Tái Kiến Vô Thanh

Chương 1:




Tan việc, trên đường về nhà trông thấy gian hàng bán sô cô la, Quách Táp không nhịn được liền dừng chân mua một bọc. Đây là món mà con gái thích nhất, nếu như đem túi bạc này đến trước mặt con bé. Hẳn bé sẽ ngay lập tức ôm lấy đầu của hắn mà hôn hôn. Nghĩ đến đây, trên mặt Quách Táp lộ ra ý vui vẻ.
Lúc về đến nha, vợ đã làm xong thức ăn. Con gái mới sáu tuổi đăng đăng chạy đến. “ Ba ba, sao bây giờ ba mới trở về. Bụng con đã đói quá rồi.” Một tay ôm lấy con gái đang kháng nghị, xoa xoa đầu bé, một tay từ trong túi đem món quà kia lấy ra. “Kỳ Kỳ xem một chút, đây là cái gì?”
Trước khi con gái phát ra tiếng hoan hô, người vợ đã mất hứng lên tiếng. “Hôm nay tôi vừa mang con nhóc từ bệnh viện trở về, có tận bốn cái răng sâu. Anh cũng giỏi, lại mua thêm sô cô la nữa.”
Quách Táp đặt con gái xuống, ngương ngùng nói: “Thỉnh thoảng ăn hai miếng, cũng không có vấn đề gì?”
Vợ liếc hắn một cái, từ trong tay con gái ra sức kéo túi sô cô la kia. “Quách Kỳ, con quên mấy ngày nay ở trong bệnh viện đã đau như thế nào? Con nếu còn muốn ăn cái này, sẽ có thêm nhiều răng bị sâu ăn hết. Nha sĩ sẽ phải khoan răng của con, con có sợ hay không?”
Con gái hiển nhiên là sợ, nhưng lại không chịu buông cái túi, uỷ khuất nhìn mẹ của bé, mếu mếu cái miệng nhỏ nhắn.
Người vợ tựa hồ không còn nhiều kiên nhẫn, thẳng đem cái túi kia quẳng vào ngăn kéo khoá lại. Bé gái khóc oa lên một tiếng. Quách Táp cuống quýt ôm lấy bé con, nhỏ giọng bên tai bé nói. “Ngày mai ba mua nữa, len lén cho con, không để cho mẹ phát hiện. Đừng khóc, Kỳ Kỳ là đứa nhỏ ngoan, đừng khóc…”
Bữa tối với con gái đang khóc cùng vợ làm mặt lạnh, Quách Táp cảm thấy cuộc sống này trôi qua thật không có nhiều tư vị.
Thời điểm vui sướng nhất trong cuộc đời với Quách Táp, không phải là mới kết hôn cùng trăng mật, cũng không phải là khi thi lên đại học, mà là thời điểm học trung học. Khi đó hắn có bằng hữu, mọi người đều có bằng hữu. Nhưng đối với hắn mà nói, người bạn đối với hắn tốt nhất, cả đời cũng chỉ có một người.
Quách Táp khi còn bé thường bị bắt nạt vì thân hình nhỏ bé. Cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng, chẳng qua là học sinh tiểu học thích trò đùa ác. Thời điểm đó, truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” rất nổi tiếng, đám con nít đọc được cũng sẽ thuận miệng kêu “Ngu Quách Tĩnh cưới Hoàng Dung, thích ăn rượu thịt của Hồng Thất Công…”  Từ đó trở đi, hắn có biệt hiệu “Quách kẻ ngu”, cái biệt hiệu này thậm chí kéo dài tới khi tốt nghiệp tiểu học. Không ai biết hắn ghét biệt hiệu này, mỗi khi hắn bị điểm kém, sẽ có người gọi hắn “Quách kẻ ngu, Quách kẻ ngu.” Hắn thậm chí cảm thấy, bị gọi như vậy, hắn sẽ thật sự ngu đi.
