Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh

Chương 49: Ước nguyện




Lăng Hằng nói xong chuyện gia đình mình thì quay đầu lại nhìn thiếu nữ ngồi cạnh cậu.
Cô mặc một chiếc váy đỏ vàng xen kẽ, trên ngực thêu một con sư tử và chữ G, đằng sau thì là "draco dormiens nunquam titillandus".
Màu sắc này làm sáng da cô, trắng như tuyết.
Cậu có chút thấp thỏm đợi phản ứng của cô.
Thiếu nữ trung thị không làm cậu thất vọng, Ngôn Chân Chân không hề sợ hãi, tò mò hỏi cậu: "Cho nên, cậu trở thành người đại diện cho thần ư?"
"Đương nhiên không phải rồi, chỉ có thần mới có thể đại diện thần truyền đạt ý chí. Nhưng mà người tiếp xúc với thần mà không phát điên thì ít nhiều đều được "ân huệ" từ thần." Cậu sợ cô không hiểu, lấy ra ví dụ: "Giống như những thứ tiếp xúc với phóng xạ đều có sự thay đổi, nói là "ô nhiễm" thì chính xác hơn."
Ngôn Chân Chân hiểu rồi: ""Món quà" của cậu là bộ não của thiên tài đúng không?"
"Có thể nói như vậy." Lăng Hằng hơi ngập ngừng rồi đáp.
"Cái này còn đúng thật là.." Ngôn Chân Chân suy ngẫm một chút, không nhịn nổi nói lời thật lòng: "Năng lực khoa học quá đi mất."
Lăng Hằng: "?"
Cô: "Không có pháp thuật, không có dị năng, không có hệ thống. Vị thần này cũng quá khoa học rồi?"
Lăng Hằng dở khóc dở cười, muốn phản bác, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ: Là do lý do này sao? "Món quà" cậu nhận được quá khoa học, không có năng lực siêu phàm hơn người nên ông mới không hài lòng, muốn thêm lần nữa?
"Cậu đang buồn sao?" Ngôn Chân Chân nhạy cảm phát hiện sự lạc lõng của cậu, không nhịn nổi giơ tay lên xoa đầu cậu: "DĐừng như vậy, cậu ngoại trừ có được bộ não thiên tài ra thì còn có khuôn mặt, thực ra lớn lên như vậy mới là siêu năng lực thực sự của cậu sao?"
Lăng Hằng:(▼ ヘ ▼#)
Cậu tát tay của cô: "Đừng sờ đầu của tôi."
"Độ cao này quá thuận tay." Ngôn Chân Chân so chiều cao của cậu, vẻ mặt vô tội.
Lăng Hằng quyết định mặc kệ cô: "Tốt nhất cậu hãy nhanh chóng rời khỏi giấc mộng của tôi, nếu như tôi không kiên trì đi cùng Ngài thì đến lúc giấc mơ tan vỡ, cậu sẽ trực tiếp đối mặt với Ngài --- Đừng lộ ra vẻ hứng thú như vậy, sẽ bị phát điên."
"Tôi chỉ có chút tò mò về "thần" thôi." Cô nói: "Chưa từng gặp qua nên muốn xem một chút cũng không có gì kỳ lạ đâu chứ?"
Lăng Hằng: "Cậu đã nhìn thấy rồi."
Ngôn Chân Chân ngơ ngác rồi hiểu ra: "Là pho tượng đó? Tôi cũng chưa được nhìn rõ.."
"Đừng nhìn, tốt nhất là hãy quên đi." Lăng Hằng cảnh cáo cô: "Nếu không thì mơ thấy ác mộng là do cậu may mắn, nếu như giống như tôi bị nhốt trong mộng thì cậu có muốn khóc cũng không khóc nổi."
Ngôn Chân Chân giơ tay lên, dưới ánh mắt muốn giết người của cậu đặt lên vai cậu, vỗ vỗ: "Nếu thực sự như vậy thì đó là lúc cậu thể hiện, tôi đến cứu cậu, lẽ nào cậu không đến cứu tôi ư?"
Lăng Hằng đang muốn lên tiếng thì bên tai truyền tới tiếng sóng biển.
Cậu lập tức đứng dậy: "Mau đi đi, Ngài đến rồi."
Vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến, trong lúc nói chuyện một đợt sóng đã đánh tới, trực tiếp ngập lên cầu thang. Lăng Hằng trèo tay vịn cầu thang, dựa vào người nhỏ nhẹ trực tiếp giẫm lên tay vịn leo lên trên.
