Tặc Đảm

Chương 117: Kẻ nhát gan




{Hồi sinh tất cả những người đã chết rồi tập trung lại ở tọa độ 10393.29602.60283, nếu có người đánh lén, không được đánh trả.} – Du Hiệp truyền âm ra chỉ thị cho cả đoàn đội, đối địch với địch nhân như vậy rất không sáng suốt, dù là giết chết được đối phương, không có gì đảm bảo là đối phương sau này sẽ không theo dõi đoàn đội mình, bị đạo tặc có kĩ thuật cao như vậy nhắm trúng, khẳng định sẽ như kim châm vào lưng vậy, ngay cả ngủ cũng không được yên ổn. Cân nhắc hồi lâu, Du Hiệp quyết định kéo đoàn đội trở về, phương pháp giải quyết của hắn rất tốt, cùng lắm thì thoải mái thừa nhận, mình bị một đạo tặc có kĩ thuật cao siêu giết mất hai người tại cửa, cũng bình yên rời đi, nếu như bên ngoài xì xào bàn tán thì nói đối phương có kĩ thuật quá mạnh mẽ, thua dưới tay loại cao thủ này không làm mất mắt nếu có người không tin, thì cho đối phương ID của Tiêu Ngự, cho hắn đi thử qua, như vậy chuyển được mũi nhọn sang bên Tiêu Ngự rồi. Đương nhiên nếu chuyện này có thể để ở trong lòng thì quá tốt rồi.

Tiêu Ngự trốn sau một cây, hắn liên tiếp giết chết ba người, đám người này một chút biện pháp cũng không có.

" Trường Không đoàn đội, xem ra thực lực cũng bình thường, một đám tân binh mới tập chơi." Tiêu Ngự có cảm giác chán nản, những người này so với những người mình gặp trên chiến trường thật quá kếm, ngẫm lại, có can đảm tử chiến trên chiến trường, người nào là không có bản lĩnh đây? Nếu so sánh với đoàn đội thì thật là không hay. Tiêu Ngự hướng tới khoảng rừng phía trước nhìn lại, có năm người đang đi tới, ánh mắt hắn liền tập trung vào Ám Vu ở tổ đội phía trước.

Năm người rất cẩn thận quan sát tình huống chung quanh, chỉ sợ Tiêu Ngự từ một góc nào đó đột ngột chui ra, cho bọn hắn một đao.

Tiêu Ngự lợi dụng kĩ năng Tiềm Hành đi tới gần Ám Vu.

- Ta có cảm giác có chút lành lạnh! – Ám Vu run run nói, một loại cảm giác nguy hiểm nảy lên trong lòng, tựa như bị thợ săn đang theo dõi trong bóng tối vậy.

- Lão Đại nói qua, không được phản kích, như vậy hắn không thể vào trạng thái phòng ngự, cao thủ như hắn, đối với giá trị vinh quang khẳng định là rất quý trọng! – Một chiến sĩ đứng bên cạnh an ủi Ám Vu nói.

Vẻ mặt Ám Vu thoải mái hơn một chút.

Tiêu Ngự đang tiềm hành ở bên cạnh nghe nói như thế, rất ngạc nhiên, cái lệnh này là thế nào, không được phản kích? Chẳng lẽ bọn họ không tìm mình gây phiền toái nữa?

Không biết bọn họ nói đúng hay giả, Tiêu Ngự vẫn quyết định thử xem, chủy thủ tay phải hướng tới ót của Ám Vu đâm một nhát.

Cảm giác sau đầu có khác thường, Ám Vu trong lòng phát hoảng, chân tay luống cuống muốn né tránh, tay phải giơ pháp trượng lên muốn đánh trả, đột nhiên nhớ tới lời chiến sĩ vừa nói, pháp trượng vừa giơ lên lại hạ xuống.

Chủy thủ của Tiêu Ngự tới cách ót của Ám Vu chừng một lóng tay thì đột nhiên dừng lại, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, quả thật, theo như lời bọn họ thì điểm giá trị vinh quang đối với Tiêu Ngự rất có giá trị, nếu như mạnh mẽ giết chết người cùng liên minh, khấu trừ đi năm mươi điểm giá trị vinh quang, năm mươi điểm này so với trang bị trên người của người chơi còn đắt hơn nhiều.

Một tia hàn ý lạnh lẽo thẳng tới ót làm Ám Vu như bị rơi vào hầm băng, toàn thân toát mồ hôi lạnh, hồi lâu vẫn không thấy bị công kích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khí lực cả người phảng phất như bị hút đi hết vậy, thân thể liền mềm nhũn xuống.

Tiêu Ngự chậm rãi hiện rõ thân hình, năm người chơi này lập tức đề phòng, một đám trừng mắt nhìn Tiêu Ngự, nhưng không có ai dám động thủ.

Tiêu Ngự đứng trước mặt bọn họ cả ngày mà vẫn không có chuyện gì, nếu năm người này thật sự muốn ra tay, tùy thời Tiêu Ngự sẽ ra tay.

"Đám vô lại." Tiêu Ngự không nhịn được thầm mắng, nhìn cái đám người này thật là uất ức mà, giao thủ cùng bọn họ thắng cũng chẳng có cảm giác vui vẻ gì.