Trung học cơ sở cùng tiểu học rất gần nhau, bạn học có hơn phân nửa không thay đổi. Nhưng có lẽ vì lớn hơn, không có người gọi hắn bằng biệt hiệu mà hắn ghét nữa. Hắn dù sao cũng bắt đầu trổ mã. Dần dà, hắn cũng cao hơn cả cha mình.
Đến lớp mười, hắn đã cao nhất trong đám nam sinh cùng lớp. Tính cách của hắn vẫn không thay đổi nhiều, thuỷ chung hay ngượng ngùng cùng an tĩnh. Không có ngoại hình nổi bật, không làm viêc xấu, không có thành tích tốt, không có tình yêu. Tóm lại, lão sư không cần phải đặc biệt lưu tâm đến hắn.
Học kỳ hai lớp mười, trong lớp Quách Táp xuất hiện một học sinh chuyển đến, gây nên một sự xôn xao nho nhỏ.  Học sinh này gọi là Bách Tử Dương. Lần đầu tiên cùng đến lớp thể dục, Quách Táp liền phát hiện người này so với hắn còn cao hơn, đừng bên cuối cùng ở dãy bên phải hắn. Mỗi lần có lệnh “hướng bên phải nhìn”, Quách Táp sẽ không lầm mà thấy được gò má của y.
Bách Tử Dương không chỉ cao hơn hắn, y tựa hồ bổ túc hết mọi chuyện của Quách Táp, vào đội bóng rổ của trường, được bầu làm nhân tài Toán của lớp tài năng. Thậm chí trở thành đề tài bàn tàn của nữ sinh trong trường.
Một người như vậy, sao lại ngồi cùng bàn với hắn?
Quả thật là do tương đồng chiều cao đi. Quách Táp nhìn người kia công khai ngủ trong lớp mà thở dài.
“Cậu tên gì?” Sau một tuần ngồi chung bàn, người kia mới cất tiếng hỏi.
“Quách Táp, cậu không biết?” Quách Táp có chút buồn bực, nhưng hắn lại ngay ngày đầu tiên cũng biết người kia gọi là Bách Tử Dương.
“Tôi làm sao biết, cậu cũng không nói qua mà.” Tên ngồi cùng bàn nhún nhún vai.
Quách Táp đột nhiên cảm không còn lời nào để nói, đoạn lấy bài tập và viết ra.
Thời điểm chuông đánh tan học, Bách Tử Dương bắt lấy Quách Táp đang chuẩn bị ra về.
“Ha! Quắc Quắc, bài tập hẳn viết xong rồi, cho tôi mượn đi?”
“Quắc Quắc?” Quách Táp bối rối. “Tên tôi không phải là Quắc Quắc, thành tích cậu như vậy, sao còn tìm tôi mượn bài tập?”
Bách Tử Dương cười rất miễn cưỡng, “Tôi quên cậu tên là Quách cái gì rồi, cho tôi mượn bài tập đi.”
“Da mặt người này có phải quá dày hay không.” Những lời này thiếu chút nữa bật lên. Quách Táp gỡ tay y khỏi người mình. “Ít nhất nhớ tên của người khác đi đã.” Nói xong sải bước đi ra ngoài. Trên đường về nhà còn cảm thấy giận dữ cùng suy nghĩ. Làm thế nào lại có một người như vậy chứ.
Cùng năm đó, Quách Táp mất đi người thân quan trọng với hắn nhất.
Sáng sớm hôm đó mí mắt không ngừng giật. Nếu bà nội còn sống ắt sẽ bảo hắn mắt trái nháy sẽ như thế nào, mắt phải nháy sẽ như thế nào. Hắn một chút cũng không tin những thứ này. Nếu có cái gì khác lạ, đó chính là Bách Tử Dương đến trưa cũng không tới lớp. Bạn học nói y xin nghỉ. Quách Táp lười biếng vùi mặt vào tay suy nghĩ, dù sao cũng không phải chuyện của hắn.
