Tái Kiến Vô Thanh

Chương 3:




Vốn tưởng rằng cuối tuần có thể cùng bạn tốt hội tụ, nhưng thực tế lại phải chăm sóc con gái ở bệnh viện. Trên giường bệnh, con gái sắc mặt không tốt, hướng về hắn nói nhỏ: “Ba ba, cha nói mua socola cho con đâu a?”
Quách Táp trong lòng đau xót, nắm bàn tay con gái nhỏ bé: “Thật xin lỗi Kỳ Kỳ, ba ba quên mất, chờ con ra viện ba ba mua cho con thật nhiều socola được không?”
Y tá kiểm tra nhiệt độ liền liếc hắn một cái: “Anh làm cha kiểu gì, đứa trẻ cảm mạo chuyển thành viêm phổi mới đưa đến bệnh viện!”
“Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…” Quách Táp cũng không biết đang nói xin lỗi với ai, đầu cũng thấp gần đến mặt đất.
“Tối anh ở lại trông coi, đừng để cho đứa bé đá chăn.” Y tá giọng điệu nhẹ nhàng hơn, giao phó việc xong lại rời khỏi phòng.
“Ba ba, có phải mẹ lại tức giận hay không?” Kỳ Kỳ mở to mắt nhìn Quách Táp.
Buổi sáng, người vợ cùng hắn hung hăng cãi nhau một trận, nói hắn rõ ràng nghe con gái một mực ho khan mấy ngày, nhưng vẫn không sớm đưa đi gặp bác sĩ. Ban ngày không để ý, ban đêm thì ra ngoài. Hắn bị mắng cũng không né tránh, vợ không phải là người nóng tính. Trước khi kết hôn hắn biết cô là người rất hiểu đạo lý. Lần này cô thật sự giận, bỏ lại một câu, “tôi đơn giản đối với anh thật sự thất vọng,” sau đó phất tay áo rời đi.
Hắn sờ đầu nữ nhi, “Mẹ là hơi mệt chút, về nhà ngủ, ba ba sẽ ở lại đây trông con.”
Buổi tối hắn nằm ở mép giường con gái, tuỳ tiện đắp một chiếc chăn mỏng liền ngủ.
Lớp mười một năm ấy, Quách Táp cùng Bách Tử Dương học cùng ban khoa học, nhưng không còn ngồi cùng bàn. Tuy nhiên không vì thế mà xa lạ, hai người còn trở nên thân thiết hơn trước.
Lượng bài tập khó tăng lên, Quách Táp có chút theo không kịp, điểm thi giữa học kỳ thật sự thê thảm. Cha hắn sau khi đưa tang tính khí trở nên nóng nảy hơn rất nhiều. Trở về nhà liền lấy chân ghế đối Quách Táp hung hăng đánh xuống. Quách Táp chưa từng bị đánh như vậy, hắn theo bản năng kêu: “ba ba, đừng đánh, con không dám…” Cơn thịnh nộ của cha không hề suy giảm, Quách Táp trong lúc hôn mê cuối cùng nghe thấy tiếng gãy xương.
Tỉnh dậy trong bệnh viện, hắn nghe thấy giọng giận dữ của Bách Tử Dương.
“Cậu ấy không có mẹ. Ông còn muốn như thế nào! Ông muốn đánh chết cậu ấy sao? Ông làm cha một chút trách nhiệm cũng không có! Ông có quan tâm đến cậu ấy hay không? Cậu có biết hắn mỗi ngày ba bữa phải giải quyết sao, cậu có biết hắn nữa năm qua đổi qua mấy cái áo khoác? Ông cái gì cũng không biết!”
Hắn không thể tin được, người đang bị dạy dỗ ủ rũ cúi đầu đó là cha hắn.
Khi đó, Bách Tử Dương mỗi ngày tan học đều mang sách vở cùng canh mẹ y nấu đem tới. Đôi khi buổi tối sẽ ở lại phòng bệnh, chen với hắn trên một chiếc giường. Để không làm tổn thương xương sườn hắn, mỗi lần Bách Tử Dương sẽ cẩn thận co người ở chân giường. Quách Táp nhìn y co người nhỏ như vậy trong lòng cảm thấy có lỗi cùng cảm kích.
