Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 13: Thay đổi bất ngờ




Phong Dật Hiên ngẩng đầu thì thấy một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài ngồi trên bệ cửa sổ đang nhìn bên này, cười khanh khách. Bề ngoài thiếu nữ chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, trên mặt chưa hết nét trẻ con. Nhưng hắn cảm nhận được tu vi của nàng không thấp.
“Ừ, muội là?” Phong Dật Hiên nghi ngờ, hỏi.
“Hi hi, muội là Lai Lỵ, là tả chiến tướng của Tẫn Diêm đại ca!” Lai Lỵ cười hì hì bước tới. Nàng mặc áo màu xanh biếc, trên lưng có một cái đai lưng rất đặc biệt. 
Sắc mặt Phong Dật Hiên thay đổi: “Muội biết cuộc nổi loạn lần này à?” Phong Dật Hiên hỏi vậy nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ. Bởi vì Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư biết lần nổi loạn này không phải chuyện đùa nên đã cho những người xung quanh nghỉ việc, kể cả chiến tướng bên cạnh. Chân Vương không cho chiến tướng bên cạnh nghỉ việc sao?
“Biết. Chính vì vậy nên muội mới chịu theo bên cạnh Tẫn Diêm đại ca. Những kẻ nhát gan kia đã lăn đi xa rồi.” Lai Lỵ hừ lạnh, trên mặt tràn đầy khinh thường.
Phong Dật Hiên nhìn sắc mặt của Lai Lỵ thì giật mình, trực tiếp hỏi: “Muội thích Tẫn Diêm?”
Mặt Lai Lỵ chợt đỏ bừng, cúi đầu sờ thắt lưng của mình, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Phong Dật Hiên, thẳng thắn mà nói: “Đúng thế. Muội thích Tẫn Diêm đại ca. Lần đầu tiên nhìn thấy huynh ấy muội đã thích huynh ấy. Khi đó muội liền thề cả đời sẽ ở cạnh huynh ấy, mặc kệ huynh ấy có thích muội không.”
Ngược lại, Phong Dật Hiên bị rung động bởi những lời thẳng thắn của nữ hài này.
“Tỷ ấy chính là tiểu thư theo lời của Tẫn Diêm đại ca ư?” Lai Lỵ bước lên trước, chống nạnh nhìn Thích Ngạo Sương đang ngủ say trên giường, nói một cách tùy tiện, “Quả nhiên rất đẹp. Không hổ là nữ nhân mà Tẫn Diêm đại ca thích.”
Phong Dật Hiên trợn mắt há hốc miệng.
“Muội…Muội…” 
“Nhất định huynh cũng biết Tẫn Diêm đại ca thích tỷ ấy. Nhưng dường như tỷ ấy không thích Tẫn Diêm đại ca. Tỷ ấy thích huynh à? Còn cái người là Lãnh thiếu gì đó thì sao?” Lai Lỵ cười hì hì, nói trúng tim đen.
Phong Dật Hiên càng kinh ngạc hơn.
“Muội biết rõ Tẫn Diêm đại ca thích tỷ ấy. Nhưng không sao. Dù vậy muội vẫn sẽ ở bên Tẫn Diêm đại ca. Cả đời này Tẫn Diêm đại ca không thích muội muội cũng không sợ. Muội chỉ muốn được ở bên huynh ấy là đủ rồi.” Lai Lỵ cười hì hì, trực tiếp nói ra tiếng lòng của mình.
Phong Dật Hiên chợt trầm mặc, sắc mặt cũng ảm đạm. Hắn nhìn Lai Lỵ, mấp máy môi nhưng không biết nói gì cho phải.
“Huynh không cần nói gì cả. Muội ghét người khác nói muội ngốc. Là muội tình nguyện.” Lai Lỵ cười tinh nghịch, ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của Thích Ngạo Sương, cảm thán, “Thật là đẹp.”
“Phải rồi, huynh tên gì? Cả tỷ ấy nữa?” Lai Lỵ quay sang nhìn Phong Dật Hiên, hỏi.
