Tặc Đảm

Chương 271: Trần trường tập thể




Từng cái thân ảnh từ các phương hướng chạy vào trong đám những games thủ này, Tiêu Ngự lao lên 1 chiêu [ Long Tường Thuật ] đá vào người 1 Băng Pháp sư, giương tay lên cao thêm mấy cái công kích cơ bản, đem Băng Pháp sư lật nhào, sau khi xong xuôi 1 chiêu [ Đột Tiến ] đến gần 1 người Lôi Pháp sư, 1 chiêu [ Tấn Kích ] đem hắn kích hôn mê, 1 chiêu [ Phản Thủ Bối Thứ ] đâm vòng ra đem Lôi Pháp sư trực tiếp phi thăng.

9 người như hổ lạc bầy dê, gần như không có đối thủ, thoải mái vung tay giết hại.

Tiêu Ngự tựa như 1 sát thần, mỗi nơi đi qua, người ngã ngựa đổ, 1 lát đã có 4 games thủ class pháp hệ ngã trên mặt đất. Có thời gian mà nói, Tiêu Ngự còn thò tay nhặt lên chút trang bị, nếu như tình huống gấp gáp, Tiêu Ngự ngay cả trang bị cũng chẳng thèm nhặt, dù sao trang bị những games thủ này không đáng vài đồng.

1 chiêu [ Tật Phong Bộ ] tránh hết ma pháp tập trung như mưa đến trước mắt, lợi dụng [ Tật Phong Bộ ] tăng tốc độ đến sau lưng 1 Băng Pháp sư, nhảy lên cao, xuất ra 1 chiêu [ Giảo Sát ], chủy thủ 2 tay ở sau lưng Băng Pháp sư ra sức xé mở 1 đạo lỗ hổng.

Tốc độ của Tiêu Ngự quá nhanh, căn bản không để cho những games thủ này bất luận cơ hội phản ứng nào. Những games thủ này thực lực ở trong tất cả games thủ chỉ có thể coi là mức trung bình, cấp bậc vừa thấp, năng lực phản ứng không cao, ra chiến trường đều phải tổ đội mấy chục người mới dám lên, gặp phải những người Tiêu Ngự, Chanh này, tự nhiên đều chỉ có xác định bị tàn sát mà thôi, bị Tiêu Ngự công kích, thậm chí ngay cả phản ứng cũng không có, đã như vậy còn ngây ngốc đứng 1 chỗ, 1 cái bia thịt sống sờ sờ, bị Tiêu Ngự công kích đều không biết đường tránh 1 chút. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Tiêu Ngự [ Giảo Sát ] xong, tặng cho Băng Pháp sư 1 cái trí mạng độc, trực tiếp rời đi. Băng Pháp sư còn đang ngây ngốc đứng đó, dường như lúc này mới kịp phản ứng bản thân bị công kích, nhìn trên đầu phiêu khởi từng cái giá trị thương tổn, cuống quít lấy ra phục hồi dược hoàn rót xuống mõm, nhưng mà rót hết rồi lấy đâu mà dùng? Qua vài giây, Băng Pháp sư ngã bịch trên mặt đất.

Thấy được Tiêu Ngự hung hãn như thế, các games thủ Thiên sứ liên minh chung quanh suy nghĩ thứ nhất chính là tránh hắn, hướng 4 phía thối lui.

"Tiểu hổ, lên!" Quát khẽ 1 tiếng.

Tiêu Ngự hướng phương hướng âm thanh nhìn lại, 1 người Thợ săn đang chỉ huy 1 con bạch hổ dáng người cường tráng hướng về Tiêu Ngự đánh tới.

Grào, bạch hổ phát ra 1 tiếng hổ gầm, nghiêng người đánh tới, Tiêu Ngự liên tục lùi về sau, đang chuẩn bị ngăn cản công kích của bạch hổ, 1 đạo mũi tên sát mặt đất hướng về Tiêu Ngự bắn qua, tựa như 1 con rắn độc chọn người mà cắn.

"Khá lắm." Tiêu Ngự thầm khen 1 tiếng, không nghĩ tới trong những games thủ bỏ đi này lại có thể còn có 1 cao thủ như vậy, bạch hổ tấn công góc nghiêng, căn cứ đúng lý luận, Tiêu Ngự hoàn toàn có cơ hội trốn tránh, sau đó ra sức 1 đòn đánh bạch hổ, nhưng mà mũi tên này lại vô cùng kịp thời, đem phương hướng trốn tránh của Tiêu Ngự hoàn toàn phong kín.

