Canh thứ hai
Mặt trời chói chang, một nhóm năm người xuống lạc đà, vào thành Hữu Nhĩ của Vưu Ô Cát Lợi. Đây là thành thị lớn nhất mà họ phải đi qua. Theo dự tính của Thích Ngạo Sương, còn bảy tám ngày nữa là có thể đi qua sa mạc này, tới biên giới Vưu Ô Tát Lợi.
Đoàn người khoác áo choàng dày cộm nặng nề, từ từ tiến vào tòa thành lớn này. Dọc theo đường đi, Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân không nói câu thừa thãi nào. Bị biến thành nữ nhân bọn họ ấm ức không dứt trong lòng. Bạch Đế và Hắc Vũ trốn trong áo choàng của Thích Ngạo Sương không thò đầu ra. Một sủng vật một đen một trắng quá thu hút, sẽ khiến thân phận Thích Ngạo Sương bại lộ vậy nên phải giấu hai vật nhỏ này đi.
Vào một lữ điếm hơi vắng vẻ, Thích Ngạo Sương thuê năm gian phòng. Khi Thích Ngạo Sương cởi mũ áo choàng xuống thì người trong đại sảnh lữ điếm khẽ nhíu mày, sợ hãi than trong lòng. Một thiếu niên tuấn mỹ độc nhất vô nhị. Nhìn dung mạo và khí chất là biết không phải người thường. Bốn người sau lưng là tùy tùng của người đó sao?
“Nóng muốn chết.” Tập Thiểu Kỳ nói thầm rồi gỡ áo choàng xuống.
Tập Thiểu Kỳ gỡ áo choàng xuống, người trong đại sảnh ngây ngẩn. Lại là một mỹ nữ. Mỹ nữ này là tùy tùng của thiếu niên kia? Sợ là chỉ là đồ chơi thôi. Có người trong đại sảnh suy đoán ác độc. Có điều không biết đây là thiếu gia của nhà quý tộc nào. Thật biết hưởng thụ, ra ngoài mà còn mang theo mỹ nhân.
“Mặc áo choàng lên.” Tập Thiểu Tư lạnh lùng nói.
“Tại sao?” Tập Thiểu Kỳ cau mày, “Chẳng lẽ đệ không nóng?” Tập Thiểu Kỳ dứt lời, kéo áo choàng của Tập Thiểu Tư xuống.
Trong đại sảnh vang lên tiếng kêu nhỏ. Sinh đôi! Mà còn là sinh đôi tuyệt sắc như thế.
“Tên đần độn này.” Tập Thiểu Tư hừ lạnh. Tất nhiên Tập Thiểu Kỳ còn chưa ý thức được mình đã trở thành một nữ nhân xinh đẹp.
Ánh mắt của mọi người trong đại sảnh nhìn về phía Thích Ngạo Sương khác nhau. Có hâm mộ, ghen ghét và cả khinh thường. Đương nhiên là khinh thường khi thấy Thích Ngạo Sương còn trẻ như vậy sao có thể hưởng cả hai mỹ nhân một lúc?
Khóe mắt Thích Ngạo Sương nhìn thấy ánh mắt của mọi người. Nàng khẽ cau mày. Có lẽ mình không nên vào thành, hoặc là không nên để bọn họ cùng vào thành để mua đồ. Sao nàng lại quên mất mấy người này bây giờ là mỹ nữ vô song, hơn nữa còn là mỹ nữ vô song tuyệt đối không cho phép nam nhân lấy ánh mắt bỉ ổi mà đánh giá họ.
Trên đầu chữ sắc có cây đao. Lời này không bao giờ sai!! “Hai vị mỹ nữ, có muốn tới uống một ly không?”
“Tiểu tử kia có thể khiến các ngươi hài lòng không? Không bằng tới cạnh chúng ta…”
Mặt Tập Thiểu Kỳ tối sầm, định phát tác.
“Tỉnh táo một chút. Đừng để ý.” Lãnh Lăng Vân thản nhiên nói.
“Bình tĩnh.” Phong Dật Hiên thì có chút vui vẻ khi người gặp họa.
Trong lòng Thích Ngạo Sương chợt dâng lên một cảm giác chẳng lành.
Lúc này, một người phục vụ nữ còn trẻ đi tới, mỉm cười, nói với đoàn người Thích Ngạo Sương: “Xin quý khách đừng để ý. Những người này vô lễ vậy đấy. Mời theo ta lên lầu nghỉ ngơi!”
Sắc mặt Tập Thiểu Kỳ vẫn trầm xuống như cũ, miễn cưỡng gật đầu một cái.
Nhưng ngay sau đó, phục vụ trẻ kia chợt vươn tay giật áo choàng của Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân xuống, để lộ ra hai dung nhan tuyệt thế khiến người khác giật mình!!!
Xôn xao.
Tiếng kinh hô vang lên trong đại sảnh.
