Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ

Chương 27: Ba trăm sáu mươi lăm ngày của ta và chân tiêu kiếm tôn




Mạnh Giai Kỳ cảm thấy bị tổn thương.
Trong kế hoạch của các trưởng lão, con hồ ly như nàng đương nhiên phải đảm nhận nhiệm vụ đi quyến rũ người ta, miệng nói câu thật câu giả, quay đám kiếm tu thối này xoay mòng mòng. Nhưng giây phút nhìn thấy Tần Xuyên, nàng mới nhận ra một cách muộn màng: Hoa ra nàng mới là kẻ bị xoay mòng mòng kia, lại còn ngớ ngẩn độc diễn lâu như thế.
Các ngươi rảnh lắm hả? Hả? Đường đường chính chính đánh một trận không được hay sao?
Tuy rằng nàng cũng chưa chắc đánh thắng được bọn họ.
Mạnh Giai Kỳ và Tần Xuyên khóc bù lu bù loa, xém chút nữa biến một đoạn phố yên tĩnh thành một trang trại chăn nuôi động vật, nom không khác gì "Những người hành hương kỳ lạ"* phiên bản quỷ khóc sói gào.
(*Tên gốc: "DOCE CUENTOS PEREGRINOS", tên tiếng Việt: "Những người hành hương kỳ lạ" của Gabriel José García Márquez. Gabriel José García Márquez là một nhà văn người Colombia. Ông còn là nhà báo và là một nhà hoạt động chính trị. Nổi tiếng với các tiểu thuyết "Tình yêu thời thổ tả", "Mùa thu của vị trưởng lão", "Tướng quân giữa mê hồn trận" và hơn cả là "Trăm năm cô đơn", García Márquez là một đại diện tiêu biểu của nền văn học Mỹ Latinh.)
Nhưng Trịnh Vy Ỷ nữ nhân này lại không biết thương hoa tiếc ngọc là như thế nào cả. Không đợi tiếng khóc thút thít dừng lại nàng đã lo lắng hỏi: "Mạnh cô nương, cô nói yêu vật trong thành chỉ lấy tinh nguyên chứ không lấy hồn phách là sao?"
"Sao cái gì mà sao!" Mạnh Giai Kỳ nhận con thỏ trong tay Ninh Ninh, nước mắt lưng tròng hỏi vặn lại: "Ta còn đang muốn hỏi các ngươi xem mọi chuyện là thế nào đấy! Sau khi tinh nguyên bị cướp đi, bọn họ quá lắm chỉ là tứ chi vô lực cơ thể suy yếu, nằm nghỉ ngơi trên giường vài ngày là sẽ khoẻ lại, đâu có nghiêm trọng như lời các ngươi nói đâu!"
Trịnh Vy Ỷ nghe vậy thì nghiêm mặt, liếc nhìn Ninh Ninh một cái.
"Nhưng... bá tánh ở phụ cận không phải chỉ bị cướp đi mỗi tinh nguyên." Hạ Tri Châu gãi gãi đầu, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: "Cô không biết sao, có rất nhiều bá tánh đã bị lấy hơn phân nửa hồn phách nên đã biến thành xác sống thần trí không minh mẫn chỉ biết công kích người khác. Ban đầu lúc chúng ta gặp nhau, không phải con thỏ này cũng đang bắt chước bộ dáng của bọn họ đấy sao?"
Không biết tại sao khi nghe thấy hai chữ "hồn phách", Mạnh Giai Kỳ và con thỏ đều rùng mình một cái.
"Các trưởng lão bảo ta làm như vậy." Tần Xuyên nằm trong lòng Mạnh Giai Kỳ, hai cái tai xù khua khua, khi nói chuyện cái miệng để lộ ra một cái khe hở nhỏ, chóp mũi cũng chuyển động theo: "Bọn họ bảo bên ngoài đang có dịch bệnh, những người sinh bệnh đều có triệu chứng như thế. Chỉ cần ta ra vẻ hung dữ một chút, làm cho hai con mắt nhìn chết chóc một chút là có thể dọa được các ngươi dễ như ăn kẹo."
Con thỏ tội nghiệp giải thích: "Trưởng lão cấm chúng ta tiếp xúc với người ngoài, càng không được đi vào trong nội thành, chỉ có thể thu thập tinh nguyên ở vùng ngoại ô. Thế cho nên trong thành Già Lan có gì chúng ta cũng không biết."
Trịnh Vy Ỷ ngẩn người: "Trưởng lão sao?"
Nàng suy nghĩ một lát, ngữ khí trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều: "Xem ra chúng ta có không ít hiểu lầm về nhau, thế nên cần phải nói cho rõ ràng. Nhị vị có thể nói cho bọn ta biết trăm năm trước rốt cuộc thành Già Lan đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Trời đang đứng gió, bốn phía lặng yên không một âm thanh. Thế nên giây phút yên tĩnh ngắn ngủi này có vẻ vô cùng dài, giống như toàn bộ thành Già Lan đều bị khảm vào một bức tranh thuỷ mặc, chỉ có đám gợn nước ở kết giới trên đầu là còn đang chuyển động chứng minh rằng thời gian vẫn đang tiếp tục trôi xuôi.
Mạnh Giai Kỳ sợ hãi nhìn bọn họ, ôm chặt con thỏ trong lòng: "Các vị có điều không biết. Hút hồn phách của con người không phải cách tu luyện của yêu, chỉ có tà tu của ma tộc với có thể sử dụng cách luyện hồn để tăng tu vi mà thôi."
"Ma sao?"
Trịnh Vy Ỷ nhíu mày: "Ta nghe nói kể từ sau khi tiên ma đại chiến kết thúc, tất cả Ma tộc đều đã mai danh ẩn tích hết rồi."