Ngôn Chân Chân: "Đợi tôi với."
Cô đuổi theo cậu.
Nhưng mà, vẫn xem nhẹ mức độ đáng sợ của nó. Tốc độ nước trào lên còn nhanh hơn tốc độ con tàu Titanic chìm xuống, phút chốc đã ngập qua cầu thang rồi.
Rong biển màu đen quấn lấy chân của cô.
"Chân Chân!" Lăng Hằng quay người lại kéo cô.
Lẽ ra cơ thể 7 tuổi của cậu không thể nào giữ nổi một thiếu niên, nhưng ngay lúc nguy cấp, sức mạnh (tình yêu) bộc phát, ý chí tinh thần đàn hồi vào giây phút nguy cấp.
Vào lúc cậu không chú ý thì cậu đã khôi phục lại cơ thể hiện tại, ngón tay nắm chặt cánh tay của cô, dùng sức kéo cô về phía mình.
Ngôn Chân Chân trực tiếp bị cậu kéo đi lên tận tầng trên cùng.
Sau đó thấy cậu như được thần giúp, lạch cạch lạch cạch lấy ra mấy chiếc lọ màu nâu, nhanh chóng trộn lẫn vào rồi ném xuống dưới.
Mùi khó ngửi và tiếng nổ mạnh tràn ngập trong không gian.
Tòa nhà bị sập một nửa.
Ngôn Chân Chân khoanh tay đứng bên cạnh, nghi ngờ thực ra mình không cần tới anh hùng cứu mỹ nhân.
Cậu phát huy khá là tốt.
Nhưng mà "Tại sao trong mơ tấn công vật lý cũng có tác dụng?" Cô tò mò: "Tôi còn cho rằng chỉ có pháp thuật mới có thể đối kháng phép thuật, hóa học cũng được sao?"
Lăng Hằng hơi ngập ngừng rồi giải thích: "Giấc mộng là ý chí của tôi, chỉ cần tôi tin vào điều gì sẽ xảy ra thì sẽ thực sự xảy ra."
"Cậu không thể tưởng tượng mình là Gundam sao?"
Lăng Hằng mặt đơ: "Tôi không tin trên thế giới này có Gundam, cậu tin sao?"
Ngôn Chân Chân bị cậu thuyết phục.
Lúc đầu cô bị nước ngạt không nói nên lời là do cô tin nên xảy ra rồi, còn vấn đề hô hấp bị bỏ qua nên không bị áp chế.
"Nói như vậy thì ban nãy cậu biến tí hon là cảm thấy mình trở thành Conan ư?" Cô hỏi.
Lăng Hằng: "..."
Cậu không cần mặt mũi sao?
Có thể quan tâm một chút tới lòng tự tôn của thiếu niên không, cậu không muốn biến thành đứa bé trước mặt người mà mình thích chút nào, như vậy sẽ làm cho cậu trở nên yếu đuối vô dụng.
"Tức giận rồi à?" Ngôn Chân Chân đi qua, ngồi cạnh cậu: "Tôi không có chê cười cậu, chỉ có chút tò mò, lần đầu tiên thấy chuyện như vậy."
"Không có." Cậu nhường chỗ, kéo dài khoảng cách với cô.
Ngôn Chân tiến gần cậu, ngồi cạnh cậu: "Tôi xin lỗi cậu còn không được sao?"
Lăng Hằng nói: "Không giận cậu, cậu mau rời khỏi đây đi, ở lại đây cậu sẽ hôn mê mãi không tỉnh lại được."
"Ngủ hai ngày không chết được ngay." Cô không chút để ý: "Cậu cũng không biết phải đợi đến lúc nào, tôi nói chuyện với cậu, thời gian trôi qua nhanh hơn."
Lăng Hằng mím chặt môi nhưng không di chuyển nữa: "Ngôn Chân Chân, tại sao cậu đối với tôi tốt như vậy?"
"Cái này còn phải hỏi sao?" Cô giật mình nói: "Chúng ta là bạn bè mà."
Bạn bè.. Còn thực sự là kiều đoạn trong truyện tranh, vì người bạn mà mình nhận định nên dám bất chấp gian nguy.
Lăng Hằng không còn gì để nói, chỉ muốn hỏi một câu: Thiếu nữ như Vườn Sao Băng không tốt sao? Tại sao lại là phong cách nhiệt huyết? Tức quá đi mất.