Mà nữ phục vụ trẻ vẫn mỉm cười như cũ, nói: “Quý khách nên cởi áo choàng xuống để hóng mát ở nơi mát mẻ này thì hơn. Vậy mới tốt cho da của các vị.” Tay nàng ở sau lưng làm một dấu tay với một người ngồi trong góc.
Ánh mắt của Thích Ngạo Sương trầm xuống. Rõ ràng là người phục vụ thu lợi từ người khác mới làm vậy. Hành động của đối phương không có chút sát khí nào, còn là một nữ nhân. Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân cũng không có phản ứng quá khích nào.
Trong đại sảnh của lữ điếm rất ồn ào. Bốn mỹ nữ tuyệt sắc như vậy lại xuất hiện một lần, hơn nữa còn có phong phạm riêng khiến người trong đại sảnh hoa mắt. Ông chủ càng thêm ngây ngốc đứng ở đó, nhìn mấy mỹ nữ vô song trước mắt chằm chằm.
“Vị tiểu thư xinh đẹp này, có thể mời nàng uống một ly không?” Một nam tử ăn mặc gọn gàng đi tới trước mặt Phong Dật Hiên, lễ phép hỏi. Giọng nói rất lễ phép nhưng ánh mắt lại không che giấu sự bỉ ổi.
Tập Thiểu Kỳ cười đến nghẹn, sắp nghẹn thành nội thương. Phong thiếu không ai bì kịp mà lại có ngày bị người đến gần như hôm nay, mà người đó còn là đàn ông!
“Ánh mắt của ngươi không tệ.” Lãnh Lăng Vân khẽ mỉm cười, nói một câu tán thưởng với nam nhân không biết sống chết kia.
Sắc mặt của Phong Dật Hiên càng ngày càng khó coi. Lãnh Lăng Vân mỉm cười như hoa đào, dùng lời của Phong Dật Hiên để chặn hắn: “Phải bình tĩnh.” Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư liều mạng nhịn cười.
Bây giờ mọi người cũng không cảm thấy những mỹ nữ tuyệt thế này là đồ chơi của thiếu niên tóc đen kia. Bốn mỹ nữ, hơn nữa còn hơn tuổi thiếu niên kia! Dù quan hệ của họ thế nào, chỉ cần không phải là đồ chơi là được. Mà bọn họ đến gần, thiếu niên kia cũng không ngăn cản, càng thêm không tiếng động mà khích lệ mọi người.
“Tiểu thư cao quý mỹ lệ, xin hỏi nàng có phải không may mà rơi vào ma trảo hay không? Ta có thể ra giá cao hơn để chuộc nàng từ tay chủ nhân của nàng. Ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải bôn ba dưới trời nắng gay gắt.” Người ngồi trong góc khuất nhất cũng chạy vội tới, vội vàng nói với Lãnh Lăng Vân. Hắn chỉ sợ trễ chút nữa thì mình không có cơ hội. Trong mắt của những người ở đây, Thích Ngạo Sương nghiễm nhiên trở thành một thiếu gia lừa gạt con gái nhà lành!
Chợt sắc mặt Lãnh Lăng Vân đen lại.
“Phải bình tĩnh.” Phong Dật Hiên mỉm cười, nhàn nhạt nói. Nụ cười mỉm này của hắn càng tạo cảm giác khuynh thành khiến tất cả mọi người đang nhìn phải choáng váng.
“Tiểu thư xinh đẹp, chẳng lẽ nàng cũng bất hạnh rơi vào ma trảo sao? Ta có thể dùng hết sức lực để cứu nàng ra...” nam nhân quần áo gọn gàng bên cạnh Phong Dật Hiên cũng thổ lộ liên tục.
“Mẹ kiếp!” Phong Dật Hiên cũng không nhịn được nữa, tức giận mắng một tiếng, vươn tay, trong tay có một ngọn gió bắn ra trong nháy mắt, trực tiếp khiến người đó bay ra ngoài.
Lãnh Lăng Vân càng dữ dội hơn, ma pháp trên tay cũng bắn ra.
Tập Thiểu Kỳ trợn mắt há miệng: “Không phải các huynh nói phải bình tĩnh, tỉnh táo à?”
“Bình tĩnh cái rắm!”
“Người chết mới có thể tỉnh táo được!”
Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân cùng giận dữ, đồng thanh quát lên.
Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư giựt giựt khóe miệng, liếc mắt nhìn nhau, hoàn toàn không nói được gì.
Thích Ngạo Sương vừa bực mình vừa buồn cười, nói nhỏ một câu: “Muội đi mua đồ, chờ các huynh ở phía tây ngoại thành.” Bây giờ nàng mới biết những người này không nên vào thành. Những khuôn mặt họa thủy như nhau này đi tới đâu cũng rắc rối. Lãnh Lăng Vân tỉnh táo nhất còn không chịu được những tên heo ghê tởm kia đùa giỡn. Nếu là một nam nhân thì không thể nhịn được.
