Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 100: Hình mẫu Bạo Long vs Khắc Lôi Nhã




Chợt, xuất hiện dị tượng.
Bảo kiếm trong tay Khắc Lôi Nhã khẽ rung như đang phản đối gì đó.
“Sao? Ngươi còn chưa phục à? Ta chưa thấy ai cố chấp như vậy.” Khắc Lôi Nhã không khách khí duỗi ngón tay ra, đinh một tiếng bắn lên thân kiếm.
Lý Nguyệt Văn chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó liền mỉm cười. Kiếm Thương Lan vô cùng có linh tính, có phản ứng như thế tuyệt không kỳ lạ. Kiếm Thương Lan và Khắc Lôi Nhã thật giống hai đứa trẻ tranh cãi, không ai nhường ai. Một  thì đang gảy đinh đinh đang đang, một thì càng ngày càng rung mạnh hơn.
Kiếm Thương Lan trong tay Khắc Lôi Nhã càng rung mạnh hơn. Rốt cuộc nàng cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Không giống như kiếm Thương Lan đang phản đối mà là đang nhắc nhở!
Nhưng nhắc nhở cái gì?
Khắc Lôi Nhã đứng dậy, nhìn vào màn đêm mịt mùng phía trước, cau mày hừ lạnh, nói: “Là ai?” Trong lòng nàng gióng lên hồi chuông cảnh giác. Là ai? Là ai ẩn nấp xung quanh? Nàng hoàn toàn không thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Nếu không có kiếm Thương Lan rung lên nhắc nhở, căn bản Khắc Lôi Nhã không biết xung quanh có người đang ẩn nấp.
Sắc mặt Lý Nguyệt Văn thay đổi. Xung quanh có người? Nếu đúng là như thế thì thực lực của người này cũng quá đáng sợ. Nàng vậy mà không cảm nhận được!
Hưu! Công kích theo tiếng xé gió trực diện đánh tới. Khắc Lôi Nhã điểm mũi chân một cái, linh hoạt né tránh. Nàng quay đầu lại thì thấy một người mặc đồ đen đang đứng trên không trung. Người áo đen che rất kín, Khắc Lôi Nhã chỉ cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo bắn tới. Lý Nguyệt Văn tiến vào trạng thái cảnh giới, nhìn chằm chằm người đứng trên không trung. Lý Nguyệt Văn có cảm giác tóc gáy dựng đứng. Nàng biết người trước mắt này rất mạnh. Mình căn bản không phải đối thủ. Không đợi Khắc Lôi Nhã kịp lấy lại tinh thần, hắc y nhân đứng trên không trung rút kiếm, mạnh mẽ phát lực nhằm vào Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã huy kiếm nghênh đón. Keng một tiếng, tia lửa bắn ra trong không trung. Tiếng binh khí va vào nhau thanh thúy vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
“Ngươi là ai?” Lý Nguyệt Văn rút chủy thủ ra, căm tức nhìn người giao thủ với Khắc Lôi Nhã, trong lòng lo lắng không thôi. Thực lực của người này sâu không lường được, đột nhiên ra tay với Khắc Lôi Nhã với mục đích gì? Người của Hoa gia ư? Không thể nào. Khắc Lôi Nhã không hề lộ diện, không có lý do gì ra tay với nàng cả. Người của Hoa gia không biết cái chết của Hoa Nam Thiên là do Khắc Lôi Nhã gây ra.
Gương mặt Khắc Lôi Nhã lúc này cũng rất nặng nề. Thực lực của đối phương vượt qua tưởng tượng của nàng.
“Không muốn Lý gia hoàn toàn biến đổi thì theo ta.” Hắc y nhân ồm ồm nói một câu, thu kiếm lại, xoay người bay về phía trước.
Lý Nguyệt Văn và Khắc Lôi Nhã cũng đã biết đối phương là nữ nhân! Mặc dù cố ý đè thấp giọng nói nhưng chắc chắn là nữ nhân.
Khắc Lôi Nhã không chút do dự thu kiếm lại, mở đôi cánh màu vàng đuổi theo.