Tiêu Ngự đành chịu xài 1 cái [ Độn hình ] ngăn cản hết công kích của bạch hổ và mũi tên. Nhanh chóng vòng hướng phía sau bạch hổ. Chuẩn bị cho bạch hổ 1 cái thương tổn nặng.

Lúc Thợ săn này vừa bắn ra 1 mũi tên. Bạch hổ khứu giác cũng vô cùng nhanh nhẹn. Thợ săn có thể cảm nhận được vị trí của Tiêu Ngự. Mũi tên hướng về Tiêu Ngự bắn thẳng đến. Bạch hổ bên cạnh cũng 1 cái nhảy lên. Đánh về phía Tiêu Ngự.

Cái tên Thợ săn này hiển nhiên là cái loại tinh thông tính toán công kích tầm xa. Không giống những games thủ bình thường vô tri vô giác kia. Người này rất tinh minh. Đem từng góc độ gắt gao chặn lại. Căn bản không để cho tứ chi Tiêu Ngự cơ hội tránh né.

Tiêu Ngự ánh mắt lướt qua. Thợ săn kia tránh ở phía sau người phần đông games thủ Thiên sứ liên minh. Tiêu Ngự căn bản [ Thâu Tập ] không đến hắn.

Trách không được Yêu Nghiệt chịu thiệt ở dưới tay hắn. Người này quả nhiên có phần bản lĩnh. Tiêu Ngự 1 chiêu [ Huyễn Ảnh Bộ ]. Thân thể biến ảo thành liên tiếp hư ảnh. Đến bên cạnh 1 cái Cung tiễn thủ khác. Giương tay lên cao 1 cái [ Tạc Kích ]. Ra sức cắm ở trên người Cung tiễn thủ. Đem Cung tiễn thủ kích hôn mê. Sau khi đem Cung tiễn thủ kích hôn mê. Tiêu Ngự dùng mấy cái công kích cơ bản đâm chém.. Nhảy lên cao. 1 chiêu [ Bạo Liệt ]. Đem Cung tiễn thủ đánh bay ra ngoài.

Thấy Tiêu Ngự ở dưới quấy nhiễu của bản thân vẫn cứ không kiêng nể giết người. Thợ săn kia cũng sốt ruột. Chỉ huy bạch hổ đánh về phía Tiêu Ngự. Từng đạo mũi tên hướng về Tiêu Ngự bắn qua.

[ Đột Thứ ]!

Chủy thủ trong tay Tiêu Ngự hóa thành 1 đạo quang mang lấp lánh, tránh công kích của Thợ săn, đâm tới Hoả Pháp sư bên cạnh, chủy thủ tay phải ra sức đâm vào ngực Hoả Pháp sư, mấy cái công kích cơ bản đánh đến, giương tay lên cao 1 cái [ Trí Mệnh Bạo Phá ], đem Hoả Pháp sư giết chết.

Vù vù vù, vài đạo mũi tên và ma pháp bắn về phía Tiêu Ngự, 1 đạo mũi tên vút qua, 3 đạo thẳng đến Tiêu Ngự.

[ Đào Thoát ]!

Tiêu Ngự biến ra cách vài mét, tránh thoát những công kích này, nhìn thoáng qua Thợ săn ẩn mình ở trong các games thủ, cười nhạt.

Tiêu Ngự cho Thợ săn kia một cái [ Kỹ Năng Dò Xét ].

Long Nham: Lever 21 Thợ săn, huyết lượng 501.

Người này kỹ thuật không tệ, phỏng đoán vào trò chơi tương đối trễ, cho nên cấp bậc mới thấp như vậy, nếu không lấy thực lực của hắn, nếu như bắt đầu chơi từ khi trò chơi mới mở ra, hơn nữa Thợ săn thăng cấp tương đối nhanh chóng, ít nhất có thể lên tới 26-27 Lever.

Tiêu Ngự cười bị Long Nham cho là khiêu khích, làm cho Long Nham hổn hển tức giận, nhưng mà 1 mình hắn căn bản ngăn không được Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự ung dung rời đi, tan biến ở trong rừng.