Tới tiết thứ ba, chủ nhiệm đột nhiên đi vào phòng học, hướng thầy giáo đang thao thao bất tuyệt nói: “Bạn học Quách Táp mời ra ngoài một lát.”
Quách Táp tim đập loạn một chút, chẳng lẽ cuộc thi lần đó … tự hỏi… hắn ngờ vực đi ra ngoài. Giáo viên nhìn rất cổ quái, đặt tay lên vai của hắn. “mẹ em hình như bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở bệnh viện. Cha em muốn em ghé qua một chuyến…” Quách Táp như không nghe thấy được gì nữa, nhấc chân chạy ra khỏi trường học, ngay cả xe đạp cũng quên lấy. Cứ như vậy một mực chạy, sau đó suy nghĩ, có lẽ hắn đã có dự cảm từ trước.
Đến bệnh viện, hắn thấy cha cúi đầu ngồi trên ghế dài. Hắn đi tới kêu một tiếng, “ba,” cha hoàn toàn không có nghe thấy hắn, một mực dùng hai tay ôm mặt. Phía sao có người đẩy hắn một cái, “mẹ cậu ở bên trong.” Hắn lảo đảo đi vào phòng bệnh, không nhìn thấy gương mặt quen thuộc của mẹ, chỉ có miếng vải trắng phủ lên.
Bên cạnh có người đang nói chuyện, hắn cũng không biết là ai đang nói chuyện gì. Hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập loạn. Đột nhiên, hắn phóng ra ngoài, dọc theo hành lang bệnh viện chạy trốn, cho đến khi đụng phải một người. Lực đụng to lớn khiến hai người cùng ngã nhào xuống đất. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bách Tử Dương.
Bách Tử Dương hiển nhiên là bị đụng đau, che lại cánh tay phải đang bó thạch cao, kêu la: “Cậu chạy sao không nhìn đường a?”
Quách Táp ngồi dưới đất không biết làm sao, tầm mắt hắn dần dần mơ hồ, ngay cả hô hấp cũng không thuận.
Thanh âm Bách Tử Dương khẩn trương: “Cậu… cậu khóc cái gì? Tôi đụng cậu bị thương sao? Hê! Một đại nam nhân đừng nói khóc liền khóc a, tôi xin lỗi cậu được chưa, đừng khóc nữa tôi van cậu đó!”
Ngày đó tại bệnh viện, một nam sinh cao lớn khua tay múa chân với một nam sinh to lớn khác, không biết phải làm sao.
Những ngày mất đi mẹ thật sự khó khăn, cha nói ra khỏi nhà làm ăn, đi rồi cũng hiếm khi trở lại. Hắn mỗi ngày đều hồn xiêu phách lạc, cho đến ngày hắn té xỉu ngay trên hành lang trường học. Bác sĩ bảo hắn dinh dưỡng không đầy đủ, thiếu chất đạm. Bách Tử Dương ngồi trong phòng y tế hỏi thăm. “Chuyện này… Quách Táp, hôm nay cậu có muốn đến nhà tôi không?”
Quách Táp có chút không phản ứng kịp “đến nhà cậu?”
Bách Tử Dương gãi gãi đầu. “Cậu còn chưa tới nhà tôi lần nào đi. Chúng ta ngồi cùng bàn mấy tháng. Tôi cũng mới mua một trò chơi rất khá.”
“Không đi. Tôi là có chút việc.” Quách Táp rất nhanh liền cự tuyệt. Nhìn gia đình người khác ấm áp, không chừng hắn sẽ tại chỗ mà khóc lên.
Tuy nhiên, hắn rõ ràng đánh giá thấp sự dây dưa của Bách Tử Dương. Sau khi truyền đạm, Quách Táp mệt mỏi hết sức nói: “Được rồi, tôi đi với cậu là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.