Tặc Đảm

Chương 107: Điệp Nữ




Đi qua cửa này, Tiêu Ngự đi tới một khu vực còn trống trải hơn, số lượng quái vật càng nhiều, nhưng cũng chỉ là quái Mộng Yểm Hồng Bức và Mộng Yểm Thanh Bức mà thôi, đôi khi gặp phải một số con dơi màu đen cấp 17, địa hình trống trải làm cho Tiêu Ngự như cá gặp nước, hắn dẫn theo một đám tiểu đệ, hùng hổ càn quét, tốc độ giết quái cực nhanh, so với bên ngoài còn nhanh hơn tới 5,6 lần, cho dù mỗi một chỗ chỉ thu được một ít kinh nghiệm nhưng tốc độ thăng cấp của hắn vẫn nhanh hơn không ít.

Lúc càn quét quái vật, Tiêu Ngự trong lúc vô ý phát hiện ra cửa khẩu kế tiếp, thủ vệ cửa này chính là ba con dơi màu đen hình thể cực kì lớn, mỗi một con đều có vẻ mạnh hơn Tử Hoả Biển Bức nhiều lắm, Tiêu Ngự nhanh chóng lui trở về.

Cái phụ bản này hiển nhiên không phải cấp bậc như Tiêu Ngự có thể xông vào, mặc dù quái vật bên ngoài tương đối thấp, khó có thể nói quái bên trong mạnh tới mức nào, Tiêu Ngự trên cơ bản vẫn không chịu từ bỏ hết thảy mà xông lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Bản đồ phụ bản này hẳn phải có một cửa ra nữa, không biết nó nằm ở đâu nhỉ." Tiêu Ngự mang theo một đám khôi lỗi dọn dẹp quái vật, mặt khác tìm kiếm cửa ra.

Thời gian trôi qua từng chút một, đã tới giờ ăn trưa, Tiêu Ngự đi xuống lầu ăn cơm rồi tiếp tục trở về tìm quái, cứ như vậy liên tiếp hai ngày, Tiêu Ngự vùi đầu vào trong bản đồ phụ bản, một mặt tìm kiếm cửa ra. Ở bản đồ phụ bản này, tốc độ thăng cấp cực kì nhanh, hai ngày sau đó, Tiêu Ngự đã lên tới cấp 14 95%, cấp bậc trên bảng cao nhất là 15 cấp, nhưng trên thực tế giá trị kinh nghiệm của Tiêu Ngự so với người đứng đầu bảng cấp bậc kia cũng không hơn kém nhau là mấy. Thu hoạch trong hai ngày qua của hắn là dị thường phong phú, Tiêu Ngự đánh giá, thu hoạch của mình có thể bán được hơn nghìn kim tệ.

Trải qua hai ngày thăm dò, Tiêu Ngự ngày càng khiếp sợ, bản đồ phụ bản này cực kì lớn, Tiêu Ngự mất mất hơn hai ngày trời, cũng không thể đi hết toàn bộ bản đồ, bởi vì không thể thông qua các cửa, Tiêu Ngự không thể tiến vào khu vực khác tiến hành thăm dò, khu vực kế tiếp có cái gì, thật là thần bí.

"Sao lại có bản đồ phụ tuyến lớn như vậy, không phải là nhiệm vụ phụ bản chủ tuyến chứ?" Tiêu Ngự không khỏi phỏng đoán, nếu không máy chủ đầu não sẽ không xếp đặt ra bản đồ nhiệm vụ rườm rà như vậy.

Giết chết toàn bộ quái vật chung quanh, kế tiếp làm Tiêu Ngự buồn bực, hắn thường thường đi một đoạn đường dài mà không gặp một con quái, tốc độ thăng cấp bởi vậy mà chậm lại.

Thường tới các góc để tìm tòi, rốt cuộc Tiêu Ngự tìm được tại một góc hẻo lánh bí mật nhất có một cái cổng vòm, cái cổng vòm này xếp đặt phi thường kì lạ, khung cửa là do kim loại bạch ngân chế tạo thành, phi thường tinh tế, phía trên dày đặc bụi, có vẻ có chút cổ xưa, trong cửa có quang ảnh lưu chuyển, không rõ đối diện là cái gì.

"Hình như là một cánh cửa không gian truyền tống trận." Tiêu Ngự thất thanh nói, đối với cánh cửa truyền thống trận, Tiêu Ngự cũng đã nghe thấy, nghe nói cánh cửa không gian truyền tống này phân ra hai nơi, liên kết không gian với nhau, hai đầu có thể xa cách mấy nghìn dặm, tiến vào một mặt này có thể một khắc sau xuất hiện ở một mặt khác.

Cái cửa truyền tống này chính là cửa ra của bản đồ nhiệm vụ phụ bản này, quái vật bên ngoài đã bị dọn dẹp sạch sẽ, nhiệm vụ trong bản đồ phụ bản bởi vì thực lực quá thấp nên không thể vào được, ở chỗ này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

"Không ngại… đi ra ngoài trước. Lần tới quay lại nơi này chơi đùa tiếp." Tiêu ngự thầm nghĩ, đi ra ngoài rồi quay lại bản đồ phụ bản nhiệm vụ này quái sẽ hồi sinh lại lần nữa. Tiêu Ngự còn có thể tiếp tục giết quái. Nhưng là ở chỗ này đi ra quá lời rồi.