“Phong Dật Hiên. Nàng là Thích Ngạo Sương.”
“Thích Ngạo Sương….” Lai Lỵ lẩm bẩm nhắc lại mấy chữ này, sau đó gật đầu, đứng lên, nói, “Tỷ ấy là người Tẫn Diêm đại ca dùng hết sức và cả tính mạng để bảo vệ, vậy muội cũng sẽ dốc sức bảo vệ nơi này. Sau này muội sẽ giúp Tẫn Diêm đại ca bảo vệ tỷ ấy.”
“Ta…Cảm ơn muội…” Phong Dật Hiên hơi chua xót mà nói. Tình yêu của một người thật có thể vô tư như vậy, có thể đạt tới mức này….
“Không cần cảm ơn đâu. Ha ha, hy vọng tỷ ấy sớm tỉnh lại.” Lai Lỵ cười hi hi, đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, le lưỡi, “Muội đi đây. Ngàn vạn lần đừng nói với Tẫn Diêm đại ca là muội lén tới đây.”
Phong Dật Hiên gật đầu. Lai Lỵ nhẹ nhàng lộn ra từ cửa sổ.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Phong Dật Hiên si ngốc nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, trong lòng dâng lên cảm giác êm dịu.
Khi Thích Ngạo Sương từ từ mở mắt ra thì đập vào mắt là màn che hoa lệ. Nàng nhẹ nhàng quay đầu thì thấy Phong Dật Hiên đang ngủ say cạnh giường.
Thích Ngạo Sương từ từ vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Phong Dật Hiên. Vừa chạm vào thì hắn liền tỉnh.
“Ngạo Sương, nàng tỉnh rồi. Có đói bụng không?” Phong Dật Hiên nở nụ cười, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
“Dật Hiên, ta nằm mơ…” giọng Thích Ngạo Sương xa dôi, mang theo chút bi thương.
“Sao? Mơ thấy gì?” Phong Dật Hiên thấy sắc mặt Thích Ngạo Sương hơi lạ thì không khỏi lo lắng, hỏi.
“Ta mơ thấy lửa đầy trời, sinh linh đồ thán, thù hận và căm phẫn ngập trời. Toàn bộ đều do ta tạo ra. Dường như ta đang tìm gì đó.” Thích Ngạo Sương từ từ ngồi dậy. Phong Dật Hiên vội vàng vươn tay đỡ.
“Đang tìm gì?” Phong Dật Hiên khẽ cau mày.
“Ta không biết.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy đừng nghĩ nữa. Ta gọi người bưng nước rửa mặt, chuẩn bị đồ ăn cho nàng.” Phong Dật Hiên vươn tay xoa đầu Thích Ngạo Sương, an ủi.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, không nói nữa.
——— ——————
Mọi người đang bàn bạc trong đại sảnh. Tất cả đều ở đây, kể cả Lai Lỵ. Thích Ngạo Sương hơi không yên lòng, cảnh tượng trong giấc mơ rõ mồn một trước mặt, nhìn thấy mà sợ.
“Như vậy bây giờ phải tìm được những Vương khác, mở phong ấn Tu La ra mới có thể tiêu diệt Thiên Vương, đi tới dưới tòa thành của Tạp Mễ Nhĩ?” Phong Dật Hiên tổng kết.
“Chính là ý này. Chúng ta không tiêu diệt Thiên Vương thì hắn cũng sẽ chủ động tìm chúng ta. Không, phải nói là hắn đang đợi chúng ta chứ?” Nguyệt Vương chợt cau mày, nói.
“Nếu hắn án binh bất động thì chẳng phải là chờ chết sao? Chờ chúng ta tập hợp đủ, mở phong ấn ra?” Mễ Tu Tư không hiểu.
“Nếu trong đó có Vương đã phản bội, đầu hàng hắn thì sao?” Một câu của Nguyệt Vương khiến sắc mặt của mọi người thay đổi.
