh Thần Thiên.
“Thích Ngạo Sương, huynh đang nghĩ gì vậy?” Vi Ân Tư đứng cạnh Thích Ngạo Sương nhỏ giọng hỏi.
Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn đỉnh tháp ẩn trong tầng mây. Một nửa thân tháp nguy nga chìm trong mây mờ. Có mấy dây xích sắt quấn quanh thân tháp hùng vĩ, đầy dấu vết năm tháng. Thích Ngạo Sương không trả lời Vi Ân Tư mà mỉm cười, nhàn nhạt hỏi: “Huynh tu luyện phương pháp ta dạy tới tầng thứ mấy rồi?”
“Tầng thứ chín.” Vi Ân Tư nói đến đây thì nắm chặt tay đầy kích động, sắc mặt ửng đỏ. Sao hắn có thể không kích động cho được. Hắn nắm chắc có thể đạt được tầng thứ năm trở lên trong lần tu luyện này. Không lâu nữa hắn có thể khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Vậy thì tốt. Cố gắng lên.” Thích Ngạo Sương gật nhẹ đầu, “Lúc tu luyện huynh nên cẩn thận một chút.”
“Huynh…Huynh không đi cùng đường với ta à?” Vi Ân Tư nghe Thích Ngạo Sương nói thì hơi sững sờ.
“Không được.” Thích Ngạo Sương chậm rãi lắc đầu, dư quang khóe mắt quét về chỗ đám A Thập Lâm cách đó không xa. Những người này vừa đến liền nhìn mình đầy ác độc, chắc là muốn gây rắc rối cho mình sau khi vào tháp Tinh Thần Thiên. Những người này tính toán rất giỏi. Có thể vừa thông qua tu luyện, vừa tính kế người khác. 
Có điều, ai chết còn chưa biết được.
Nhìn ánh mắt âm độc của A Thập Lâm, khóe miệng Thích Ngạo Sương nhếch lên thành vòng cung lãnh khốc.
“Ha, tiểu học đệ, các đệ cũng ở đây à.” Chợt, một giọng nói ngọt ngào khiến người khác mất hồn truyền tới. Người xung quanh quay sang nhìn Mạt Lý Na, trong lòng nghi ngờ. Tiểu công chúa ngọt ngào trong lòng bọn họ đang nói chuyện với ai vậy?
Không cần nhìn cũng biết là ai. Trong lòng Thích Ngạo Sương run lên, không quay đầu lại mà nói với Vi Ân Tư: “Ta đi trước đây. Tới lúc đó huynh phải cẩn thận. Nếu Bối Sắt Phân Ni biết huynh chết sẽ rất đau lòng.”
Không chờ Vi Ân Tư trả lời, Thích Ngạo Sương liền đi về phía trước. Đám người đông đúc không ngăn cản được bước chân của nàng. Thích Ngạo Sương bước theo đường cong kỳ lạ, cứ như vậy mà thoải mái đi qua đám người đông đúc, trực tiếp đi ký thỏa thuận sống chết tự chịu. Vi Ân Tư nghe câu nói sau cùng của Thích Ngạo Sương thì toàn thân chấn động, đứng sững tại chỗ.
“Cắt, chạy cái gì mà chạy!” Mạt Lý Na đuổi theo, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của Thích Ngạo Sương biến mất trong đám người. Suy nghĩ của Mạt Lý Na vốn ở trên người Thích Ngạo Sương, liếc thấy Vi Ân Tư đứng cạnh đang ngẩn người thì hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Bây giờ mọi người xung quanh mới biết người tiểu công chúa ngọt ngào trong lòng bọn họ muốn tìm là tiểu tử tóc đỏ đó. Chậc chậc, tiểu tử kia lại không biết tốt xấu mà bỏ chạy. Có diễm phúc vậy mà lại không biết hưởng thụ.
Tại một nơi khác, Tháp Lệ Na kinh ngạc mà nhìn chỗ Thích Ngạo Sương vừa đúng. Thiếu nữ ngọt ngào đáng yêu vừa rồi quen Thích Ngạo Sương? Chẳng biết tại sao trong lòng Tháp Lệ Na có tia buồn phiền nhàn nhạt không nói rõ được.
Lúc này, Thích Ngạo Sương đã ký xong thỏa thuận, bước vào cửa tháp. Mà đoàn người A Thập Lâm cũng ra sức chen vào, vội vàng ký thỏa thuận rồi đuổi theo vào. Dáng vẻ sốt ruột khó nén của bọn họ thật giống một đám sói đang đuổi theo con dê con.
Có điều, trên thực tế, ai là sói, ai là dê?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.