"Bên ngoài có lẽ là như vậy, nhưng thành Già Lan của chúng ta chìm vào đáy hồ trước khi đại chiến tiên ma kết thúc cơ."
Mạnh Giai Kỳ có vẻ hơi sợ hãi, môi cũng run run: "Nếu có ma tu bị nhốt ở dưới đáy hồ cùng với chúng ta thì không phải vừa hay chúng cũng đã né được luôn cuộc đại chiến kia sao?"
Mọi người nghe vậy thì chấn động. Ninh Ninh là người kinh ngạc nhất.
Mạnh Giai Kỳ đang nói cái gì thế? Sao lại đột nhiên mọc ra Ma tu? Cái này đâu có giống nguyên tác viết đâu? Lần trước gặp cây long huyết ma hoá trong Cổ Mộc Lâm Hải cũng vậy, rõ ràng Bùi Tịch tí thì mất mạng, thế mà cốt truyện lại không hề nhắc đến một chữ nào. Còn về ma tu cùng chìm xuống đáy hồ cùng với thành Già Lan mà Mạnh Giai Kỳ nói thì... Hình như chỉ cần liên quan đến "ma" thì nguyên tác sẽ lược qua hết.
Tại sao lại như vậy?
Cô nghĩ mà đau cả đầu, tại lại tiếp tục nghe thấy giọng nói của Mạnh Giai Kỳ: "300 năm trước là thời điểm Ma tộc đang phát triển phồn thịnh nhất, những tên Ma tu thực lực xuất chúng xuất hiện tần tầng lớp lớp, trong đó có bảy vị ma quân có sức mạnh ghê gớm nhất, bọn họ chẳng những tính tình cổ quái mà cách tu hành cũng rất kỳ dị. Trong bảy vị đó có một người tên là Huyền Diệp. Cách tu hành của hắn chính là nuốt hồn phách của con người rồi chuyển hoá chúng thành linh lực của bản thân mình."
Ninh Ninh càng nghe càng nghệt ra,
Không phải là Ma tộc đều chết nhăn răng hết rồi sao? Giả thiết này từ đâu mọc ra thế?
"Huyền Diệp đã đạt đến kỳ Hóa Thần, tu vi càng cao thì nhu cầu về hồn phách cũng càng cao. Trước đây thì hắn chỉ cần tàn sát phàm nhân là đã có đủ hồn phách để dùng, nhưng sau khi bước vào Hoá Thần thì linh lực và linh hồn của những người bình thường đem đến chẳng khác gì muối bỏ biển, thế nên hắn chuyển sang nhắm vào hồn phách của các tu sĩ cấp cao, cùng với... yêu tu."
"Yêu tu?" Hạ Tri Châu đột nhiên vỡ ra: "Thành Già Lan chính là hơi Yêu tu sinh sống còn gì!"
Mạnh Giai Kỳ gật đầu: "Đúng là như vậy. Năm đó Huyền Diệp tới tìm thiếu thành chủ, lấy ngôi vị ma quân làm điều kiện giao dịch, thuyết phục thiếu thành chủ giúp hắn bày Phệ Hồn trận, sau đó tàn sát tất cả dân sống trong thành vào ngày đại hung, luyện bọn họ thành huyết phách oán khí sâu nặng. Chính vì thế mà tu vi của hắn tăng tiến cực nhanh, cơ hồ là không có đối thủ."
Trịnh Vi Khỉ nói: "Nếu các ngươi thu thập tinh nguyên là vì thiếu thành chủ, hắn nhất định sẽ cự tuyệt."
Cho đến lúc này, Mạnh Giai Kỳ mới nhếch môi cười một cái nhạt nhẽo, vẻ như mỏi mệt, lại có vẻ như rất vui mừng: "Đúng vậy. Chư vị có điều không biết. Ba trăm năm trước Ma tộc hoành hành, vị trí ma quân chí cao vô thượng thu hút vô số người và yêu tranh nhau cướp đoạt, thiếu thành chủ có thể vì thành Già Lan mà cự tuyệt hắn đã là điều đáng quý."
Nàng nói đến đây thì ngừng lại một chút, đáy mắt ánh lên chút bi thương: "Huyền Diệp thấy ngon ngọt khuyên nhủ không có kết quả thì bèn có ý muốn công thành. Tu vi của hắn rất cao mà thành Già Lan trước nay chỉ chú tâm buôn bán, cao thủ trong thành chẳng có bao nhiêu, chỉ có thiếu thành chủ cùng vài vị trưởng lão là có thể chiến đấu mà thôi."
Như vậy có thể thấy thành Già Lan bị diệt là điều khó có thể tránh khỏi.
Trịnh Vy Ỷ trầm ngâm một hồi lâu rồi nắm chặt chuôi kiếm giận dữ nói: "Này đúng là quá đáng quá thể! Tiên môn chính phái chẳng lẽ không ai ra tay giúp đỡ sao?"
"Khi đó nơi nào cũng nước sôi lửa bỏng, tiên môn chính phái cũng đang bận sứt đầu mẻ trán, huống chi Huyền Diệp chỉ dùng nửa canh giờ đã công phá được toà thành, nước xa sao cứu được lửa gần cơ chứ." Mạnh Giai Kỳ lắc đầu: "Để mau chóng đánh hạ được Già Lan, Huyền Diệp đã dùng vòi rồng công thành từ bốn phía, thiếu thành chủ và các trưởng lão bày trận chống đỡ ở trên cửa thành, nhưng không ngờ..."
Nàng theo bản năng cắn môi, hít sâu một hơi: "Linh lực của thiếu thành chủ không chống đỡ nổi, trận pháp bị phá. Ngài ấy đành dùng chút linh khí cuối cùng để tạo ra lá chắn trên trời kia, dân trong thành Già Lan bị ảnh hưởng bởi hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau nên nhất thời mất đi ý thức. Huyền Diệp bị thương nặng trong lúc thi pháp, hẳn là cũng bị chìm vào trong đáy hồ, đến nay cũng không thấy bóng dáng."