“Sẽ không. Hắn thôn tính Thiên Vương, ai sẽ đầu hàng hắn!” Mễ Tu Tư quả quyết phủ nhận.
“Nếu là Vương mới thì sao?” Phong Dật Hiên nhẹ nhàng nói. Sắc mặt Mễ Tu Tư thay đổi.
“Vậy bây giờ không chắc chắn được Vĩnh Vương và Bạch Vương. Chúng ta nên đi tìm Dực Vương.” Nguyệt Vương xụ mặt xuống.
“Dực Vương có thể bị nguy hiểm không?” Phong Dật Hiên chen vào.
“Sẽ không. Hành tung của Dực Vương mơ hồ bất định. Tòa thàn của nàng là thành trên không, chuyển động trong mây, không người nào có thể tìm được vị trí chính xác.” Nguyệt Vương trả lời.
“Vậy có nghĩa là chúng ta không dễ tìm được.” Phong Dật Hiên cau mày, lo lắng hỏi.
Mễ Tu Tư nhún vai, không nói.
Lúc mọi người đang bàn bạc thì Tẫn Diêm nhíu mày, chợt nói: “Ngoài cung điện có người.”
“Ai?” Mọi người đồng thanh hỏi.
“Sứ giả của Dực Vương…” mặt Tẫn Diêm đầy nghi ngờ, nói. Khi nghe xong thì sắc mặt mọi người cũng giống hắn. Thật kỳ lạ. Vừa nhắc tới Dực Vương thì sứ giả của nàng đã xuất hiện rồi sao?
Tẫn Diêm không nói nhảm nữa, vẽ một dấu ấn trong không trung. Một cái gương xuất hiện giữa không trung, bắt đầu gợn sóng, dần dần trở nên rõ ràng, chiếu ra hình ảnh của người trong đó.
“Dực Vương đích thực!”
“Tại sao lại là nàng?!”
Trong gương là một nữ nhân đội mũ che màu đen. Tuy thân hình nàng bị áo chàng che lại, mặt cũng bị mũ che đi hơn một nửa nhưng Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư vẫn từ thân hình và một phần khuôn mặt lộ ra của nàng mà nhận ra thân phận của nàng.
“Dực Vương là nữ nhân?” Phong Dật Hiên kinh ngạc.
“Có ai nói với ngươi là nam nhân chưa?” Nguyệt Vương bĩu môi.
Phong Dật Hiên giựt giựt khóe miệng, lắc đầu.
“Là Dực Vương thật?” Tẫn Diêm xác nhận.
“Là nàng, không sai đâu.” Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cùng gật đầu.
“Vậy ta để nàng vào.” Tẫn Diêm gật đầu với Lai Lỵ. Lai Lỵ ra ngoài đón Dực Vương. Hai tay Tẫn Diêm kết ấn trước ngực, mở cửa đá ra.
Không lâu sau Lai Lỵ dẫn Dực Vương vào.
“Dực Vương, ngươi không sao là tốt rồi.”
“Thật tốt quá, Dực Vương. Ngươi cũng biết bây giờ tình hình rất nguy cấp, cho nên tới tận đây tìm ta sao?”
Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư tiến lên đón, nhiệt tình nói chuyện.
“Ừ, đúng vậy…” từ đầu tới cuối Dực Vương vẫn cúi đầu, không cởi áo choàng xuống, nhỏ giọng đáp.
“Thật tốt quá. Bây giờ chỉ cần tìm Bạch Vương và Vĩnh Vương mới thôi.” Nguyệt Vương nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở lại chỗ, “Dực Vương, ngươi đã cho thuộc hạ nghỉ, tới đây một mình à?”
Mễ Tu Tư cau mày cảm giác có gì đó bất thường.
“Đừng tìm Vĩnh Vương và Bạch Vương mới nữa. Bởi vì bọn họ đều ở cạnh Thiên Vương…” chợt, giọng nói trầm thấp của Dực Vương thay đổi. Ngay sau đó mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên. Trên ngực Nguyệt Vương trước mặt Dực Vương bị một thanh bảo kiếm sắc bén đâm vào, máu chảy dọc theo mũi kiếm. Một phần khác của thanh kiếm bị Dực Vương giữ trong tay.