“Khắc Lôi Nhã, muội đứng lại đó cho ta!” Lý Nguyệt Văn nhìn thấy Khắc Lôi Nhã cứ như vậy mà đuổi theo hắc y nhân thì hô to lên. Bóng dáng của hắc y nhân và Khắc Lôi Nhã biến mất rất nhanh trong màn đêm. Lý Nguyệt Văn muốn đuổi theo nhưng mình đuổi theo thì làm được gì? Lý Nguyệt Văn cuống quýt rời khỏi nóc nhà, đi tìm Hắc Long Bản. Chỉ có Hắc Long Bản mới có năng lực chống lại nữ nhân kia.
Giờ phút này Khắc Lôi Nhã đuổi sát sau hắc y nhân. Nàng có thể xác định người này không có ác ý. Nếu muốn gây bất lợi với nàng hay Lý gia thì vừa nãy đã ra tay rồi. Nhưng nàng lại cố ý dẫn Khắc Lôi Nhã ra khỏi thành. Tại sao lại làm vậy?
Ngoài thành, gió thổi hiu hiu. 
Hắc y nhân dừng lại, đáp xuống đất. Khắc Lôi Nhã cũng xuống theo.
Khắc Lôi Nhã chưa kịp mở miệng thì hắc y nhân đã vung tay lên. Một cột băng rất lớn tràn đầy lực lượng cuồng bạo bắn ra từ tay hắc y nhân. Khắc Lôi Nhã dừng lại, không dám khinh thường, phất tay thả ra một cột lửa nghênh đón công kích. Phanh một tiếng, mảnh vụn từ cột băng và tia lửa tỏa ra tứ phía.
Giữa không trung, toàn bộ ngọn lửa bị triệt tiêu mà cột băng vẫn còn một cột nhỏ đánh úp về phía Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã vung tay, nhanh chóng sử xuất ra thanh kiếm lửa, huy kiếm bổ vào cột băng còn sót lại. Trong nháy mắt cột băng bị hòa tan hầu như không còn. Xung quanh tràn đầy khí tức cực nóng.
“Oa!” Hắc y nhân nhẹ nhàng hô lên một tiếng, hình như rất kinh ngạc với chiêu thức Khắc Lôi Nhã sử xuất ra.
Khắc Lôi Nhã huy kiếm công kích đến trước mặt nàng.
Păng một tiếng, hắc y nhân vung tay lên, trong tay xuất hiện thanh kiếm lớn bằng băng.
Hai thanh kiếm lớn chạm vào nhau giữa không trung. Lạnh lẽo và nóng bỏng.
Chậm rãi, kiếm bằng băng từ từ dung nhập vào kiếm bằng lửa. Nói chính xác là sắp chặt gãy kiếm bằng lửa của Khắc Lôi Nhã.
Thực lực chênh lệch nên xuất hiện tình huống như vậy là tất nhiên.
Một lần nữa Khắc Lôi Nhã cảm nhận sâu sắc trong thế giới này, cường giả rất nhiều, chẳng qua là thâm tàng bất lộ mà thôi.
“Nhanh!” Khắc Lôi Nhã khẽ quát một tiếng, trên kiếm bằng lửa màu vàng bắn ra rất nhiều tên bằng lửa màu trắng, đánh thẳng vào hắc y nhân trước mặt.
Hắc y nhân hơi kinh hãi, huy kiếm khiến Khắc Lôi Nhã lùi lại, sau đó thả ra một tấm chắn bằng băng chặn những mũi tên bằng lửa màu trắng kia lại.
Tay Khắc Lôi Nhã bị chấn đến tê dại, khẽ run lên. Nàng biết hắc y nhân này chưa thật sự nghiêm túc. Bây giờ thì đã nghiêm túc rồi.
“Ngọn lửa màu trắng…” Hắc y nhân nhỏ giọng nói, ngay sau đó cả người phát ra khí tức đáng sợ.
Khắc Lôi Nhã mở to mắt, cảm nhận được sự khác thường của mặt đất. Vèo một tiếng, nàng dùng tốc độ nhanh nhất bay lên không trung. Ngay sau đó dưới chân của Khắc Lôi Nhã, lấy chỗ nàng vừa đứng làm trung tâm, đã bắn ra một khối băng nhũ lớn với tốc độ nhanh như chớp. Băng nhũ sắc nhọn lóe ra ánh sáng lạnh dưới ánh trăng.