Những lời này nghe như đang kể một câu chuyện cổ tích cực kỳ cổ xưa. Ninh Ninh nghe xong thì xúc động, thấp giọng nói: "Thế nên bây giờ Yêu tộc trong thành đang dần dần thức tỉnh. Để báo đáp ân tình của thiếu thành chủ, bọn họ bèn nghe theo lời của các trưởng lão, đi thu thập tinh nguyên cho hắn."
Cô cười cười: "Mạnh cô nương, các trưởng lão bảo các ngươi thu thập tinh nguyên bằng cách nào?"

Mạnh Giai Kỳ vẫn bị ám ảnh tâm lý vì Ninh Ninh, nghe vậy thì hơi run, đồng tử co rụt lại như phản xạ có điều kiện: "Là dùng cái này."
Nàng móc từ trong túi ra một sợi dây thừng đỏ như máu, Trịnh Vy Ỷ vừa nhìn đã buột miệng thốt lên: "Dây khóa hồn! Đây là thứ mà chỉ có Tà tu mới có, sao mấy lão già kia lại có cho được?"
"Không phải còn một tên ma quân lọt lưới sao?"
Ánh mắt Ninh Ninh hơi trầm xuống nhưng giọng nói vẫn có nét cười: "Trong câu chuyện mà Mạnh cô nương kể có hai điểm đáng chú ý."
Bùi Tịch nghe vậy thì nhìn thoáng qua cô một cái rồi lại cụp mắt xuống.
"Thứ nhất, nếu thiếu thành chủ có thực lực làm Huyền Diệp bị trọng thương thì tại sao trận pháp thủ thành lại đột nhiên mất đi tác dụng? Chỉ có thể là do những người khác đã phản bội lại hắn, thiếu thành chủ tự biết không thể chống đỡ được trận pháp nên mới dồn hết sức để tấn công Huyền Diệp."
"Thứ hai, Huyền Diệp thân là đường đường ma quân, nếu hắn đã có dự định công thành thì nhất định sẽ chuẩn bị thật chu toàn, sao có thể một mình đến đó được? Nếu người đó không ở bên cạnh hắn thì khả năng cao là..."
Ninh Ninh ngẩng đầu cười, tròng mắt đen nhánh lấp lánh như sao trời, Mạnh Giai Kỳ nhìn mà sửng sốt: "Người đó đang ở trong thành Già Lan."
Mạnh Giai Kỳ nghe mà da đầu tê dại, con thỏ nằm trong lòng nàng lại càng mờ mịt, vẻ mặt không thể tin được.
"Nếu các ngươi biết được những điều này từ các trưởng lão thì hoàn toàn có khả năng những điều mà bọn họ nói đều là bịa đặt. Chân tướng hẳn là như thế này."
Ninh Ninh nói: "Huyền Diệp dụ dỗ thiếu thành chủ không thành bèn chuyển sang dụ dỗ các trưởng lão. Mạnh cô nương đã từng nói năm đó Ma tộc phát triển cực kỳ hưng thịnh, không có ai cưỡng lại được lời đề nghị của ma quân. Dù sao thì ở Ma tộc hưởng thụ vinh hoa phú quý kiểu gì cũng tốt hơn hao phí công sức vào một toà thành nhỏ bé. Cho dù quá trình như thế nào thì cuối cùng bọn họ cũng đã đồng ý với tên kia rồi."
Ánh sáng lạnh lẽo trên kết giới làm nó giống như một khối ngọc trắng cực đại, bao phủ cả toà thành bằng một ánh dị sắc ám mùi tử vong.
Mạnh Giai Kỳ tay nắm chặt vạt váy, đáy lòng lạnh toát.
Ninh Ninh vẫn đang nói tiếp.
"Thiếu thành chủ nhất định sẽ không thể ngờ được rằng hắn thì vì toà thành này mà vứt bỏ tiền đồ, thậm chí cả tính mạng của mình, thế nhưng mấy vị trưởng lão thân tín nhất lại phản bội hắn. Khi trận pháp sắp sửa hoàn thành, có lẽ bọn họ đã đồng thời tấn công thiếu thành chủ, hoặc đồng thời quay lưng không bày trận nữa. Cho dù là cách nào thì thiếu thành chủ cũng đã nhanh chóng nhận ra tình hình mà liều mạng dùng tu vi cả đời của mình tử chiến một trận với Huyền Diệp."
"Thế cho nên, lần này các trưởng lão lừa gạt bá tánh trong thành Già Lan không phải vì muốn đánh thức thiếu thành chủ mà là vì..."
Trịnh Vy Ỷ bàng hoàng nhận ra hàm ý trong đó, giọng nói bất giác cao lên: "Vì Huyền Diệp!"
Hạ Tri Châu thở dài: "Nếu thiếu thành chủ đã biết bọn họ hai lòng thì từ giờ phút đó bọn họ đã biến thành kẻ thù rồi. Đám phản bội kia sao có thể giúp hắn tỉnh lại được chứ. Nghĩ như vậy thì hắn đúng là đáng thương thật,"
Đúng là vị thiếu thành chủ kia rất đáng thương.
Lúc đang tỉnh táo dùng hết sức mạnh để bảo vệ mạng sống của yêu tộc trong thành thì bị người nhà đâm sau lưng, đến lúc chìm vào giấc ngủ say rồi cũng không thoát được kiếp bị lợi dụng, biến thành con rối cho kẻ khác.
Đám yêu ma trong thành cũng bị quay mòng mòng, đã phải đương đầu với nguy cơ bị tu sĩ chính đạo phát hiện khi đang thu thập tinh nguyên lại còn trở thành đồng lõa giết người, nối giáo cho giặc.