So sánh với đợt công kích thứ nhất, Tiêu Ngự giết ít hơn 1 người, ở dưới tầm ngắm của cái tên Thợ săn Long Nham này, Tiêu Ngự không dám mạo hiểm cường công trở lại giết thêm 1 games thủ, chỉ có thể rời đi trước, chờ các kỹ năng phục hồi xong lại tiếp tục đợt công kích bão táp thứ 3.

Trên mặt đất lại 1 thêm đám xác chết, 9 Đạo tặc toàn bộ bình yên rời đi, mặc dù có mấy cái Đạo tặc bị đánh cho chỉ còn lại chút máu tàn.

"Thông báo số lượng tiêu diệt."

"4."

"4."

"3 người."

"7."

Đám người Tiêu Ngự thống kê 1 chút, so với vừa rồi nhiều hơn 3 người, tiêu diệt được 35 người, trong đó cũng có 1 phần công lao của Tiêu Ngự, nếu không phải Tiêu Ngự ngăn chặn tên Thợ săn Long Nham kia, có lẽ có thể có 1 đội viên trở thành kẻ vô tích sự như Yêu Nghiệt.

2 đợt công kích bão táp bị tiêu diệt 68 đội viên, mấy games thủ triệt để đau đầu, những Đạo tặc này quả thực thật là đáng sợ, đây mới thực sự là cao thủ! các games thủ Thiên sứ liên minh này cuối cùng cũng đánh mất hy vọng thắng lợi, trở nên uể oải.

Bọn họ không thể lui, nếu như bị kẻ địch giết chết, bọn họ ít nhất còn có thể duy trì vinh quang, như thế bọn họ là bị chết trận! Như vậy là có thể miễn 1 phần nhiệm vụ trừng phạt. Nếu như bọn họ lâm trận bỏ chạy, ở quốc gia Ai Lạp Tây Á thịnh hành cái tinh thần Kỵ Sĩ này, lâm trận bỏ chạy sẽ bị coi là sỉ nhục, bọn họ sẽ bị gấp đôi trừng phạt cũng khấu trừ hàng loạt giá trị vinh quang, nếu như còn có đồng đội ở lại chống cự, trong đó có người chạy trốn, người chạy trốn kia bị coi là vứt bỏ đồng đội, đem sẽ phải chịu trừng phạt càng thêm nghiêm khắc.

Còn lại hơn 100 games thủ hoảng hốt tụ tập cùng 1 chỗ, bọn họ cảm nhận được tuyệt vọng, ở trước mặt 9 Đạo tặc này, bọn họ tựa như 1 đám dê non bị tàn sát.

Long Nham buồn bực, những đồ bỏ đi này đã không còn suy nghĩ chống cự, nhiệm vụ nhất định thất bại, hắn không cam lòng như vậy, nhưng mà chỉ có 1 mình hắn, hắn căn bản vô lực xoay chuyển đất trời.

"Ngươi nói cái gì? Nhiệm vụ thất bại, là sao?"

Long Nham đem chuyện mình gặp phải giảng lại 1 lần, vẻ mặt cầu xin nói ra: " Bọn đần như heo này, nhiều người như vậy bị 9 Đạo tặc dọa mất gan, ngay cả ý nghĩ đánh trả cũng không có, phục bọn ngưoi luôn."

"Ngươi khẳng định bọn họ chỉ có 9 người?"

"Đúng vậy, 9 Đạo tặc." Long Nham nói ra.

"Thú vị, ta đi 1 chuyến, tuy nhiên khoảng cách quá xa, ta có lẽ cứu không được ngươi."

"Ta biết." Long Nham chán nản nói ra, liếc mắt 1 vòng chung quanh những games thủ này, lần kinh nghiệm thảm chiến này khiến cho hắn hiểu 1 cái đạo lý, nếu như tổ đội làm nhiệm vụ, nghìn vạn lần phải tìm đúng đồng đội, nếu như cùng 1 đám bỏ đi làm nhiệm vụ, thà rằng không tiếp nhận nhiệm vụ còn hơn.