“Đi!” Hắc y nhân quát khẽ một tiếng, khối băng nhũ lớn trên đất như có sinh mạng, xoay tròn công kích điên cuồng như dời núi lấp biển hướng về phía Khắc Lôi Nhã đang đứng trên không trung.
“Phá!” Khắc Lôi Nhã biến sắc, cầm chặt thanh kiếm bằng lửa, dùng toàn lực huy một kiếm. Một con rồng lửa màu vàng hiện ra trong nháy mắt, gầm thét lấp lánh, âm thanh ào ào vang lên bên tai không dứt. Khí tức nóng hầm hập lấy Khắc Lôi Nhã làm trung tâm bộc phát ra khiến người ta cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Những băng nhũ kia bị đánh tan trong nháy mắt, lóe lên rồi bị bốc hơi hầu như không còn.
Hắc y nhân không động thủ nữa mà lui lại, giữ vững khoảng cách với Khắc Lôi Nhã. Sau đó cứ đứng như thế mà xem xét Khắc Lôi Nhã kỹ lưỡng. 
“Chỉ với trình độ này thì ngươi không thể thắng trong đại hội tỷ võ.” Hắc y nhân lạnh lùng nói một câu, bay lên, rời đi.
Khắc Lôi Nhã hơi sững sờ, không hiểu rốt cuộc hắc y nhân này có ý gì. Chỉ đơn thuần dò xét thực lực của mình thôi sao? Không giống. Thật kỳ lạ. Rốt cuộc người này có ý gì? Khắc Lôi Nhã chợt phát hiện mình cũng có lúc nhìn không thấu người khác.
Hắc y nhân bay vào thành, không quan tâm đến Khắc Lôi Nhã sau lưng. Khắc Lôi Nhã cũng không đuổi theo, chỉ đứng lẳng lặng tại chỗ nhìn bóng lưng của hắc y nhân biến mất. Người này có năng lực giết được mình nhưng chỉ dẫn mình ra mà không động thủ. Nàng là ai? Có mục đích gì?
Khi Hắc Long Bản, Lý Nguyệt Văn và Tẫn Diêm chạy tới thì chỉ thấy Khắc Lôi Nhã đứng một mình trầm tư. Xung quanh vừa ướt vừa khô. Có nơi đất cháy rụi, có nơi lại ướt đẫm. Vụn gỗ tán loạn. Hiển nhiên nơi này vừa xảy ra một trận chiến lớn.
“Khắc Lôi Nhã!” “Tiểu thư!”
Mấy người đi tới bên cạnh Khắc Lôi Nhã, lo lắng gọi. Bạch Đế và Hắc Vũ cũng nhảy từ vai Tẫn Diêm sang vai Khắc Lôi Nhã, kêu chiêm chiếp ôi ôi không ngừng.
“Ta không sao.” Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu, trầm giọng nói.
“Có chuyện gì? Hắc y nhân kia đâu? Muội không bị thương chứ?” Lý Nguyệt Văn nóng nảy kiểm tra thân thể Khắc Lôi Nhã.
“Ta không sao. Chúng ta trở về thôi.” Khắc Lôi Nhã thản nhiên nói “Ta mệt rồi, về nghỉ ngơi thôi.”
Lý Nguyệt Văn còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của Khắc Lôi Nhã thì không nói nên lời. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Khắc Lôi Nhã không muốn nhắc tới?
Lúc này, người thần bí mặc áo đen lặng lẽ đáp xuống trong một góc vắng, cởi áo choàng ra, nghênh ngang vào phủ Phong gia. Lúc này mới nhìn thấy dưới áo choàng là một mỹ nữ có mái tóc đỏ rực rỡ. Nàng bước vào cửa chính, thị vệ canh cửa hành lễ với nàng, đáy mắt không giấu được sự kính trọng.
“Phu nhân, đại nhân chờ người trong thư phòng đã lâu.” Một thị nữ vội vàng ra đón. Ở nhà, nữ tử được văn võ bá quan kính ngưỡng này không còn là đại thần quân cơ mà chỉ là thê tử của một nam nhân, mẫu thân của một nhi tử. Nàng đã sớm ước định với phụ thân của Phong Dật Hiên nên ở trong nhà, hạ nhân chỉ gọi nàng là phu nhân mà không phải là Công Tước đại nhân. An Lệ Toa chính là mẫu thân của Phong Dật Hiên. Nàng vừa nghe thị nữ nói thì hơi biến sắc, thấp thỏm đi tới thư phòng.
