Tặc Đảm

Chương 103: Huynh muội




Tiêu Ngự từ trong toilet đi ra, phát hiện thấy Tiểu Vũ đang nằm ở bên cạnh Triệu Lam Hinh, hai người quay lưng về phía Tiêu Ngự, ngồi ở trên ghế salon, không biết đang nói chuyện gì mà rất là vui vẻ.

Tiêu Ngự rất vui mừng, xem ra tới đây thật chính xác, ít nhất Tiểu Vũ còn có thể có một người tỷ tỷ để tâm sự, sẽ không còn cô đơn nữa.

Tiểu Vũ gác đầu lên đùi của Triệu Lam Hinh, còn nàng thì lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của tiểu Vũ, nhìn thấy cảnh này, một loại cảm giác ấm áp mơ hồ tràn ngập trong lòng Tiêu Ngự. Tự nhiên hắn không tự chủ được mà có ý nghĩ giá như Triệu Lam Hinh trở thành bạn gái mình thì ba người trong một mái nhà cuộc sống thật là tốt biết bao.

"Mày đang suy nghĩ cái gì vậy!" Tiêu Ngự không khỏi tự giễu cợt vì ý nghĩ của mình, mình với Triệu Lam Hinh là hai người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác biệt nhau, căn bản khó có khả năng tới với nhau, nếu như Triệu Lam Hinh có không chê Tiêu Ngự, hai người thật sự có thể ở cùng một chỗ, thì mình cũng chỉ là một phường giá áo túi cơm mà thôi, Tiêu Ngự thừa nhận hắn có chút chủ nghĩ đại nam tử, lòng tự ái của hắn tuyệt đối không có phép hắn làm như vậy.

Nếu như một ngày nào đó Tiêu Ngự cho phép mình thật sự theo đuổi Triệu Lam Hinh, thì ngày đó cũng chính là lúc hắn đã có cơ sở kiếm được tiền rồi, hai người phải có địa vị ngang hàng, Tiêu Ngự mới có thể tháo bỏ được hết khúc mắc trong lòng mình. Nhưng là Triệu Lam Hinh mua một biệt thự hơn một ngàn vạn, đời này mình có khả năng kiếm được nhiều tiền tới như vậy sao?

Triệu Lam Hinh đang rủ rỉ kể cho Tiểu Vũ chuyện ngày xưa của nàng, nàng có một tri kỉ thanh mai trúc mã, cũng yêu nhau thắm thiết, nhưng tới cuối cùng tất cả chuyện xưa đều có một kết cục như nhau, Tiêu Ngự không chủ động được mà đứng lại lẳng lặng lắng nghe. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Vậy người kia hiện tại như thế nào? – Tiểu Vũ không khỏi buột miệng hỏi.

- Hắn? hắn đã tới một hành tinh mới rồi! – Ngữ khí của Triệu Lam Hinh rất bình tĩnh.

- Tỷ vẫn thích hắn chứ?

Triệu Lam Hinh cười có chút không tự nhiên, nói:

- Mỗi người đều có một lý tưởng của riêng mình, một ngày nào đó muội sẽ hiểu được, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, nó cũng như sinh mệnh của con người vậy, dần dần phai nhạt dần, mặc kệ ngươi giãy dụa níu kéo như thế nào đi nữa, cuối cùng đều tan biến không dấu vết, cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục mà thôi.

Từ trong lời nói bình thản của Triệu Lam Hinh, Tiêu Ngự cảm nhận được sự quyến luyến sâu sắc của nàng với người yêu, nhưng là không biết tại sao, nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại phi thường khó chịu, thậm chí có chút bực mình.

- Còn muội, hiện tại đã có bạn trai chưa? – Triệu Lam Hinh vuốt tóc Tiểu Vũ cười hỏi.

Tiểu Vũ nhanh chóng lắc đầu nói:

- Muội còn nhỏ mà, yêu đương chỉ làm ảnh hưởng tới học tập, ca ca của muội mà biết thì đánh chết muội mất.

Tiêu Ngự lộ ra ánh mắt khó tin, mình có thể đánh Tiểu Vũ sao?

Cứ cho là Tiêu Ngự không đánh Tiểu Vũ, nhưng dù sao Tiêu Ngự là huynh trưởng của Tiểu Vũ, quyền huynh thế phụ, trong tiềm thức của Tiểu Vũ vẫn có chút sợ Tiêu Ngự.

- Ca ca của muội không nỡ đánh muội đâu! – Triệu Lam Hinh vừa cười vừa nói, nàng nhận ra, Tiêu Ngự rất chiều chuộng Tiểu Vũ, thổi trong lòng bàn tay còn sợ nát, ngậm trong miệng còn sợ tan, chứ đừng nói là đánh, ngay cả mắng còn không nỡ nữa là.