Nghĩ ngợi hồi lâu. Tiêu Ngự nhìn sáu tấm Linh Vân Phù còn thừa trong hành trang. Để tới khi quay lại dùng đi.

Chần chừ một chút, đưa tay luồn qua cánh cửa truyền tống trận. Nửa đoạn cánh tay biến mất bên trong cánh cửa truyền tống trận. Trong lòng có chút không yên, không biết tiến vào truyền tống trận có gặp phải nguy hiểm gì hay không. "Mặc kệ." Tiêu Ngự tiến vào.

Quang cảnh đột ngột xoay chuyển, thời không(không gian) biến hoá. Tiêu Ngự cảm giác như mắt mình một trận đau đớn, quang mang chói mắt làm cho đồng tử của hắn co rút kịch liệt.

Tiêu Ngự dùng tay che ánh sáng, qua một hồi lâu, con mắt mới từ từ thích ứng lại, hắn phát hiện ra mình đã tới một mảnh rừng, trên mặt đất sum xuê hoa cỏ. Trên bãi cỏ là vạn vạn bông hoa. Ánh mặt trời xuyên thấu qua rừng cây lá thưa chiếu xạ xuống, hình thành vô số bóng cây loang lổ, cả khu rừng xinh đẹp như trong mơ.

Hệ thống: Bạn đã phát hiện ra Phỉ Thuý Đảo.

"Phỉ Thuý Đảo?" Tiêu Ngự ngẩn người thất thần, hắn đã xem qua tư liệu bối cảnh của Ân Trạch Tư đại lục, phỉ thuý đảo là một địa phương cực kì thần bí, trên biển vô tận chi hải, không ai biết vị trí xác thực của nó. Theo truyền thuyết, phỉ thuý đảo có điệp nữ xinh đẹp, bất kì nam nhân nào nhìn thấy cũng bị hồn câu phách diệt. Phỉ thuý đảo nơi nơi đều có bảo thạch phỉ thuý, tới nơi này, có thể tìm được tài phú vô số. Hết thảy hết thảy như là một chiếc mạng che mặt làm cho phỉ thuý đảo thêm phần thần bí.

Nhưng là, mình đang ở trong Mộng Yểm Huyệt động của Địch Nhã quốc không ngờ trong nháy mắt lại vượt mấy nghìn dặm trên biển, vượt qua thú nhân vương quốc, địa ngục vương quốc, cùng hải vực vô tận, điều này làm cho Tiêu Ngự khó mà tiếp thụ, hiện tại ngay cả truyền tống quyển trục cũng không dùng được, mà quyển trục truyền tống cũng không thể đem Tiêu Ngự tới một địa phương cách Địch nhã vương quốc đến cả nghìn dặm.

Nhìn thoáng qua phía sau, một cánh cửa không gian truyền tống đứng sừng sững, giống như đúc với cảnh cửa truyền tống không gian ở trong bản đồ nhiệm vụ phụ bản, nhưng còn có vẻ cổ xưa hơn, xem ra nơi này chính là một cửa của truyền tống trận.

"Phỉ Thuý Đảo: toạ độ 23895, 23958, 18293." Tiêu Ngự ghi chép toạ độ của đảo này, không biết còn có thể trở lại Mộng Yểm huyệt động hay không, Tiêu Ngự hướng tới cánh cửa truyền tống mà đi.

Hệ thống: Ngươi không thể tiến vào, tiến vào nơi này cần có vật phẩm, ác ma chi giác.

"Không vào được?" Tiêu Ngự khóc không ra nước mắt, không biết ác ma chi giác là vật gì, phỏng chừng cũng không phải vật có thể mua được.

Tiêu Ngự cảm giác như mình là một hài tử bị vất bỏ tại một nơi hoang dã, không tìm được đường về nhà.

"Mặc kệ, quan sát tình huống chung quanh một chút đã không chừng có thể tìm được biện pháp rời khỏi nơi này." Tiêu ngự thu thập hành trang một lát, hướng rừng cây đi tới, xuyên qua rừng cây, cái phiến rừng này thực là một nơi thế ngoại đào viên, đẹp như trong mộng ảo, đi một đoạn đường dài, cũng không gặp phải bất kì một quái vật nào.

Một bóng người xuất hiện trong rừng, Tiêu Ngự bỗng dưng giật mình, rút chuỷ thủ ra, bí mật nấp vào một chỗ.

"Không biết là quái vật gì?" Tiêu Ngự không dám khinh thường, hắn không biết phỉ thuý đảo là bản đồ quái vật cấp mấy, xuất hiện quái vật mạnh như thế nào, nương theo khe hở của rừng cây, hướng tới bên kia nhìn lại, Tiêu Ngự hơi hơi sửng sốt.

Một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ từ trong rừng chậm rãi đi tới, trong tay cầm theo một giỏ hoa, bên trong là rất nhiều các đoá hoa, duy nhất có một điểm khác với loài người là sau lưng của nàng có một đôi cánh ngũ sắc xinh đẹp, vỗ vỗ không ngừng.

"Điệp nữ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.