Mạnh Giai Kỳ nghe xong, sắc mặt đã trắng như tờ giấy, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Trịnh Vy Ỷ nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy thì mềm giọng an ủi nàng: "Mạnh cô nương, việc này rất quan trọng, hay là cô dẫn bọn ta đi gặp trưởng lão của bọn cô để cùng đối chất. Cô thấy thế nào?"
Đôi mắt của Mạnh Giai Kỳ chằng chịt tơ máu, sợi nào cũng chất chứa thù hận. Nàng nghiến răng gật đầu thật mạnh.
***
Nơi ở của trưởng lão - Tinh Cơ các - vườn không nhà trống.
Trong trận đại chiến năm đó, bọn họ cũng bị linh khí ảnh hưởng, lại thêm có lẽ thiếu thành chủ cũng đã cho bọn họ ăn vài chiêu, nên nghe Mạnh Giai Kỳ miêu tả, trưởng lão đã yếu đến mức thoi thóp hơi tàn. Chính vì lý do đó mà bọn họ hết dùng mưu kế rồi thiết kế trận pháp để diệt trừ đoàn người của phái Huyền Hư chứ không phải giải quyết trực tiếp.
Bây giờ có thể là ông ta đã nghe được phong thanh từ đâu mà lủi mất rồi.
Tinh Cơ các vẫn giữ nguyên nét kiến trúc từ mấy trăm năm trước. Cửa sổ điêu khắc rồng phượng bị đèn trường minh chiếu thành màu chu sa nhợt nhạt. Lụa mỏng buông rủ, im lặng tĩnh mịch. Khói trắng từ lư hương bốc lên uốn lượn như bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương của nữ tử bay qua cửa sổ, lướt qua màn trướng bằng lụa mỏng được dệt bằng những sợi chỉ bạc. Mùi thơm vô ảnh vô hình lan ra khắp phòng ốc.
Ninh Ninh đã phải đi lại một hồi lâu, vất vả lắm mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô vừa quan sát kiến trúc xung quanh mình vừa nghe Trịnh Vy Ỷ hỏi: "Có khi nào bọn họ đã bỏ thành Già Lan mà lên bờ rồi không?"
Mạnh Giai Kỳ lắc đầu: "Cô nương có điều không biết, từ bên ngoài đi xuyên qua kết giới vào thành Già Lan thì dễ như trở bàn tay, nhưng từ trong đi ra ngoài lại cần tiêu hao rất nhiều linh lực. Căn cứ vào tình trạng của bọn họ, chắc chắn là bọn họ không thể rời khỏi nơi này được đâu."
"Thế nên nơi mà ông ta đi, khả năng cao nhất chính là..." Hạ Tri Châu vô cùng hứng thú, trường kiếm bên hông cũng kích động phát ra tiếng vù vù: "Chắc chắn là hang ổ của ma quân nhỉ? Chúng ta có khi nào lại có cơ hội trảm yêu trừ ma không?"
"Bây giờ không biết Huyền Diệp đang ở đâu nên ta sẽ truyền đạt lại sự thật cho những yêu tộc đã thức tỉnh trong thành, nhờ bọn họ giúp chúng ta tìm Huyền Diệp."
Mạnh Giai Kỳ thở dài một tiếng, giống như đã tiêu hao hết sức lực của cả đời này: "Hay là chư vị hãy tạm nghỉ lại trong thành một khoảng thời gian, nhân tiện trị thương luôn?"
Trịnh Vy Ỷ cười ha hả đồng ý, tầm mắt xuyên qua cửa sổ nhìn chằm chằm vào những cửa hàng cửa hiệu san sát trên phố rồi lại moi quyển sổ ghi chép ý tưởng của mình ra.
Bùi Tịch nhíu mày ngắm nghía chuôi kiếm của mình với vẻ không kiên nhẫn, chỉ kém nước huỵch toẹt một câu: Sao còn không đánh nhau luôn đi?
... Hai cái con người này!
***

Thế là đoàn người đã nghỉ lại trong thành.
Đám yêu tộc trong thành Già Lan đã ngủ say trăm năm, sau khi tỉnh lại cũng rất ít tiếp xúc với người bên ngoài, bởi vậy người nào cũng rất chất phác giản dị, nom chẳng khác gì mới
xuyên không từ một bộ phim hoạt hình nào đó về đây.
Ninh Ninh được mấy cô nương nhiệt tình đưa đi thay quần áo rồi tắm táp, nghĩ tới nghĩ lui mà cứ thấy phiền hết cả lòng.
Từ khi xuyên vào thế giới này, cô hoàn toàn tin tưởng vào nội dung của cuốn sách kia, không ngờ lại gặp được Hạ Tri Châu, rồi bây giờ cốt truyện lại đang tan vỡ đến mức mẹ đẻ không còn nhận ra con. Đây thật sự không phải trải nghiệm vui sướng gì.
Xem ra sau này có muốn tiếp tục tin tưởng nguyên tác và hệ thống hay không cũng là một vấn đề lớn.
Ninh Ninh tắm rửa xong không có việc gì làm, trong lòng lại ngổn ngang suy nghĩ không thể nào tập trung được, cô chỉ đành từ bỏ, quyết định ra phố giải sầu.
Mọi người đều đang ở khu phòng dành cho khách trong phủ thành chủ, mỗi phòng chỉ cách nhau một vách tường. Cô vừa mới đẩy cửa ra đã thấy một cơn gió ập vào mặt.
Là Bùi Tịch đang luyện kiếm.
Hắn đã thay một bộ quần áo khác nhưng vẫn là màu đen. Thiếu niên mặc quần áo đen, mái tóc đen bóng, kiếm quang lại là màu trắng tinh khiết, ánh kiếm xẹt qua sườn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, chiếu rọi lên làn da trắng lạnh của hắn.