Khe khẽ đẩy cửa vào, một mỹ nam tử nho nhã lẳng lặng ngồi trước thư án lật xem gì đó. Dung mạo hắn rất giống Phong Dật Hiên nhưng không có sự nhiệt tình rực rỡ như lửa và cuồng bạo của Dật Hiên mà tĩnh lặng như hồ nước, dịu dàng bình tĩnh.
“Anh yêu.....” An Lệ Toa nhỏ giọng, lo lắng không yên. Nam tử nho nhã không để ý, vẫn lật xem thứ trong tay.
“Anh yêu” An Lệ Toa cao giọng, trong lòng vẫn thấp thỏm. Nữ tử nóng nảy không sợ ai, có thể đấu ma pháp đơn độc này lại sợ nam tử nho nhã này muốn chết.
“Nàng đang theo dõi con của chúng ta?” Nam tử nho nhã nhẹ nhàng khép lại sổ sách trong tay, ngẩng đầu nhìn ái thê đầy bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói. Nam tử nho nhã này chính là hội trưởng thương hội Phong gia siêu cấp biết cách kiếm tiền, phụ thân của Phong Dật Hiên – Phong Dịch Hàn.
“Ta…” Giờ phút này An Lệ Toa rực rỡ không còn dáng vẻ cuồng bạo vừa rồi, giống như nàng dâu nhỏ làm sai gì đó, cúi đầu không dám nói lời nào.
“Nàng đó. Thật hết cách với nàng.” Phong Dịch Hàn cười ôn nhu. Hắn không chịu nổi nhất là bộ dáng ủy khuất này của ái thê. Phong Dịch Hàn đứng lên, giơ tay ra, giọng dịu dàng, “Lại đây.”
An Lệ Toa hoan hô một tiếng, nhảy lên nhào vào lồng ngực Phong Dịch Hàn, giống như chim nhỏ nép vào người.
Không biết có ai thấy cảnh này sẽ trực tiếp té xỉu không. Đây là hình mẫu của Bạo Long sao? Đây là người gặp người sợ, thú thấy thú chết, hoa thấy hoa không dám nở - hình mẫu của Bạo Long sao?
“Gặp được không?” Phong Dịch Hàn vuốt tóc trên trán của kiều thê, nhẹ giọng hỏi. “Gặp được.” An Lệ Toa gật đầu lia lịa, gương mặt hưng phấn.
“Là nữ tử thế nào?” Phong Dịch Hàn nhẹ giọng hỏi. Hắn thật tò mò. Rốt cuộc là nữ tử thế nào mà có thể hấp dẫn được con trai cuồng vọng không kiềm chế được của mình có thể không ngại nguy hiểm đến tính mạng mà giải trừ phong ấn…
“Ừ, rất quật cường lại xinh đẹp. Cũng rất mạnh nhưng vẫn chưa đủ.” An Lệ Toa dựa vào ngực Phong Dịch Hàn, nhẹ nhàng cọ cọ, nói.
“Ha ha, xem ra qua được ải của nàng.” Phong Dịch Hàn vừa nghe, nhịn không được bật cười. Hắn rất rõ tính cách của lão bà bảo bối của hắn. Để lấy được sự chấp nhận của nàng còn khó hơn lên trời. Hiện tại nàng có thể nói được những lời như vậy đã rất tốt rồi.
“Không biết người ta có thích con của chúng ta hay không.” An Lệ Toa bĩu môi, sau đó lại nở nụ cười, “Nhưng ta tin nhất định con chúng ta có thể ôm mỹ nhân về.”
“Nữ hài tử đó là thiên kim nhà ai?” Phong Dịch Hàn ôm kiều thê ngồi xuống, An Lệ Toa ôm cổ Phong Dịch Hàn, thản nhiên ngồi trên đùi hắn.
“Điều này có chút rắc rối. Chính là người nhà Hi Nhĩ của An Mạt Cách Lan lần trước ta đề cập với chàng. Tên là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã. Tỷ thí giữa các học viện lần trước Dật Hiên đã thua bởi nữ tử này.” An Lệ Toa khẽ nhíu mày. Bỗng nhớ tới cái gì, hừ lạnh, nói “Thật xấu hổ chết người. Lại bị người ta dẫm dưới chân.” Mặc dù sau này Thủy Văn Mặc nói với nàng là Phong Dật Hiên nằm trên đất mặc cho người khác dẫm lên nhưng sự thật chính là hắn bị người khác dẫm dưới chân. Thật mất mặt!
