Tặc Đảm

Chương 260: Hạt Châu




Chủy thủ để lại 1 đạo vết thương ở ngực Bạo Hùng, máu tươi nhuộm dần đám lông tơ màu trắng.

Bạo Hùng đau rống lên, ngửi theo mùi, truy tung Tiêu Ngự.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua con Bạo Hùng kia, Tiêu Ngự cuối cùng cũng khẳng định được, vùng lông tơ màu trắng hình trăng lưỡi liềm chính là nhược điểm của Bạo Hùng, công kích nơi đó tuyệt đối không sai!

Sau khi bản thân đâm trúng đầu Bạo Hùng, vết thương liên tục chảy ra máu tươi đỏ thẫm bộ ngực không ngừng, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không khép lại.

Hơi trầm ngâm,, Tiêu Ngự nhận định cần phải tiếp tục xé rộng vết thương, có lẽ có thể lấy thứ này để tiêu diệt con Bạo Hùng kia.

Tiêu Ngự hướng phía trước chạy lẹ, Bạo Hùng ở phía sau đuổi theo không rời, con Bạo Hùng này thân hình to lớn tựa như 1 chiếc xe tăng, mỗi nơi nó đi qua cây cối và cự thạch đều bị đập bay ra ngoài.

Tiêu Ngự thấy thế, càng hướng nơi rừng cây rậm rạp chạy trốn, lợi dụng cây cối rậm rạp ngăn cản Bạo Hùng tấn công.

Cùng Bạo Hùng chính diện đánh nhau quả thực là tự mình đi tìm chết a, Tiêu Ngự nhất định phải tìm được 1 phương thức an toàn, có thể vừa công kích Bạo Hùng, vừa không bị Bạo Hùng đập trúng, phải biết Tiêu Ngự cho dù ở dưới tình huống đầy máu, cũng chỉ có thể tiếp nhận ở Bạo Hùng 1 nhát công kích mà thôi!

Tiêu Ngự hướng chỗ sâu rừng cây chạy biến vào, Bạo Hùng bị nham thạch và cây cối lân cận ngăn cản, tấn công tốc độ cực kì chậm chạp.

Đối với rừng rậm này cũng không quen thuộc lắm, Tiêu Ngự nhất thời cũng có chút không rõ phương hướng, chỉ nhằm hướng phía trước mà chạy thôi.

Tiêu Ngự nhìn thoáng qua cột kỹ năng, "Kỹ năng < Đột Tiến > còn có 3 giây đóng băng!" Sử dụng kỹ năng < Đột Tiến > đến gần công kích nhược điểm của Bạo Hùng là 1 loại phương thức an toàn nhất, dùng những phương pháp khác, Tiêu Ngự phỏng đoán còn chưa kịp đến gần Bạo Hùng đã bị Bạo Hùng đánh bay ra ngoài roài.

Thấy Bạo Hùng đuổi theo Tiêu Ngự. Các đội viên nhìn nhau. Cũng đi theo. Mặc dù bọn họ hiểu. Bọn họ căn bản không thể giúp được cái gì. Chỉ có chủy thủ nhiệm vụ trong tay Tiêu Ngự mới có thể gây thương tổn tới Bạo Hùng. Bọn họ công kích đối với Bạo Hùng mà nói chỉ là là gãi ngứa mà thôi.

Chanh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì. Thảo luận trong kênh tổ đội nói: "Có lẽ chúng ta có thể phối hợp với hắn!"

"Nên làm như thế nào?"

" Chúng ta có thể hấp dẫn chú ý của Bạo Hùng. Cố gắng khiến cho Bạo Hùng dừng lại. Sáng tạo cơ hội cho hắn!" Chanh nói ra. Tiếp tục hướng phía trước lao vút đi.

Sau khi nghe xong Chanh nói. Các đội viên do dự 1 lát. Rồi cũng hướng Bạo Hùng đuổi theo.

"Chú ý an toàn."

Tiêu Ngự chạy vút ra bên ngoài, lại về tới chỗ doanh trại kia, Tiêu Ngự nghĩ tới 1 cái chuyện thú vị, hướng trong doanh chạy vào.

Oanh! Bạo Hùng đánh vào trên đỉnh trướng bồng, đem trướng bồng kia lật tung, xé thành bột phấn, thấy được bóng lưng Tiêu Ngự tan biến ở mảnh đất trống phía xa, Bạo Hùng phẫn nộ xông lên, vọt tới trung tâm mảnh đất trống.