Xung quanh không có gió cũng không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có ánh sáng từ kết giới trên đầu lần lượt rọi xuống từng đợt rồi bị trường kiếm sắc bén của hắn chặt thành từng vụn nhỏ. Ninh Ninh nghiêm túc nghĩ, Bùi Tịch thích mặc quần áo màu đen sở dĩ bởi màu đen là màu tối, như vậy có dính máu trên người cũng nhìn không rõ.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng kẽo kẹt của cô, Bùi Tịch ngừng động tác, xoay người lại.
Ninh Ninh rất ít khi một mình ở riêng với Bùi Tịch. Giữa bọn họ luôn có khoảng cách, vừa lễ phép lại vừa xa lạ. Thì vốn dĩ cô là nữ phụ ác độc, đáng lẽ phải giữ khoảng cách với nam chính, nhưng sau khi bị hệ thống hố cho mấy vố... bây giờ nguyên tác cũng bẹo hình bẹo dạng, ai rảnh đâu quan tâm đ ến cô.
Cô đang muốn chào hỏi, không ngờ Bùi Tịch lại chủ động lên tiếng trước: "Sư tỷ."
Ninh Ninh cười cười, hai núm đồng tiền trên má như ẩn như hiện: "Đã trễ thế này rồi mà đệ vẫn còn đang luyện kiếm sao?"
Bùi Tịch: "Vâng."
Nói xong câu này, hắn cũng không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.
Khi còn nhỏ, hắn bị mẫu thân nhốt trong hầm cả ngày, cơ hồ không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Sau này khi lớn lên hắn đến Huyền Hư bái sư, vì huyết thống với ma tộc mà hắn lại bị mọi người xa lánh, thậm chí những người tình nguyện đến gần hắn cũng chẳng có bao nhiêu chứ đừng nói đến kết bạn.
Đối với Bùi Tịch mà nói thì ở trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh chém giết yêu ma còn dễ dàng hơn ngồi nói chuyện phiếm.
Hắn tự nhiên cảm thấy hơi buồn lòng. Buồn bản thân mình.
"Bùi Tiểu Tịch đừng từ bỏ!"
Thừa Ảnh ở trong lòng hắn thét lên chói tai: "Đến đây đến đây, ta chỉ cho ngươi vài chiêu! Ngươi cứ nói là: "Sư tỷ, chúng ta so kiếm đi!"
Tên này cũng là một tên độc thân từ trong bụng mẹ. Dựa vào trình độ gà mờ này của nó, phỏng chừng muốn thoát ế cũng không có tí hy vọng nào.
"Đệ không đi chữa thương cùng với Trịnh sư tỷ sao?"
Ninh Ninh tò mò bước lại gần hắn một bước, bỗng thoáng nhìn thấy vết máu trên cổ Bùi Tịch. Không biết nhớ đến cái gì, cô bỗng nhíu mày: "Thật kỳ quái. Tại sao mỗi lần ta nhìn thấy đệ đệ đều đang bị thương thế?"
Rõ ràng khi cô đọc quyển tiểu thuyết kia, nam chính Bùi Tịch sống rất thuận lợi, cả đời không mấy gian nan, thế mà đó giờ cô đã chứng kiến hắn vào sinh ra tử vài lần, lần nào cũng thảm không nỡ nhìn thẳng.
"Vết thương nhỏ mà thôi, không đáng ngại."
Hắn đáp không chút do dự. Thừa Ảnh trong đầu hắn lại bắt đầu thở ngắn than dài: "Sai rồi sai rồi, ngươi nên làm ra vẻ mình đang rất khó chịu để nàng chú ý đến mình. Quật cường như vậy thì xứng đáng cả đời không có ai thương."
Nó càng nói càng hăng, vừa nói vừa cười như nắc nẻ: "Nghe ta nói này, ngươi phải tự nhiên ôm ngực quỳ thụp xuống đất, cố nặn ra vài giọt nước mắt, giọng nói nhất định phải run rẩy, cái kiểu đáng thương vô cùng ấy rồi nói với nàng: "Sư tỷ, đệ đau!" Há há há, Ninh Ninh nhất định sẽ mềm lòng đỏ mắt mà bế ngươi lên bê vào trong phòng, rồi ngươi lại dùng chút mưu mẹo này nọ lọ chai như vầy như vầy... há há há!"
Bùi Tịch:...
"Có phải đệ bị thương nhưng mà không bao giờ bôi thuốc hay không?"
Ninh Ninh đứng ở cạnh cửa nhìn nhìn vào trong phòng. Khuôn mặt trắng nõn bị ánh nến nhuộm hồng, khóe miệng hơi nhếch lên, hai núm đồng tiền giống như đựng đầy nước mùa xuân lấp lánh.
Sau đó cô lại quay đầu lại, tay trỏ vào má phải của mình: "Chỗ này của đệ đang chảy máu đó. Trong phòng có thuốc trị thương, đệ có muốn dùng không?"
Thừa Ảnh đã hoàn toàn phát điên, kiếm linh đỉnh cấp thiên hạ thoáng cái biến thành kiếm linh bị thần kinh: "Dùng dùng dùng! Dùng ngay và luôn! Mau nói ngươi muốn dùng đi! Bùi Tịch nếu ngươi dám từ chối, sau này tối nào ta cũng sẽ niệm kinh Kim Cang và chú Đại Bi, sáng nào cũng sẽ đọc diễn cảm "365 ngày của ta và Chân Tiêu kiếm tôn" cho ngươi nghe!"
Bùi Tịch bị nó lải nhải phát phiền, vừa định nhăn mày thì thoáng nhìn thấy gương mặt tươi cười thanh lệ dịu dàng của tiểu cô nương dưới ánh nến, cảm giác tức giận đột nhiên tiêu tan.