Thích Ngạo Sương ra khỏi lữ điếm một mình, thầm thở dài trong lòng. Mong muốn được tắm nước nóng lại không được rồi. Lúc ra khỏi lữ điếm, Thích Ngạo Sương tiện tay đóng cửa lại, mặc cho bên trong đánh nhau tới long trời lở đất.
Nước sạch, thức ăn, củi đốt, quần áo...Thích Ngạo Sương mua một đống đồ lớn, đặt vào hai giỏ gỗ bên hông lạc đà. Không thể để lộ chiếc nhẫn không gian, nếu không sẽ dẫn tới rắc rối khong cần thiết. Đến chỗ vắng trong ngõ nhỏ thì để đồ mua được vào chiếc nhẫn không gian rồi lại mua tiếp. Mấy lần như vậy, rốt cuộc cũng mua đủ đồ. Nàng dắt lạc đà đi về phía cổng thành.
Ra khỏi cổng thành, đi về phía tây, từ xa đã thấy mấy người đã chờ ở đó.
Mặt Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân trầm như nước. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư cố nén cười rất vất vả.
“Đi thôi. Về sau các huynh đừng vào thành nữa. Mình muội đi mua đồ là được rồi.” khóe miệng Thích Ngạo Sương cũng có nụ cười thản nhiên. Đây là lần đầu tiên mấy người này bị nam nhân tới gần trêu chọc.
Mọi người kêu rên, không nói gì. Bọn họ chỉ trừng phạt nhẹ những người trong lữ điếm chứ không hạ sát thủ. Bọn họ không biết rằng chỉ sau một ngày, dung nhan tuyệt thế của bọn họ đã được truyền tụng trong Vưu Ô Cát Lợi. Cuối cùng, ngay cả Hoàng đế bệ hạ của Vưu Ô Cát Lợi cũng biết. Tuy nhiên, đó là chuyện sau này.
Đoàn người tiếp tục lên đường, sau đó cũng chưa gặp rắc rối gì. Đồ tiếp tế cũng chỉ do một mình Thích Ngạo Sương đi mua, cũng không gặp tổ chức Hắc Điện. Biên giới Vưu Ô Cát Lợi là một hải cảng tương đối phồn hoa. Tòa thành này là nguồn kinh tế và là nơi hoàng đế muốn phát triển mua bán bằng đường biển.
Tòa thành lớn như thế nhưng Phong Dật Hiên lại ngăn mọi người vào thành.
“Không phải huynh nói muốn đi tìm nơi bí mật nuôi nhốt những Nhân Ngư kia à?” Tập Thiểu Kỳ liếc Phong Dật Hiên, cười ha ha, “Chẳng lẽ Phong thiếu xinh đẹp vô song của chúng ta sợ bị trêu ghẹo lần nữa?”
Vừa mới nói xong thì một luồng gió quỷ dị bao vây lấy Tập Thiểu Kỳ, thổi tóc hắn thành cái ổ gà, khiến quần áo hắn thành mớ vải vụn. Một lát sau, Tập Thiểu Kỳ trở thành một nữ nhân xinh đẹp quần áo lộ liễu.
“Dáng người không tệ!” Phong Dật Hiên nhíu mày cười lạnh.
“Huynh!” Tập Thiểu Kỳ xấu hổ, khóc không ra nước mắt. Có điều trong lòng cũng bỉ ổi đồng ý với lời của Phong Dật Hiên. Đúng là dáng người bây giờ của mình không tệ. A phi! Mình đang nghĩ gì vậy? Tập Thiểu Kỳ vội thu lại ý nghĩ, vẻ mặt đau khổ hỏi xin Thích Ngạo Sương quần áo.
“Nơi nuôi Nhân Ngư không ở trong thành mà là ở một làng chài cách đây hơi xa.” Lúc này Phong Dật Hiên mới nghiêm túc nói.
“Không phải huynh nói là không biết à?” Tập Thiểu Kỳ vừa đau thương căm giận mặc quần áo, vừa chất vấn.
“Ta lừa huynh không được à?” một câu nói đầy xấu xa của Phong Dật Hiên khiến sự trách cứ mọc lên.
“Vậy đi luôn đi.” Lãnh Lăng Vân nhìn sắc trời rồi nói, “Có thể tới trước khi trời tối không?”
“Có thể.” Phong Dật Hiên cũng nhìn sắc trời rồi nhìn xung quanh để xác định phương hướng, “Đi thẳng về bên này.”
Khi làng chài trong lời của Phong Dật Hiên ở trước mặt bọn họ thì trời đã tối. Người của làng chài vô cùng đề phòng những người lạ như họ. Đáy mắt họ hiện lên ý rất rõ ràng: không chào đón!
“Các ngươi là ai? Tới làng chúng ta làm gì? Nơi này không hoan nghênh người lạ.” Một nam tử trung niên cầm cái xiên cá như lâm đại địch mà nhìn mọi người. Mặt những nam tử trung niên sau lưng ông cũng đầy vẻ đề phòng.