1 luồng dây thừng dài màu đỏ từ trên mặt đất mọc lên, trói Bạo Hùng lại, vô số mũi tên từ 4 phương 8 hướng bắn qua đây, mưa tên tập trung bắn lên trên người Bạo Hùng, tạo ra âm thanh như va vào sắt thép, rào rào rơi xuống.

Những mũi tên này toàn bộ rớt ở trên mặt đất, Bạo Hùng không hề bị chút thương tổn nào, bên cạnh trải 1 hàng dài mũi tên.

Những cạm bẫy này đều là do những Thợ săn kia bố trí, bị Bạo Hùng 1 lần làm cho tuôn ra hết.

Không thể không nói, Thợ săn Mạc Tư Khoa xắp đặt cạm bẫy trói buộc còn là vô cùng tốt, Bạo Hùng bị dây thừng màu đỏ kia căn bản vây khốn, lại không có cách nào động đậy được.

Nhìn thấy cơ hội, Tiêu Ngự 1 chiêu < Đột Tiến > đến gần Bạo Hùng, tay phải vung Nguyệt Nha chủy thủ ra sức đâm vào ngực Bạo Hùng.

Grào.., Bạo Hùng đau đớn thét to, giơ tay phải lên hướng về Tiêu Ngự vỗ xuống, nếu như bị đập trúng 1 cái tát này, Tiêu Ngự không thể không biến thành 1 đống thịt nát a.

Tiêu Ngự 1 chiêu < Tật Phong Bộ > ngăn cản hết công kích của Bạo Hùng, rồi lại 1 chiêu < Đào Thoát >, thoắt biến ra bên ngoài chạy vội.

Ngực Bạo Hùng máu tươi chảy càng nhanh hơn, đau đớn trên ngực truyền đến làm cho nó càng thêm hấp tấp, nó càng không ngừng vùng vẫy, muốn thoát khỏi dây thừng trói buộc, nhưng làm thế nào cũng thoát khỏi không được, cái dây thừng màu đỏ kia càng trói càng chặt.

Các đội viên từ phía sau đuổi theo, thấy được màn này, hơi sửng sốt.

"Hình như hắn không cần chúng ta hỗ trợ a."

"Ta nghĩ chắc là vậy rồi."

Các đội viên này không nghĩ tới Tiêu Ngự có thể đem cạm bẫy của những NPC đặt trước kia còn sót lại tận dụng, bọn họ lại càng bái phục Tiêu Ngự, không nghĩ tới Tiêu Ngự ở trong chiến đấu lại có đầu óc linh hoạt như vậy.

Tiêu Ngự lẳng lặng chờ đợi kỹ năng < Đột Tiến > tan băng, cho dù Bạo Hùng bị vây khốn, nhưng lực công kích mạnh mẽ vẫn còn, nếu như Tiêu Ngự chỉ cần đến gần Bạo Hùng, quá nửa còn có thể bị tát bay ra ngoài.

Phỏng đoán trước kia Mạc Tư Khoa thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, hắn trải cạm bẫy, không những không có động đến Tiêu Ngự, ngược lại lại bị Tiêu Ngự lợi dụng để đối phó sủng vật của chính mình.

Tiêu Ngự im lặng ẩn nấp ở trong góc, Tiêu Ngự nhìn không ra huyết lượng của Bạo Hùng, cũng không biết phải công kích thế nào mới có thể thực sự tiêu diệt được nó, nhưng mà Tiêu Ngự cũng rõ mục tiêu của bản thân, phải là không ngừng công kích nơi yếu hại của Bạo Hùng, cho đến khi tiêu diệt được Bạo Hùng mới thôi. Ngực Bạo Hùng máu tươi không ngừng chảy xuống, đem mặt đất lân cận nhuộm dần 1 mảnh màu đỏ tươi, Tiêu Ngự hiểu, đã gần đến lúc.

Bạo Hùng phẫn nộ gầm gừ, cái dây thừng to khỏe kia càng ngày càng buông lỏng, dần dần trở nên ảm đạm, Tiêu Ngự biết, cạm bẫy sẽ nhanh chóng tan dần. Cạm bẫy là dựa vào năng lượng cố định duy trì, sau khi năng lượng của cạm bẫy bị tiêu hao hết, cạm bẫy sẽ biến mất.