Hắn cũng không biết bản thân mình đang có cảm giác gì, sau khi mím môi im lặng một hồi thì đáp nhỏ như tiếng muỗi kêu: "... Đa tạ sư tỷ."

Các phòng dành cho khách được bày trí khá giống nhau. Khi vừa bước vào phòng của Ninh Ninh, Bùi Tịch ngửi thấy mùi lá cây nhàn nhạt.
Hai người bọn họ đều đã tắm rửa, trên người đều có hương vị của thành Già Lan. Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, giống như mùi của cỏ cây vô hình trung đã xóa nhòa sự xa cách giữa hai người.
Muộn phiền trong lòng Bùi Tịch lặng lẽ tan biến. Hắn cúi đầu không nhìn xung quanh. Hắn biết mình không được nhìn lung tung trong phòng của nữ tử.
"Đệ ngồi yên trên ghế, đừng nhúc nhích nhé!"
Ninh Ninh dùng khăn tay chấm lên mặt hắn, nhẹ nhàng lau sạch miệng vết thương vừa bị vỡ ra thêm lần nữa.
Cô lau rất cẩn thận. Mặc dù lực tay rất nhẹ nhưng Bùi Tịch vẫn có thể cảm nhận được đầu ngón tay mịn màng của thiếu nữ qua một lớp khăn tay mỏng manh.
Mặt của hắn không có biểu cảm gì, nhưng thật ra hắn đã nín thở từ lâu.
Ninh Ninh bảo hắn bôi thuốc, nhưng lúc nãy nàng lại không nói là sẽ tự tay bôi thuốc cho hắn.
"Lúc đệ dọa Mạnh Giai Kỳ trông hung dữ thật đấy!" Ninh Ninh vừa nói vừa cười: "Nếu ta là cô nương ấy, nhất định ta cũng sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp."
Thừa Ảnh nghe thế thì xuýt xoa một tiếng: "Ta đã bảo với ngươi phải dịu dàng một chút rồi mà!"
Bùi Tịch cười tự giễu, vẻ u ám trong đáy mắt càng ngày càng nặng, đáp một cách bất cần: "Sư tỷ, đệ đâu có dọa nàng ta đâu."
Tính cách của hắn vốn khó gần, không được người ta yêu thích như thế đấy.
Thừa Ảnh: Gòi xong.
Gòi xong gòi xong! Tên tiểu tử thối này rốt cuộc có biết nói chuyện phiếm là như thế nào không vậy? Nói gì mà cứ hai ba câu lại đi vào ngõ cụt thế! Thôi thà ngươi cứ đáp "dạ", "vâng" đi cho ta còn hơn! Cầu xin đấy!
Thừa Ảnh thấp thỏm nhấp nhổm mà nhìn Ninh Ninh.
Ai ngờ tiểu cô nương kia không những không tức giận mà còn bật cười thành tiếng, đôi mắt hạnh cong cong thành hình trăng rạng: "Thật thế hả? Thế thì tốt quá!"
Thừa Ảnh xịt keo.
Ninh Ninh vừa nói vừa lấy tay chấm ít thuốc mỡ, mắt nhìn chăm chú vào vết thương trên mặt hắn.
Bùi Tịch rất ít tiếp xúc gần gũi với ai như vậy. Khi đầu ngón tay mềm mại của cô nương kia dừng lại trên gương mặt hắn, Bùi Tịch đột nhiên nhớ đến những cơn gió ấm áp của mùa hè.
Đầu ngón tay của Ninh Ninh vừa mềm vừa ấm mà thuốc mỡ lại mát lạnh. Khi nàng nhẹ nhàng thoa thuốc, xen kẽ trong cảm giác đau đớn không đáng kể bỗng nhiên xuất hiện một tia điện lưu nhỏ bé chạy xuôi theo mạch máu.
... Thật là kỳ quái.
Yết hầu Bùi Tịch khẽ động đậy. Hắn dời ánh mắt đi, không nhìn nàng nữa.
Hắn lại nghe thấy Ninh Ninh nói: "Tính cách của mỗi người không ai giống ai cả. Nếu đệ oai phong lẫm liệt lạnh lùng xa cách như những đại hiệp trong những cuốn thoại bản sản xuất hàng loạt kia thì lại có vẻ không được chân thật cho lắm. Đệ như bây giờ rất tốt, chân thực sinh động, rất đáng yêu."
Đây là những lời thật lòng của cô.
Trong nguyên tác hắn giống như một công cụ hình người, đại boss trừ gian diệt ác, hoàn toàn không trông thấy hỉ nộ ái ố, chẳng khác gì một núi băng di động, y hệt Long Ngạo Thiên.
Bây giờ tuy Bùi Tịch hơi thảm một tí, hơi độc mồm độc miệng một tí, lại còn cứng đầu, nhưng so sánh với hắn trong sách, quả thật là vô cùng đáng yêu.
Thừa Ảnh nghe nàng nói như vậy thì yên tĩnh một hồi lâu.
Lúc sau khi bắt đầu thánh thót hót lên tiếng, giọng của nó đã có mùi người mẹ già xúc động nức nở khi cuối cùng cũng giả được con gái cho người đáng tin cậy: "Bùi Tiểu Tịch."
Bùi Tịch lẳng lặng "ừ" nó một tiếng.
"Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ yêu nàng ấy luôn. Ai mà lại không thích Ninh Ninh cho được cơ chứ?"
Thừa Ảnh lại bắt đầu r3n rỉ: "Ngươi có biết là ngươi giống cục đá đến mức nào hay không?"
Bùi Tịch không thèm để ý đến nó.
Sau khi bôi thuốc cho vài vết thương trên mặt Bùi Tịch đâu ra đấy, Ninh Ninh hài lòng thu tay về. Đang muốn lải nhải thêm vài câu thì bỗng nghe thấy ngoài phòng có tiếng nói chuyện ríu rít.