Cậu ngửa đầu dựa vào tưởng, mắt nhìn ra ngoài bầu trời tối đen.
Mưa bão to hơn rồi, sấm chớp đùng đùng trên bầu trời, đinh tai nhức óc.
Nhưng mà, nhiệt độ và hơi thở của người bên cạnh xua tan đi nỗi sợ hãi, ý niệm coi thường mạng sống ban đầu cũng không cánh mà bay, đến tâm trạng u uất buồn tủi cũng giảm đi nhiều.
Tôi phải quay về, chỉ cần tôi còn sống mới có thể thay đổi. Lăng Hằng thầm nghĩ, đột nhiên nói: "Cậu còn nợ tôi một nguyện vọng sinh nhật."
Ngôn Chân Chân lấy lại tinh thần: "Ừ hử, cậu muốn gì?"
"Chắc hôm nay là Noel rồi." Cậu nói: "Nếu như hôm nay có thể tỉnh lại thì cùng mình đi chơi nhé?"
Ngôn Chân Chân: "Được! Cậu phải kiên định hơn, lặp lại câu nói đằng sau."
Lăng Hằng: "?"
"Nói nhanh, bỏ đi nếu như."
Bỏ đi giả thiết thì sẽ có vẻ có thành ý hơn một chút, cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Hôm nay chúng ta tỉnh lại thì cùng nhau đi chơi."
Ngôn Chân Chân cười lên, như phù thủy ám lên, giữa lông mày là vẻ báo hiệu điều gì đó, nói với cậu đầy chắc chắn: "Ước nguyện này chắc chắn sẽ được thực hiện."
Không biết là tình yêu của thiếu niên không có gì cố kỵ, vô cùng cường liệt, hoặc là ngôn linh có tác dụng. Ngay lúc này trong căn phòng u ám xuất hiện một tia ánh sáng.
Lăng Hằng quay đầu lại, phát hiện cuối tầng mây xuất hiện một tia sáng.
Trời sáng rồi.
Vào lúc bình minh, Lăng Hằng tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Vừa mở mắt liền thấy căn phòng tràn ngập ánh sáng và Lăng phu nhân tựa trên ghế.
"Mẹ." Cậu nhẹ gọi.
Lăng phu nhân đột nhiên tỉnh táo, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Tiểu Hằng, con tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không? Bác sĩ, mau gọi bác sĩ tới."
Lăng Hằng chống đỡ cơ thể ngồi dậy: "Mẹ, con không sao, chắc là do hôm qua ăn chút hải sản nên bị di ứng thôi." Mặt cậu không chút thay đổi nói dối, an ủi mẹ mình: "Chịu chút là ổn thôi."
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt." Lăng phu nhân như trút được gánh nặng, muốn nói lại thôi. Nhưng mà bà vẫn không quyết định hỏi rõ, chấp nhận câu trả lời của con trai: "Sau này nhà mình không ăn hải sản nữa."
Lăng Hằng cười cười, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vàng.
Lăng tiên sinh, bác sĩ, Lâm quản gia lần lượt đi vào, thân thiết hỏi thăm.
"Con không sao, chỉ là dị ứng thôi." Lăng Hằng từ chối yêu cầu xét nghiệm của bác sĩ, vẻ mặt mệt mỏi: "Ngủ một giấc là tốt rồi."
Lăng tiên sinh cũng nói: "Nếu như là như vậy thì con nghỉ ngơi đi, đợi chút rồi đo nhiệt độ sau."
Lăng Hằng gật đầu.
"Con nghỉ ngơi đi, mẹ đi gọi người chuẩn bị đồ ăn cho con, chút nữa tỉnh lại thì có thể ăn rồi." Lăng phu nhân đắp chăn cho cậu cẩn thận, trên mặt đầy vẻ thương xót.
Lăng Hằng không từ chối.
Đợi đến lúc tất cả mọi người đều rời khỏi phòng thì cậu mở mắt ra, nhìn về phía vị trí đặt đồng hồ quả quýt --- đồng hồ vẫn ở đó nhưng vị trí có chút thay đổi.
Lấy lại rồi mở ra, trên vỏ đồng hồ đã trống rỗng, dường như chỉ là một chiếc đồng hồ quả quýt bình thường.
Cậu yên lặng nhắm mắt lại, ném đồng hồ quả quýt vào chỗ sâu nhất của ngăn tủ.
Sau đó, cậu lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Không có chuông.