Tiêu Ngự nhìn thoáng qua kỹ năng < Đột Tiến >, còn cần 5 giây, đã không còn kịp rồi.

Lúc này chúng đội viên từ các nơi vội vàng tới, ở chung quanh xem thế nào.

"Nhiệm vụ tiến hành thế nào, có cần chúng ta hỗ trợ hay không?" Ngưu Tử trong kênh tổ đội phát ra hỏi.

"Chờ Bạo Hùng giãy thoát khỏi cạm bẫy thì hấp dẫn chú ý của nó, khiến cho nó đem ngực hướng về phía ta!" Tiêu Ngự nghĩ 1 tý, pm kênh tổ đội nói.

Con Bạo Hùng này không biết khi nào thì mới có thể die, Tiêu Ngự chuẩn bị cho nó 1 cái thương tổn nặng nữa.

Cái dây thừng màu đỏ kia dần dần ảm đạm, bốp 1 tiếng đứt đoạn, cự hùng cuối cùng đã có thể hoạt động, mấy cái thân ảnh hướng về cự hùng vọt tới.

Thấy được mấy người Ngưu Tử đến gần, Bạo Hùng gầm gừ phẫn nộ, 1 luồng sóng âm mạnh mẽ làm cho màng nhĩ mấy người Ngưu Tử sinh ra đau đớn choáng váng.

Đinh 1 tiếng, chủy thủ của Chanh đâm trúng thân thể Bạo Hùng, không thể phá tan da gấu tạo thành thương tổn, nhưng cũng hấp dẫn được chú ý của Bạo Hùng, Bạo Hùng giơ 1 chưởng lên hướng Chanh vỗ xuống, Chanh nhanh chóng xài 1 chiêu < Tật Phong Bộ > tránh ra.

Đám người Ngưu Tử từ 4 phương 8 hướng công kích Bạo Hùng, 1 khi Bạo Hùng công kích bọn họ, bọn họ không chút do dự chạy liền.

Bạo Hùng bị những Đạo tặc này làm phiền không dứt, lần lượt quay người giơ lên tay phải công kích các Đạo tặc này.

Thấy được vùng ngực Bạo Hùng nhuộm máu ở trước mắt của mình lắc lư, Tiêu Ngự tim tự giác nhảy lên, Tiêu Ngự đang chờ đợi thời cơ, nếu như ngực Bạo Hùng có thể hướng trực diện bản thân, vậy là quá tốt rồi.

Nguyệt Nha chủy thủ ở trong tay Tiêu Ngự phát ra bạch sắc quang mang nhàn nhạt, mặt trên còn dính máu Bạo Hùng đỏ tươi, phát ra nồng đậm mùi máu.

Rống! Bạo Hùng 1 chưởng đánh xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện, dọa Tiểu Quỷ giật mình, Tiểu Quỷ hướng bên cạnh lăn ra ngoài, bàn tay Bạo Hùng lướt sát mặt của hắn mà qua, thiếu chút nữa đánh trúng.

Keng keng, 2 thanh chủy thủ đâm kích ở cái mông Bạo Hùng, hấp dẫn chú ý của Bạo Hùng. ( nó mà cho quả pháo thì chỉ có nước chết hok kịp ngáp = =" đánh đâu hok đánh chọn chỗ đấy mà đánh bao h, chắc tác giả chưa nghe câu " đau phọt rắm " a )

Bạo Hùng ngồi dậy, giơ lên song chưởng công kích.

Thấy Bạo Hùng chậm rãi ngồi dậy, ngực lộ ra mảng lớn lông tơ màu trắng hình trăng lưỡi liềm, không hề đề phòng, Tiêu Ngự tim bỗng nhiên tăng tốc, điên cuồng nhảy dựng lên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Cơ hội tốt!" Tiêu Ngự đột nhiên dữ dội lao lên, nhằm phía Bạo Hùng 1 chiêu < Đột Tiến > đến bên cạnh nó, nhảy lên cao, vung lên Nguyệt Nha chủy thủ hướng về ngực Bạo Hùng đâm xuống.

Nguyệt Nha chủy thủ trên không chung vẽ ra 1 đạo hồ quang, phát ra tiếng rít sắc bén, đâm tới thân thể Bạo Hùng.

Sự chú ý của con Bạo Hùng kia bị đám người Chanh hấp dẫn, đến khi phát hiện phía trước có người < Thâu Tập > thì đã muộn rồi.