Cô nhìn xuyên qua cửa sổ hướng ra ngoài thì thấy Trịnh Vy Ỷ đang đi đầu, theo sau là Hạ Tri Châu đang mồm năm miệng mười, tiếp sau đó là Mạnh Giai Kỳ và Tần Xuyên.
Hạ Tri Châu vừa nhìn thấy cô thì lập tức cười rộ lên: "Hai người bọn muội định thắp nến tâm sự xuyên đêm đấy à? Mau ra đây nhanh lên, trong túi của Trịnh sư tỷ có nhiều thứ thú vị lắm!"
Ninh Ninh cũng cười đáp lại hắn: "Muội biết rồi!"
Cô vừa dứt lời bèn chuẩn bị bước ra ngoài. Nhưng thoáng nhìn thấy Bùi Tịch vẫn không nhúc nhích bèn dừng bước chân.
Mái tóc đen của thiếu nữ bị ánh sáng đèn trường minh bao phủ, ánh nến chiếu lên gương mặt trắng nõn và con ngươi đen nhánh của nàng. Ninh Ninh ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, giọng vừa nhỏ vừa mềm mại như tiếng mèo kêu: "Đi thôi nào!"
Hắn ngồi trong căn phòng có ánh nến leo lét, bóng của cây cối ngoài cửa đổ rạp vào phòng làm cả một khoảng không gian rộng trông có vẻ vừa thâm trầm vừa âm u. Mà Ninh Ninh đứng dưới đèn trường minh lại trông giống như tất cả những màu sắc tươi đẹp nhất của thế gian đều tụ hội về đây, trong ánh cười loang loáng, nàng khẽ ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn.
Giọng nói trước nay chưa từng trở nên khàn đặc như vậy, Bùi Tịch gần như vô thố chớp chớp mắt, thấp giọng đáp lại nàng: "Vâng."
***
"Cái này gọi là son môi có mùi hoa. Son môi này khác những loại son môi khác, không độc hại, có thể ăn được. Đây chắc chắn là một thứ hàng sịn ai cũng cần có, ai mua người ấy lời."
Trịnh Vy Ỷ lưu loát giới thiệu một tràng, hai tên Yêu tộc nghe mà mắt sáng rỡ: "Còn có cái này nữa! Trâm cài có giấu kịch độc. Đeo nó lên, cô có thể là mỹ nhân hoa quốc phong tình vạn chủng, cũng có thể là mỹ nhân rắn độc giao du với hắc đạo. Thế nào, nhìn có muốn mua nó không?"
Nàng nói liền tù tì một tràng, đột nhiên nghe thấy giọng nói đàn ông trung niên hồn nhiên của Tần Xuyên: "Đây là cái gì?'
Trịnh Vy Ỷ mỉm cười quay đầu lại, sau khi nhìn thấy thứ đó thì xịt keo.

Ban nãy cô dúi cho bọn họ một đống đồ đạc linh tinh nên Tần Xuyên đang ngắm nghía đống đồ đó. Bên trong túi có một cuốn sách có bìa màu vàng nhạt. Trên bìa sách có viết mấy chữ to: "Ba trăm sáu mươi lăm ngày của ta và Chân Tiêu kiếm tôn."
Tần Xuyên đã bắt đầu mở sách ra đọc, lại còn dùng cái giọng trẻ con nghiêm trang như đang phát biểu trên loa phát thanh:
[Chân Tiêu thúc người về phía trước một cái, "trường long" cắm sâu thêm ba tấc. Vật kia thu phóng dễ dàng, trước lùi sau tiến, móc trái chọc phải, khí thế giống như mưa rền gió dữ, ngọc nhụy đong đưa không ngừng, dập dìu tựa mưa tựa gió.]
Ninh Ninh:!!!
Sư tỷ! Đây là thứ sách gì vậy!!
Trịnh Vy Ỷ nghe mà tê cả đầu, vội vàng nhào lên muốn giật cuốn sách kia về. Thế nhưng Tần Xuyên cao to, chỉ cần giơ tay lên là nàng không với được đến cuốn sách đó.
"Kỳ tỷ tỷ, đây là sách gì vậy?"
Hắn cảm thấy thứ ngôn ngữ này trúc trắc khó đọc, hơn nữa hiểu biết của hắn về Nhân giới không nhiều, thế nên bèn tò mò lật đến một trang khác.
[Chân Tiêu dùng lực rất mạnh, giống như muốn hoà tan nàng vào trong xương cốt của mình vậy. Hắn vô cùng tự hào nhìn nữ nhân trước mặt mình mệt mỏi rã rượi, hai mắt hồng thấu, nhỏ giọng nói: "Chịu nhận sai chưa, hửm? Nàng nợ ta, lấy cái gì trả bây giờ, hửm?"
Ninh Ninh sắp bị cái chữ "hửm" kia tẩy não rồi. Đây không phải là nam chính tiểu thuyết ngôn tình, đây là một cái mô-tơ điện chỉ biết "hửm hửm" không ngừng.
"Xong rồi xong rồi."
Mạnh Giai Kỳ cả người cứng đờ, hạ giọng nói: "Trước khi Tần Xuyên chìm vào giấc ngủ thì hắn chỉ là một đứa trẻ bảy, tám tuổi thôi. Không ngờ lúc tỉnh lại thì lại biến thành hình dáng thế này. Các người đừng có mà dạy hư hắn đấy!"
Thì ra đây chính là thám tử lừng danh Conan phiên bản thế giới song song, cơ thể thì đã lão hoá rồi nhưng đầu óc vẫn như cũ.
Thảm quá! Khó trách cử chỉ lời nói của hắn cứ quái quái thế nào ấy!