“A, đúng là nữ hài tử kia?” Phong Dịch Hàn hiển nhiên nhớ chuyện lần trước “Nàng đã đuổi theo nó qua mười mấy con phố, đánh nó bầm dập, chuyện này coi như xong.”
“Thuận theo tự nhiên thôi. Chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết chuyện này. Anh yêu, không cần nghĩ tới chuyện này…” An Lệ Toa cúi đầu. Đôi môi đỏ mọng mê người dán lên đôi môi dịu dàng của Phong Dịch Hàn.
Trong thư phòng nhu tình ấm áp.
Lúc này Khắc Lôi Nhã đã trở lại phòng của mình, lẳng lặng ngồi xếp bằng trên giường, vận chuyển Liên Hoa Bảo Giám. Đã đột phá tầng thứ bảy vậy mà không thể đột phá tầng thứ tám. Muốn đạt tới tầng thứ tám cũng rất khó khăn. 
Trong đầu Khắc Lôi Nhã luôn vang lên lời nói của hắc y nhân.
Chỉ với trình độ này thì ngươi không thể thắng trong đại hội tỷ võ.
Với thực lực của mình bây giờ mà còn không thắng được sao? Khắc Lôi Nhã khẽ nhíu mày, nhớ lại Phong Dật Hiên đã giải trừ phong ấn đến gần nhưng mình không phát hiện ra. Vậy Thủy Văn Mặc có đột phá gì không? Thực lực của Hoa Dật Lâm ra sao? Hắc y nhân xuất hiện hôm nay là ai? Cũng là người tham gia tỷ võ sao? Nếu đúng là như vậy thì thực lực mình còn kém rất xa.
Khắc Lôi Nhã nắm chặt nắm đấm, nhắm chặt mắt, vận hành Liên Hoa Bảo Giám một lần nữa nhưng không có bất kỳ tiến triển nào để đột phá tầng thứ tám.
Muốn tìm Kim Liên hỏi một chút nhưng dù Khắc Lôi Nhã kêu gọi thế nào nó cũng không đáp lại, vẫn ngủ say như cũ.
Khắc Lôi Nhã phiền não nằm lên giường, nhìn rèm che trên đầu đến ngẩn người. Tầng thứ tám của Liên Hoa Bảo Giám rất kỳ lạ. Chỉ được miêu tả bằng hai chữ đó là tuần hoàn. Tuần hoàn là gì? Không ngừng sinh trưởng? Chỉ hai chữ này sao có thể lĩnh ngộ để đột phá tầng thứ tám đây? Mà điều khiến Khắc Lôi Nhã phiền lòng hơn chính là, ma pháp và Đấu Khí không hề có chút tiến triển nào, vẫn dậm chân tại chỗ.
Chưa tìm được cách khơi thông.
Sáng sớm hôm sau, Khắc Lôi Nhã rời giường, ăn sáng xong thì tới tràng diễn luyện của Lý gia. Có không ít người trẻ tuổi đang tập luyện ở đây. Vừa nhìn thấy Khắc Lôi Nhã, mọi người liền vây lấy nàng, gọi tên nàng.
“Biểu tỷ.”
“Biểu muội. Muội đã đến rồi”
Mọi người vây quanh Khắc Lôi Nhã dài gọi biểu tỷ ngắn gọi biểu tỷ. Mọi người đều có vẻ mặt chờ mong, trong mắt cũng tràn đầy cảm kích và mong ngóng.
Khắc Lôi Nhã nhìn những người trước mắt, không thể nhớ được ai với ai, chỉ biết họ đều là con cháu Lý gia.
“Biểu tỷ, cám ơn tỷ. Trước kia muội ra ngoài toàn bị người ta cười nhạo. Bây giờ không ai dám cười nhạo muội nữa.” Một tiểu cô nương chen đến trước mặt Khắc Lôi Nhã, nhìn nàng bằng ánh mắt sùng bái.
Vừa dứt lời, những người khác cũng rối rít phụ họa.