Sự thay đổi đột ngột khiến mọi người kinh hãi.
“Nguyệt Nha Nhi!” sắc mặt Mễ Tu Tư đại biến, kêu to thất thanh đầy đau lòng.
Dực Vương một kích đã trúng, nhanh chóng rút mũi kiếm ra, cười lạnh, lui về sau.
Trong lòng Tẫn Diêm và Lai Lỵ kinh hãi, chạy tới, bảo vệ Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư sau lưng.
Dực Vương cầm thanh bảo kiếm còn nhỏ máu, cười ha hả: “Muốn phản người, các ngươi thật là tự tìm đường chết! Vị trí của Thiên Vương vốn nên là của người mới đúng!”
Lúc này Thích Ngạo Sương cũng bị chấn động bởi sự thay đổi đột ngột trước mắt. Nàng và Phong Dật Hiên cũng cau mày nhìn Dực Vương. Tất cả mọi chuyện quá đột ngột, không ai có thể ngăn cản tập kích vừa rồi.
“Dực Vương! Ngươi lại đầu hàng tên súc sinh kia!” Mễ Tu Tư đỡ Nguyệt Vương cả người đầy máu, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.
Dực Vương cười lạnh không ngừng.
“Nàng không phải Dực Vương….” Nguyệt Vương dùng hết sức nói một câu đứt quãng. Vết thương trên ngực cũng từ từ thay đổi, dần dần không còn chảy máu nữa nhưng Nguyệt Vương lại càng ngày càng suy yếu.
“Không phải Dực Vương? Ngươi là ai?” Mễ Tu Tư kinh hãi trong lòng, quay sang nhìn Dực Vương đang có vẻ mặt dữ tợn, chất vấn.
“Ta? Ha ha, chẳng lẽ các ngươi đã quên tỷ tỷ sinh đôi còn xuất sắc hơn Dực Vương gấp trăm lần sao?” Dực Vương cầm kiếm, cười ha ha, “Đừng lo. Nguyệt Vương trúng độc do ta chế ra. Hắn sẽ không chết nhưng cũng sẽ không sống được. Ha ha, cả đời này các ngươi đừng nghĩ tới chuyện mở phong ấn Tu La ra!!!” Dực Vương cười ha hả đầy liều lĩnh.
“Ngươi! Đi chết đi!” Mễ Tu Tư nhìn Nguyệt Vương càng ngày càng yếu trong lòng, thẹn quá thành giận, định ra tay.
“Không cần các ngươi ra tay.” Dực Vương ném bảo kiếm trong tay, trên người từ từ tỏa ra ánh lửa, dần dần bao phủ lấy người nàng ta. Ngọn lửa cực nóng khiến người ta đau đớn đến mức không muốn sống nhưng trên mặt nàng lại là nụ cười thỏa mãn đầy hạnh phúc, lẩm bẩm, “Vương của ta, người có thể an tâm mà ngồi lên vị trí đó vĩnh viễn, không ai giải được độc của ta…Vương….Vương của ta….”
Mễ Tu Tư định xong lên dập tắt lửa trên người Dực Vương nhưng Tẫn Diêm cản hắn lại: “Vô dụng. Thiêu đốt linh hồn. Ngươi có dùng hết sức cũng không dập được.”
Ngay sau đó, Dực Vương bị thiêu hầu như không còn, trên đất chỉ còn lại một đống tro bụi nhỏ, không còn bóng dáng xinh đẹp vừa rồi nữa.
“Nguyệt Nha Nhi!” Mễ Tu Tư cảm thấy hơi thở của Nguyệt Vương trong lòng càng ngày càng yếu, không khỏi vô cùng nóng nảy.
Không ai chú ý rằng lúc này Thích Ngạo Sương vẫn không nhúc nhích, đứng sững sờ tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.