Trịnh Vy Ỷ không hổ là thương nhân buôn bán, nàng căng da đầu lên giải thích: "Đây, đây là đang luyện kiếm đó! Chúng ta không phải là kiếm tu sao? Ngươi nhìn nó nhắc đến "Trường Long" kìa, đây không phải là kiếm danh của Chân Tiêu kiếm tôn sao?"
Nguy hiểm nguy hiểm!
Nếu để ngài ấy biết bảo kiếm yêu quý của mình bị gọi là "Trường Long", sư tỷ sẽ tiêu đời luôn mất.
"Đúng đúng đúng!"
Hạ Tri Châu cũng bắt đầu bịa đặt: "Hai người này đang luyện kiếm ở trong mưa, tất cả nhụy h0a đều bị chém đứt. Đệ nhìn cái "trước lùi sau tiến" kia đi, đây là một chiêu trong kiếm pháp của Huyền Hư kiếm phái, tên là... tên là..."
Ninh Ninh thuận thế tiếp lời: "Tên là "mưa gió dập dìu"."
Tần Xuyên gật gật đầu. Hắn lại lật một tờ nữa, cao giọng đọc:
[Chân Tiêu thở gấp. Hắn rút mây sợi dây to như cánh tay trẻ con màu nâu thẫm từ sau lưng ra trói chặt nàng lại, làm cho nàng không thể động đậy được. Dây thừng rất thô, in sâu vào da thịt của nàng. Trường long hết ra lại vào hết sức nhịp nhàng, vừa đau đớn lại vừa vui sướng, tiếng người bên cạnh như chim vàng anh, mật hoa tràn ngập bốn phía.]
Xung quanh yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Ninh Ninh trợn mắt há mồm, trong lòng lặng lẽ thắp một nén hương vì Chân Tiêu kiếm tôn.
Cứu với! Sao còn dùng cả đạo cụ nữa thế! Còn cái gì mà "tiếng người bên cạnh như chim vàng anh, mật hoa tràn ngập bốn phía"... Tác giả của cái cuốn sách này quả thật đã không thể dùng từ "quỷ tài" để hình dung nữa rồi!
Trịnh Vy Ỷ vẫn cố gắng quản lý biểu cảm của mình, nhẹ nhàng giải thích: "Cái này là đang miêu tả Chân Tiêu kiếm tôn bị bạch tuộc bám vào người, rồi sau lưng hắn mọc ra xúc tu, mấy cái xúc tu đó trói nữ chính lại sau đó như này như này..."
Tức quá! Nàng thật sự sắp không bịa được nữa rồi aaaaaa!
"Sau khi trói nữ chính lại thì dùng xúc tu và trường kiếm đồng thời chọc vào bụng dưới của nàng ta!" Hạ Tri Châu cũng vồ vập tiếp lời, giọng nói sang sảng, khí thế chém đinh chặt sắt: "Tại sao lại vừa đau đớn vừa vui sướng? Đau là chỉ đau đớn xuyên tim, còn vui sướng là vì có thể chết trong vòng tay của người yêu mình. Ngươi nhìn câu "tiếng chim vàng anh", thật ra chính là để miêu tả ảo giác trước khi chết của nữ tử đáng thương kia đó!"
Tần Xuyên như bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là như vậy!"
Khó có thể tưởng tượng được Chân Tiêu kiếm tôn trong lòng hắn đã biến thành bộ dạng gì. Trên người có xúc tu vừa thô vừa to như cánh tay, cầm thanh kiếm gọi là "Trường Long", thích dùng kiếm đâm nữ nhân mà mình yêu.
Kh ủng bố, quá sức kh ủng bố.
Dù sao Tần Xuyên cũng chỉ là một đứa trẻ, sau khi hiếu kỳ một chút thì vứt luôn cuốn sách sang một bên rồi lại lật xem những thứ khác ở trong túi. Ninh Ninh vừa mới thở phào một hơi thì lại nghe thấy Bùi Tịch bên cạnh thấp giọng hỏi: "Sư tỷ, tại sao ta chưa từng nghe thấy kiếm pháp gọi là "mưa gió dập dìu" kia?"
Ninh Ninh ngẩn người.
Đúng rồi.
Bùi Tịch từ nhỏ lớn lên cùng với người mẹ bạo lực kia của mình, cơ hồ là không tiếp xúc cùng với những người khác, thế nên hắn ngoài bị đánh thì cũng chỉ có bị mắng. Sau này khi vào phái Huyền Hư cũng không có ai chỉ dạy cho hắn về cái này...
Nam chính, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy hả?
Vẻ tà mị cuồng luyến lạnh lùng băng sương của anh đâu? Sao anh lại ngây thơ như học sinh tiểu học như vầy?
Hạ Tri Châu đứng lên cạnh hoảng sợ nhìn hắn, ánh mắt giống như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh vừa bước vào thế giới tiên hiệp để giao lưu hữu hảo vậy.
Tai Ninh Ninh càng ngày càng đỏ lựng như tôm luộc, xụ mặt trả lời: "Thế hả? Có lẽ do đệ nhập môn khá muộn nên chưa có cơ hội tiếp xúc với nó. Thật ra đây cũng không phải chiêu thức gì lợi hại, biết hay không biết thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn lắm."
Bùi Tịch hiếm khi đáp lại lời người khác, thế mà lúc này lại chủ động đáp lời cô, giọng nói ẩn chứa nét cười rất khó phát hiện, trầm giọng nói: "Sau khi về đệ sẽ đi thỉnh giáo sư tôn một phen. Khi nào việc tu luyện có chút thành tựu thì sẽ đến tìm sư tỷ luận bàn sau."
Biểu cảm của Trịnh Vy Ỷ đã không còn cách nào dùng ngôn ngữ để hình dụng, mặt mũi đỏ lên, muốn nói lại thôi.
Ninh Ninh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Có, có duyên... có duyên thì nói sau ha."
___
Meo: Chời ơi cú bé bé không biết dịch pỏn như nàooooo



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.