Khắc Lôi Nhã cười khẽ, sờ đầu tiểu cô nương kia, nói: “Vậy muội biết vì sao bây giờ họ không dám cười nhạo muội nữa không?”
“Biết, đều là nhờ công lao của biểu tỷ.” Tiểu cô nương quơ múa quả đấm nhỏ, nói một cách chắc chắn.
“Không phải vậy.” Mặt Khắc Lôi Nhã nghiêm túc.
Các thiếu niên vây quanh Khắc Lôi Nhã cũng sửng sốt, không hiểu ý của nàng.
“Bây giờ bọn họ không cười nhạo các ngươi, không phải không dám mà là muốn lợi dụng Lý gia. Bọn họ muốn bảo kiếm do Lý gia chế tạo, muốn làm quen với Lam Linh Nhi từng xuất hiện. Đây là lấy lòng chứ không phải là sợ. Nếu nói sợ thì chẳng qua là kiêng kỵ Hoàng Thái tử điện hạ đang chú ý đến Lý gia chứ không phải kiêng kỵ Lý gia chúng ta!” Khắc Lôi Nhã nghiêm túc một cách khác thường nói với hậu bối của Lý gia “Biết cái gì có thể khiến họ thật sự sợ Lý gia không? Chỉ có không ngừng lớn mạnh. Có thực lực mới có tư cách nói chuyện.” 
Sắc mặt của những người xung quanh thay đổi mạnh mẽ. Những lời của Khắc Lôi Nhã đã tạo thành sự đả kích không nhỏ cho bọn họ.
“Muội hiểu rồi. Biểu tỷ! Lý gia không có sự hấp dẫn với những người khác thì họ sẽ không có thái độ như bây giờ.” Tiểu cô nương kia nói, trong mắt hiện lên ánh sáng kiên cường, nhận thức ra đạo lý đúng đắn, “Vậy chúng ta phải nỗ lực luyện tập. Có một ngày mạnh mẽ như biểu tỷ thì không ai dám khi dễ chúng ta, phải không?”
“Đúng, các ngươi phải mạnh mẽ hơn. Các ngươi là tương lai của Lý gia.” Khắc Lôi Nhã nhìn đám trẻ xung quanh, mỉm cười “Nhưng ta vẫn chưa đủ mạnh. Các ngươi không nên lấy ta làm gương. Phải mạnh hơn cường giả. Trên đại lục này, khắp nơi đều là cường giả.”
“Nhưng thân thể ta bẩm sinh đã yếu, không có bí quyết để tăng thực lực.” Một giọng nói yếu ớt truyền đến.
Khắc Lôi Nhã quay đầu thì thấy một nam hài với gương mặt chán nản và thân hình hơi có vẻ mỏng manh.
“Không có thành tựu trong võ nghệ thì tìm cách khác. Ngươi am hiểu nhất là cái gì thì phát triển cái đó. Ví dụ như hội họa, buôn bán, văn học, chế tạo…” Khắc Lôi Nhã quét mắt một cái, phát hiện trong đám người này có những hài tử không có tư chất tốt “Ai cũng muốn tìm vị trí tốt cho mình, hiểu được mình hợp với việc gì, sau đó dùng toàn lực để thực hiện, nhất định sẽ thấy được thành quả tốt!” Khắc Lôi Nhã biết mấy năm nay Lý gia chú trọng bồi dưỡng võ học cho các hài tử này, xem nhẹ những lĩnh vực khác. Cho nên Lý gia không có ai làm quan cũng không có người trong thương giới nên tự nhiên càng ngày càng sa sút.
Nhóm người vây quanh Khắc Lôi Nhã rơi vào trầm tư, suy nghĩ lời của Khắc Lôi Nhã. Có nhiều hài tử cái hiểu cái không, có hài tử thì hoàn toàn chẳng hiểu gì.
Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ đứng cách đó không xa nên cũng nghe được lời Khắc Lôi Nhã nói. Hai người nhìn vào mắt nhau, thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. “Có lẽ chúng ta chỉ chú trọng bồi dưỡng võ học là sai lầm. Như lời Khắc Lôi Nhã nói, có thiên phú về mặt nào thì phát triển mặt đó.” Lý Minh Ngữ trầm giọng nói. Cho tới nay, bọn họ đều coi võ học là quan trọng nhất. Ma pháp và Đấu Khí là thứ đầu tiên các hài tử phải học, sau đó mới tới văn học. Mà hội hoa thi từ đều là bàng môn tà đạo lãng phí thời gian.