Hắn là người ít nói, hắn một mực chưa từng nói với Bách Tử Dương, rằng cậu là bằng hữu quan trọng nhất của tôi, cái gì cũng không thay thế được.
Lại nói, tuy nằm viện nhưng hắn cũng thuận lợi qua được học kỳ. Bây giờ nghĩ lại, bất lợi duy nhất ở trường học là đại hội thể thao. Quách Táp vốn là tham gia chạy, nhưng vì xương sườn không tốt, chỉ có thể nhàm chán ngồi xem. Nhìn Bách Tử Dương chạy bứt phá, các nữ sinh hò hét chói tai đến cơ hồ như muốn đem khán đài lật ngược. Nhưng Bách Tử Dương trở về bộ dạng cũng không có tinh thần, chỉ lầm bầm nhỏ giọng mắng.
“Cậu làm sao vậy?” Quách Táp hỏi y.
Bách Tử Dương hướng hắn bĩu môi, chỉ chỉ bắp chân mình. Một vết thương không ngắn, bên ngoài vẫn còn ứa máu, ở trên da y đặc biệt nổi bật.
Quách Táp mắt choáng váng,  “Đây là chuyện gì?” Lúc nãy không thấy y ngã nhào a, hơn nữa trên đường chạy làm gì có cái gây ra vết thương như vậy.
Bách Tử Dương cầm lấy một chai nước đá, bất mãn đổ vào vết thương, nhổ nước bọt: “ Bị giày đinh của tên ngốc Lục Kiêu kia làm ra.”
Quách táp sửng sốt, đứng lên nhìn về phía hàng ghế bên cạnh, một nam sinh cao lớn khác cũng hướng về bên này nhìn. Bách Tử Dương dùng sức hướng hắn giơ ngón giữa. Quách Táp kéo y xuống. “Trước băng bó vết thương một cái. Trời nóng nực, dễ bị nhiễm trùng.”
Bách Tử Dương nhíu mày một cái, “Cậu còn nói, thực sự là đau mà.”
Quách Táp từ các nữ sinh mượn được băng gạc vô trùng, nói: “Người nọ sao lại kém vậy, không thắng cậu liền làm như vậy?”
Bách Tử Dương tát vào cổ hắn, “cậu có xem trận đấu hay không a, hắn và tôi cùng một đội, chúng ta thuộc tổ năm.”
“A” Quách Táp ngớ ngẩn, “vậy hắn còn đá cậu?”
Bách Tử Dương chà xát cằm. “Hắn ghen tỵ tôi đẹp trai hơn hắn.”
“…”
“Này, tôi nói thật a.”
“…”
“Mẹ kiếp. Mặt cậu như vậy là sao.”
Quách Táp lắc đầu, đẩy hắn ra, chuẩn bị đi mua nước.
Mới vừa đứng lên liền đụng vào một nữ sinh, “thật xin lỗi a.” Hắn vội vàng nói. Nữ sinh này trông rất lạ, rõ ràng không phải bạn của mình.
Nữ sinh lại hoàn toàn không có chú ý hắn, chẳng qua là nhìn chằm chằm Bách Tử Dương ở phía sau: “Xin lỗi, vừa rồi Lục Kiêu khiến cậu bị thương, tôi có thể cho cậu mượn rượu cồn lấy từ trạm xá…”
Bách Tử Dương ngẩng đầu nhìn nữ sinh này, nở nụ cười, lộ ra một chiếc răng khểnh.
“Cảm ơn, tôi không sao…a…”
Nữ sinh ngồi xổm xuống, “Tôi giúp cậu xem một chút, ai nha, tuỳ tiện băng bó như vậy không được, tôi giúp cậu trừ độc trước đi…” Vừa nói, liền lấy bống thấm rượu cồn giúp y rửa sạch vết thương.
Quách Táp có chút khó hiểu nhìn một màn này, lại thấy Bách Tử Dương ngẩng đầu hướng về dãy ghế bên cạnh mà cười đắc ý. Lục Kiêu ở xa xa trông mặt như đang nổi đầy gân xanh.
“Uy, cậu đang giở trò gì?” Quách Táp nhìn bóng lưng nữ sinh biến mất sau mấy dãy ghế.