Lăng Hằng khó hiểu mở mắt ra, giờ mới phát hiện ra điện thoại hỏng rồi, sờ kỹ mới phát hiện giữa khe hở dường như còn có nước biển mặn.
Cậu cau mày, nghĩ lại mới thấy cuộc điện thoại lúc đó có chút kỳ quái.
Cuộc điện thoại bình thường sao có thể gọi được vào trong mộng? Tại sao cậu có thể nghe được điện thoại của cô ấy trong mộng?
Nghi ngờ không ngừng nổi lên, cơn buồn ngủ nhất thời biến mất, tùy ý lấy một chiếc điện thoại apple mới ra dùng từ trong tủ đầu giường.
Gọi điện thoại nhưng không hề có tín hiệu.
Lăng Hằng không ngồi nổi nữa, nhảy xuống giường, đi tới cửa nhưng lại do dự. Cô cùng cậu giằng co cả một đêm rồi, chắc chắn mệt lắm rồi, lúc này đi cũng không tốt, tốt nhất là đợi đến chiều đi.
Vì thế lại quay lại giường, mơ mơ màng màng ngủ mấy tiếng đồng hồ.
May mà ngày thường hay vận động, thiếu niên sức khỏe lại tốt, tỉnh lại lần nữa Lăng Hằng cảm thấy tinh thần hơn nhiều rồi. Nhưng mà đại não mệt mỏi được nghỉ ngơi lại lần nữa lộ ra "món quà" của "thần chiếu cố".
Những điều trước đây không hiểu nổi thì giờ đây lại giải quyết dễ dàng, có nhiều lĩnh vực vốn dõ không hiểu biết lại thêm phần mẫn cảm.
Ví dụ như trang hoàng trong phòng vốn dĩ không đáng để cậu chú ý nhưng lúc này cậu lại có thể phân biệt rõ ràng hai loại màu xanh, cảm nhận sự hài hòa giữa nhiều màu sắc phối hợp với nhau.
Cậu thử thay đổi màu sắc trong đàu và sau đó phải thừa nhận rằng nhà thiết kế phòng cho cậu không phải chỉ có mỗi hư danh.
Thiên phú, cậu lại được ban tặng thiên phú mà người thường khó mà có được.
Hơn nữa cậu có dự cảm, "món quà" lần này không chỉ như vậy, cơ thể vẫn như trước nhưng có điều gì đó đã khác rồi.
Lăng Hằng ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, dùng sức chớp mắt, cố gắng vứt bỏ phiền não.
Trước không nghĩ tới những cái này, cậu có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Lăng Hằng mở tủ quần áo ra, lấy ra một bộ quần áo thoải mái rồi mặc, đi nhanh xuống tầng.
A Mễ đang canh ở dưới: "Thiếu gia, cơm đã hâm nóng xong rồi."
Cậu khoát khoát tay, đi thẳng ra ngoài cửa.
Trải qua một đêm mưa bão, trong không khí đầy hương vị tươi mát sau cơn mưa. Vườn hoa khắp nơi xơ xác, lão Lý đang dọn dẹp cành rụng lá rơi, trên mặt đất còn có chút bùn.
Lăng Hằng quen cửa quen nẻo đi tới phòng Ngôn Chân Chân rồi gõ cửa.
Không có người đáp.
Cậu mặt đơ dùng sức gõ.
Mấy phút sau người ở bên trong với đôi mắt thâm quầng ra mở cửa, trên mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn: "Ồn quá, không thể để tôi ngủ thêm một lúc sao?"
Nói xong liền muốn đóng cửa.
Lăng Hằng nhanh chân nhanh tay giơ tay chặn lại, nhìn cô từ trên cao xuống.
Ngôn Chân Chân: "?"
Lăng Hằng cúi mắt, nhìn cô, sau đó giơ tay bóp mặt cô, dùng sức véo.
Ngôn Chân Chân che mặt, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Người này cũng thù dai quá đi mất?
Đến nỗi vậy sao? Không phải véo cậu vài cái trong mộng sao? Là do cậu biến tí hon tỏ vẻ dễ thương trước, không thể trách cô ngứa tay được, đặc biệt đi tới báo thù, đây là việc người có thể làm ra sao?
Phòng đối diện.
Nhiễm Nhiễm nhìn cạnh tượng kabedon trong truyền thuyết, lặng lẽ đóng cửa lại.
Điều gì nên đến rồi cũng sẽ đến, tình tiết chỉ đến muộn chứ không bao giờ biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.