Long Nham ngừng nói, lão ca nói muốn cùng những người này đùa giỡn, lấy thực lực của hắn, tuyệt đối không có khả năng thất bại, chỉ là đối thủ có 9 người, có lẽ lão ca cũng không chiếm được tiện nghi, tuy nhiên đây đều là sự tình sau này, vẫn cần nghĩ lại kế tiếp nên như thế nào phản công.

"Cởi trang bị, nhanh chóng cởi trang bị!" Bỗng nhiên có ai đó la lên.

Các games bên cạnh thủ bừng tỉnh hiểu ra, dù sao đánh không lại những Đạo tặc kia, thì cũng có thể giảm bớt tổn thất, bọn họ dứt khoát đem trang bị thu vào, thoát y trần truồng, như vậy cho dù bị die hết cũng sẽ không rớt trang bị. ( Q_Q đáng nhẽ để trong hành trang cũng rớt mới phải chứ nhỉ - thường chỉ có hòm đồ là an toàn thôi – mà game này hok bán quần chip hay sao í cởi cái đã ở truồng luôn rồi à )

Truyền đến 1 ít âm thanh sột soạt, chỉ 1 lát hơn 100 người còn lại có hơn 50 còn mặc trang bị. Hơn 50 người này trong có hơn 30 người là phái nữ, xấu hổ cũng thoát không được, còn hơn 20 người chắc là da mặt mỏng vẫn phải có cốt khí chứ, cũng không thoát, tuy nhiên tuyệt đại đa số mọi người đều đem trang bị tốt trên người thay xuống.

Vài món trang bị rách nát mà thôi, còn phải cởi sao?

Long Nham ôm đầu che mặt, sao lại đến mức này, mất thể diện quá a, quá mất thể diện, thể diện con người đều mất hết, nếu như ai chụp được clip replay, phóng lên mạng, sau này bản thân còn làm người được sao? Bất kể thế nào, nghìn vạn lần không thể để cho người ta thấy mặt, có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể cùng những tên ngu xuẩn này cùng mất thể diện.

Công kích bão táp lần 3 bắt đầu, đám người Tiêu Ngự ở cạnh rừng cây xuất hiện, trong lúc nhất thời choáng váng, diễn ra cái gì thế này? như thế nào từng người thoát y trần truồng như heo vậy.

Chanh mặt trở nên đỏ rực, giơ lên chủy thủ, bọn đáng chết này, quá không chú ý thể diện.

Nếu như quần lót là trang bị, bọn họ có thể hay không đem quần lót cũng cỡi ra?

Đám người Tiêu Ngự đưa mắt nhìn nhau, cười ha ha, biện pháp tốt, quả nhiên là biện pháp tốt, như vậy không thể bị rớt trang bị.

"Tiễn bọn họ lên đường đi." Tiêu Ngự hết sức vui mừng nói ra, nhiều người như vậy, đều là giá trị vinh quang lấp lánh a!"Ai cướp được chính là của người đó."

9 cái thân ảnh như hàn kiếm đâm vào những games thủ này, thu hoạch tính mạng những games thủ này, chỉ gặp phải 1 ít chống cự nhỏ nhặt, cũng như không, những games thủ này thành vùng thành vùng ngã trên mặt đất.

1 lát sau, trên mặt đất nơi nơi đều là xác chết, toàn bộ biến thành giá trị vinh quang của đám người Tiêu Ngự.

"200 người toàn bộ chết hết, có 1 người là bụm mặt xấu hổ mà chết." Chanh vừa cười vừa nói, cái tên kia quá đáng yêu, khi bị công kích vẫn gắt gao ôm lấy mặt, kiên quyết không cho nàng xem, nàng muốn đem tay hắn mở ra. ( thế là không có đứa nào phản công à Q_Q đoạn trên cứ tưởng … )

Mặc dù không rớt vài món trang bị, đám người Tiêu Ngự đối với những trang bị này căn bản không quan tâm, bọn họ quan tâm nhất là thu hoạch giá trị vinh quang.

"Đi thôi." Tiêu Ngự nói, không nghĩ tới gặp gỡ 1 đống phế vật nơi này sao, quả nhiên chỉ là 1 ít người tạm thời liều mạng toàn bộ đều là không phải quân chính quy, quả thực là đưa kinh nghiệm đưa vinh quang tận miệng, may mà vừa rồi Tiêu Ngự coi trọng những người này như vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.