“Không có gì, Lục Kiêu vốn không chạy tốt, cách xa tốp 12 một đoạn lớn. Tôi hết sức giúp hắn đoạt lại. Hắn cũng hảo, một từ cảm tạ cũng không nói, mới nhìn nữ sinh kia cho tôi nước cùng khăn lông thì đã sinh khí, len lén đạp tôi một cước. Thiết, tôi dĩ nhiên cũng muốn làm gì đó cho hắn khó chịu.”
Đắc ý trên mặt Bách Tử Dương cũng nhanh chóng tan đi, đem mặt chôn đến trong đùi hắn. “Đổ rượu cồn lên vết thương thật là đau a a a…”
Quách Táp mỉm cười xoa xoa mái tóc mềm mại của y.
“Buổi tối đến nhà tôi ăn cớm đi, mẹ tôi nói sẽ hầm xương cho cậu uống, xương sườn sẽ tốt hơn một chút.”
“A… Đến nhà cậu nhiều vậy thật không đúng… thời gian này làm phiền mẹ cậu rất nhiều.
Bách Tử Dương hung hắn đánh hắn một cái: “cậu còn nói lời như vậy nữa đi!”
Chạng vạng tối trên đường về nhà, Quách Táp bởi vì không thể đạp xe nên ngồi ở phía sau xe Bách Tử Dương. Thời điểm đi qua công viên, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn đâm đâm phía sau lưng Bách Tử Dương: “Này…”
“Cái gì?” Bách Tử Dương quay đầu lại.
Lục Kiêu cao lớn mang theo một đám người lái xe hướng bọn họ xông lại: “Bách Tử Dương con mẹ nó mày đứng lại cho tao.”
“Thiết.” Bách Tử Dương lặng lẽ chửi thầm. “Ngốc mới đứng lại! Quách Táp cậu ngồi cho vững vào.” Nói xong liền liều mạng đạp xe.
Quách Táp chưa từng thấy y đạp nhanh như vậy, chỉ nghe tiếng gió không ngừng gào thét qua tai.
Vậy mà, bọn hắn vẫn bị đuổi kịp, Lục Kiêu nói với Quách Táp: “Chuyện này với cậu không quan hệ, cậu nhanh chóng đi xa một chút.”
Quách Táp hiển nhiên sẽ không nể tình, đứng trước người Bách Tử Dương, vỗ ngực nói: “Chuyện của hắn chính là chuyện của tôi.”
Lục Kiêu tiến lên đánh hắn một quyền, quyền kia cũng không có rất nặng, nhưng xương sườn Quách Táp không có chịu nổi. Hắn liền rên lên một tiếng, cúi người, liền nghe thấy Bách Tử Dương tức giận gầm thét. “Con mẹ mày!” Sau đó cùng một đám người kia đánh nhau ẩu đả.
Quách Táp sau đó nghĩ, vốn không định cùng bọn chúng đánh nhau, chỉ là muốn doạ bọn hắn. Chỉ là Bách Tử Dương nối điên đem Lục Kiêu thành cái đầu heo mà đánh.
Sau chuyện này Quách Táp lại vào viện, nối lại xương sườn. Vết thương của Bách Tử Dương nhìn qua tương đối doạ người, nhưng sau vài ngày chỉ còn vết thương ngoài da.
“Vốn dĩ đã bị phạt, nhưng mẹ tôi đã cùng trường học trao đổi nữa ngày, cuối cùng chỉ còn bị cảnh cáo.” Bách Tử Dương vừa nói vừa ngồi ở đầu giường gọt táo, khoé miệng sung nhẹ.
Quách Táp cười khổ nhìn y: “Cậu bớt kiêu ngạo đi thì sẽ không phải như vậy.”
Bách Tử Dương hung tợn đem trái táo thê thảm nhét vào miệng hắn: “Nhưng tôi cảnh cáo cậu, lần sau còn dám đứng ở phía trước chắn cho tôi.”
Quách Táp trợn tròn mắt, đưa tay bắt lại hung khí. “Nhờ cậu, tôi cũng không muốn có lần sau.”
Buổi tối, hai người chen chung một giường bệnh, nửa đêm hắn tỉnh hơn một lần. Bách Tử Dương vùi đầu vào cổ hắn, hai người cầm tay. Mười ngón tay quấn quýt. Hắn có chút hoảng hốt, nhưng rồi lại tiếp tục ngủ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.