“Bây giờ thay đổi vẫn còn kịp.” Lý Nguyệt Văn nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào Khắc Lôi Nhã.
“Khắc Lôi Nhã còn phải nghĩ biện pháp đối phó với Hoàng Thái tử. Hoàng Thái tử muốn mời muội ấy tới rạp hát xem kịch. Lần này có vẻ khó từ chối.” Lý Minh Ngữ nói mục đích bọn họ tới sân huấn luyện tìm Khắc Lôi Nhã.
“Đại hội tỷ võ sắp diễn ra rồi.” Lý Nguyệt Văn cắn cắn môi, do dự mà nói, “Lần này Hoa gia sẽ phái Hoa Dật Lâm tham gia. Khắc Lôi Nhã có thể thắng được không?”
“Ta không biết.” Sắc mặt Lý Minh Ngữ trầm xuống “Hoa gia trước giờ đều không đội trời chung với chúng ta. Lần này nhất định sẽ lợi dụng cơ hội gây bất lợi với chúng ta.”
“Vậy chẳng phải Khắc Lôi Nhã sẽ gặp nguy hiểm sao? Đại ca, hay là muội hoặc huynh tham gia?” Lý Nguyệt Văn vừa nghe đã sốt ruột.
“Không cần. Chính vì thế mới để Khắc Lôi Nhã tham gia.” Lý Minh Ngữ cau mày, nói “Sớm muộn gì cũng có người tra ra thân phận Khắc Lôi Nhã là người nhà Hi Nhĩ. Nhưng bọn họ không thể tra được Lam Linh Nhi do Khắc Lôi Nhã biến thân là ai. Họ chỉ có thể biết nhất định Khắc Lôi Nhã và Lam Linh Nhi có liên hệ mật thiết. Hoàng Thái tử chú ý với Lam Linh Nhi như vậy, người của Hoa gia sẽ vì điểm này mà không đuổi tận giết tuyệt Khắc Lôi Nhã.” Lý Minh Ngữ phân tích.
“Hô, vậy thì tốt.” Lý Nguyệt Văn vừa nghe liền thấy yên lòng.
“Hai người đang to nhỏ gì vậy?” Khắc Lôi Nhã từ từ đi tới, cau mày nhìn hai huynh muội, hỏi.
“Ta thấy muội rất hợp với việc làm bảo mẫu kiêm lão sư. Những hài tử này rất nghe lời muội.” Lý Nguyệt Văn trêu ghẹo.
“Hai người đã nghe được vậy thì thực hiện thôi. Có thiên phú thì không thể để mai một được.” Khắc Lôi Nhã không thể dùng câu nói nghề nào cũng có trạng nguyên có nghĩa là gì.
“Muội cũng đã nghe chúng ta nói rồi, vì an toàn của mình muội vẫn nên duy trì quan hệ tốt với Hoàng Thái tử. Cho nên, Lam Linh Nhi mỹ nữ, xin chuẩn bị nhanh lên, lát nữa Hoàng Thái tử sẽ tới đón muội.” Lý Nguyệt Văn cười hì hì. Có quá nhiều người hỏi thân phận của Lam Linh Nhi. Ngay cả những người có chút liên hệ với Lý gia cũng đại động xuân tâm, muốn biết thân phận của thân thích đột nhiên xuất hiện này. Tuyệt đại mỹ nữ như hoa quỳnh, vừa xuất hiện liền khiến người khác kinh ngạc, không xuất hiện thì càng mỹ lệ thần bí khiến vạn người mê.
“Chỉ lần này thôi!” Khắc Lôi Nhã mất kiên nhẫn mà xua tay “Đàm phán xong chuyện phường đúc kiếm muội sẽ không xuất hiện với thân phận Lam Linh Nhi nữa.”
Khi tin tức Lam Linh Nhi nhận lời mời của Hoàng Thái tử đến rạp hát xem diễn truyền ra, quý tộc tuôn tới rạp hát như thủy triều. Đây là ngày rạp hát ở đế đô nghênh đón khách rầm rộ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.