Nếu năm người bọn họ nhất tề cùng động thủ, cuối cùng chạy trốn khẳng định là Tiêu Ngự, nhưng là cả đám năm người kia không ai dám động thủ cả, ngay cả chiến sĩ vốn to gan lớn mật cũng thay tay kiếm bằng tay thuẫn, như một con gà mái đang bảo vệ đám gà con phía sau vậy, che những người còn lại ở phía sau, trận hình hệt như đang lúc đối đầu với boss vậy.

Tiêu Ngự thật muốn cầm gương so sánh xem mặt mình như vầy có xấu giống như boss không nữa, như vậy có dọa người không?

Tiêu Ngự ở bên ngoài dụ bọn họ ra tay, nhưng nếu bọn họ không ra tay thì Tiêu Ngự cũng không có biện pháp gì.

" Quên đi, cùng những người này ở đây thật lãng phí thời gian không cần thiết, tốt hơn tới chiến trường du ngoạn một chút đi còn hơn." Tiêu Ngự xoay người bỏ đi, quay người đưa lưng cho đám người này, đương nhiên hắn không thể không kiêng kị gì, tùy thời sử dụng Tật Phong Bộ, nhưng hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.

" Một đám không có tên nào can đảm cả." Tiêu Ngự thoải mái đi ra ngoài rừng cây.

- May quá, hù ta tới mềm nhũn cả người à, ánh mắt tên kia thật giống như Thứ

Đao, có khả năng nhìn xuyên thấu con người! – Nhìn thấy Tiêu Ngự đi xa, Ám Vu thở dài một hơi nói.

Bốn người khác cũng không vì thế mà chê cười Ám vu, bởi vì bọn họ cũng không hơn gì, cả đám đổ mồ hôi lạnh sau lưng, ngẫm lại tình huống vừa rồi thật có chút quỷ dị, bọn họ năm người lại bị một mình Tiêu Ngự đe dọa không nhỏ, trước mặt bọn họ bộ dạng của hắn thật là nhẹ nhàng, tựa như mèo vờn chuột vậy.

Có một luận điểm, năm con chuột hợp tác lại có đánh thắng được một con mèo hay không? Đáp án là có thể! Nhưng thực tế tình huống lại không như thế, đám chuột không dám đấu với con mèo bởi vì đó là bản tính của bọn chúng. Năm người bọn họ nhát gan như chuột vậy, mà Tiêu Ngự thật đúng là giống như một con mèo.

Nhìn thấy Tiêu Ngự đi xa, năm người bọn họ lúc này mới dám rời đi.

- Sau này nhất định không giao thủ với cao thủ như vậy nữa, căn bản là không phải cùng một đẳng cấp mà.

- Thật là, ở đó mà nói nhảm.

Dọa năm người kia một hồi, Tiêu Ngự cũng không có cảm giác vui vẻ gì, bọn họ kĩ thuật quả thật quá kém, phỏng chừng cũng chỉ là người chơi tay ngang bình thường mà thôi, chơi đùa với đám người này không có hứng thú chút nào.

Đối mặt với năm người chơi thuộc Trường Không đoàn đội, Tiêu Ngự trực tiếp đi qua.

Năm người chơi nọ liền lập tức đề phòng chuẩn bị tiếp đón công kích của Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự không thèm để mắt tới họ khinh thường đi qua.

Năm người ngây người ra nhìn Tiêu Ngự rời đi, một đám trông có vẻ ngu ngu, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, bọn họ tưởng tượng ra vô số tình cảnh khi gặp phải Tiêu Ngự, nhưng là không ngờ tới chuyện như vầy.

" Có lẽ tới biên giới còn thích thú hơn." Tiêu Ngự vừa nghĩ, vừa nhắm mấy món trang bị trong hành trang, đám người chơi kia mặc dù kém cỏi, nhưng trang bị trên người cũng không quá kém, thời gian bị lãng phí coi như cũng có chút đáng giá. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Du Hiệp tập trung tất cả mọi người lại, nhìn thoáng qua đội viên nói:

- Sự tình hôm nay, mọi người coi như không có phát sinh, ai cũng không được đi nói lung tung, nếu không các ngươi sẽ biết hậu quả.

- OK! – Đám người chơi lên tiếng trả lời, bọn họ căn bản cũng không dám nói lung tung với bạn bè, hôm nay thật mất mắt, nếu đi tuyên truyền khắp nơi, bọn họ thà tự đào hố chôn mình còn hơn.

Du Hiệp phỏng đoán, Tiêu Ngự cũng sẽ không đem truyền bá chuyện ngày hôm nay ra, dù sao cao thủ chân chính trong lòng luôn có chút ngạo khí, căn bản sẽ không khoe khoang chút việc cỏn con này, nếu như Tiêu Ngự không nói, hẳn là có thể che giấu được.

Đúng như Du Hiệp suy đoán, Tiêu Ngự cũng không nói sự tình ngày hôm nay cho người khác, huống hồ thắng bọn họ, hắn căn bản chẳng thấy tự hào gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.