Tiêu Ngự tăng tốc độ lên lớn nhất, mạnh mẽ xông đến khiến cho Nguyệt Nha chủy thủ trong tay Tiêu Ngự nhanh như lưu tinh (sao băng ).

Sụt 1 tiếng, Nguyệt Nha chủy thủ trong tay Tiêu Ngự đâm vào nơi yếu nhược của Bạo Hùng, chủy thủ không chút dừng lại cắm ngập vào.

Bạo Hùng mắt toàn tơ máu, khuôn mặt trở nên dữ tợn đáng sợ, tay phải lấy thế sấm sét hướng tới Tiêu Ngự vồ xuống. Tiêu Ngự hiểu, nếu như mình đối cứng chạm 1 chút như vậy hẳn chắc chắn phải chết.

Tiêu Ngự tay phải gồng lên nhưng Nguyệt Nha chủy thủ đâm vào ngực Bạo Hùng làm cách nào cũng không nhổ ra được.

"Không tốt." Tiêu Ngự trong đầu hiện lên 1 ý nghĩ, thấy được hùng chưởng gào thét mà đến, Tiêu Ngự trong lòng cảm thấy không ổn, bỏ qua Nguyệt Nha chủy thủ, sau khi buông ra 1 chiêu < Tật Phong Bộ > hướng ra phía ngoài chạy như điên.

Bạo Hùng kia 1 đòn không đập trúng Tiêu Ngự, chưởng oanh kích trên mặt đất nơi Tiêu Ngự vừa đứng, trên mặt đất tùy thạch bắn tung tóe, để lại 1 cái hố sâu. tảng đá bay lên tản đi khắp nơi bắn tung tóe, đánh trúng đám người bên cạnh, trên đầu đám người Chanh phiêu khởi thương tổn liên tiếp.

"Đi!" Thấy được Tiêu Ngự 1 đòn thuận lợi, các đội viên này quát khẽ nói.

Mọi người tản đi khắp nơi trốn chạy.

Trên đường chạy trốn, Tiêu Ngự trong lòng không tránh được có chút thấp thỏm, Nguyệt Nha chủy thủ không lấy lại được, còn đang cắm ở ngực Bạo Hùng, không biết đối với nhiệm vụ có nảy sinh ảnh hưởng gì không.

Bị thương nặng, ở trung tâm khu đất trống Bạo Hùng tê rống ra tiếng kêu thê lương, dường như vùng vẫy, trút xuống trên mặt đất đánh ra từng cái hố sâu.

Đinh 1 tiếng giòn giã vang lên, Nguyệt Nha chủy thủ vỡ vụn thành từng mảnh bột phấn, phân tán rơi xuống.

Tiêu Ngự ngạc nhiên, không nghĩ tới lại có thể sinh biến cố như vậy, nhiệm vụ này đồ vật biến mất, có phải hay không nghĩa là nhiệm vụ thất bại? Tiêu Ngự chăm chú nhìn Bạo Hùng phía xa, con Bạo Hùng kia ngực chảy máu ra như thế nào cũng dừng không được, đem ngực nhuộm đỏ quá nửa, trên mặt đất nơi nơi đều là vết máu.

Bạo Hùng vùng vẫy 1 lát, dường như sức cùng lực kiệt, đi đứng có chút lảo đảo, lảo đảo đi được vài bước, cuối cùng ầm ầm ngã trên mặt đất, nửa ngày không hề động đậy, thân thể dần dần thu nhỏ lại, da lông màu đỏ trên người cũng dần dần rút đi.

Hệ thống: ngươi giết chết Vô Chủ Bạo Hùng, thu được 23035 kinh nghiệm, thu được 76 điểm giá trị vinh quang.

Tiêu Ngự nhìn 1 chút bản ghi chép nhiệm vụ, mặt trên biểu hiện, nhiệm vụ đã hoàn thành.

"Tiêu diệt?"

"Con Bạo Hùng kia hình như chết rồi a."

1 lát sau, thấy Bạo Hùng không hề động đậy, các đội viên từ nơi ẩn nấp đi ra, hướng về chỗ nó đi đến, đi đến bên cạnh Bạo Hùng xác nhận Bạo Hùng đã bị tiêu diệt. Tiêu Ngự ở dưới thân thể Bạo Hùng tìm kiếm 1 lần, ở dưới thân thể nó đụng phải 1 khối hạt châu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.