- Tỷ không biết đó thôi, lúc ca ca trừng mắt nhìn trong rất dữ tợn à! – Tiểu Vũ cử động ngồi dậy, đột nhiên phát hiện ra có người đằng sau, nhìn thấy Tiêu Ngự lè lưỡi nói:

- Ca, huynh xấu nha, nghe lén muội cùng Lam Hinh tỷ tỷ nói chuyện phiếm, có phải những lời Lam Hinh tỷ tỷ vừa nói huynh đều nghe thấy hết rồi? – Ánh mắt đầy ý vị của Tiểu Vũ là Tiêu Ngự chột dạ.

- Huynh mà thèm nghe lén hay sao? Huynh mới vừa đi từ trong nhà vệ sinh ra thấy có người đang nói bậy, nhìn xem huynh thu thập muội như thế nào! – Tiêu Ngự hung dữ nói, trong giọng nói đặc biệt cường điệu hai chữ mới vừa, ý nhấn mạnh những lời nói trước hoàn toàn không có nghe thấy.

Tiêu Ngự giấu đầu hở đuôi, Triệu Lam Hinh cười mà mặt có chút nóng lên, phỏng chừng những lời nàng vừa nói với Tiểu Vũ đã bị Tiêu Ngự nghe thấy hết.

- Ca, Lam Hinh tỷ tỷ ở bên cạnh, huynh phải chú ý tới phong độ đấy.

- Ca của muội vốn đã không có cái gì gọi là phong độ rồi.

- Không chịu đâu, ca ỷ lớn hiếp nhỏ.

- Ta ỷ lớn hiếp nhỏ hồi nào vậy.

- Lam Hinh tỷ tỷ, mau cứu muội với.

Triệu Lam Hinh nhìn thấy cảnh huynh muội đuổi đánh nhau này thì vui mừng khôn xiết, cười tươi như hoa, trong nhà đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy, đột nhiên nàng phát hiện, cuộc sống như vậy thật ấm áp.

- Stop, Tiểu Vũ muốn đi học! – Tiểu Vũ vẻ mặt đột nhiên trở lên nghiêm túc làm cho Tiêu Ngự sửng sốt, thừa dịp hắn không kịp phản ứng, Tiểu Vũ cầm cặp sách, nhanh như chớp chuồn ra ngoài mất, dọc theo đường đi cười khanh khách không ngừng.

Nhìn thấy Tiểu Vũ chạy ra ngoài, Tiêu Ngự cười cười với Lam Hinh nói:

¬- Làm cho bác sĩ Triệu cười chê, nha đầu này ngày càng khó bảo.

- Ta thật ra rất hâm hộ huynh muội các ngươi, huynh muội thật hoà thuận, ta cũng có một ca ca, bất quá anh ấy chỉ làm việc suốt ngày, cả ngày cũng không thấy măt, cho tới bây giờ cũng chưa từng giỡn chơi với ta lần nào! – Triệu Lam Hinh thản nhiên cười nói, lúc này hoàn toàn không che dấu được nội tâm đã mất của mình.

Tiêu Ngự nhìn thấy, cười nhẹ nhàng, cũng không biết nói cái gì, nhìn thấy vẻ đẹp của Lam Hinh khi cười, không biết tại sao, trống ngực đập mạnh hơn vài phần, nhưng vừa nghĩ tới Triệu Lam Hinh đã có người yêu, Tiêu Ngự chợt có cảm giác như ngừng thở, chẳng lẽ mình đã thích Triệu Lam Hinh từ lúc nào mà không hay? Tiêu Ngự không muốn lừa mình dối người, không biết tự lúc nào, một mầm mống đã len lén chôn sâu trong lòng Tiêu Ngự, mọc rễ nảy mầm, mặc dù đây không phải là hy vọng của Tiêu Ngự, thứ cảm tình này, không phải con người có khả năng khống chế, nhưng cảm tình này, Tiêu Ngự là không có khả năng đối mặt.

"Quên đi." Tiêu Ngự cố gắng tự nói với chính mình, nhân lúc tình cảm còn chưa sâu đậm, quên đi là lựa chọn tốt nhất, nếu không muốn tự làm mình bị tổn thương.

- Nói vậy cũng khó trách, nha đầu Tiểu Vũ này thật động lòng người, đừng nói ngươi là ca ca, mà ngay cả ta cũng không kìm được lòng thương mến! – Triệu lam Hinh nhìn đồng hồ trên tay phải một chút nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, ta đi làm đây! – Bệnh viện là làm lúc 9h, hiện tại đã 8h30p rồi, không đi thì muộn mất.

Triệu Lam Hinh khoác vội cái áo khoác, cầm túi sách trên cánh cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:

- À! Thiếu chút nữa quên mất, ta đã chuẩn bị một ít đồ ăn trong tủ lạnh, nếu như ngươi đói bụng thì tự làm mà ăn nhé, có lẽ trưa ta cũng không về đâu, cũng tiện cho Tiểu Vũ hơn.

- Ừ! – Tiêu Ngự đáp, Triệu Lam Hinh tựa như một hiền thê vậy lúc ra khỏi nhà cũng không quên dặn dò lại, làm cho Tiêu Ngự có chút cảm động.

Triệu Lam Hinh mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, một chiếc quần dài màu trắng, làm nổi bật lên thân thể hoàn mỹ của nàng, khí chất thanh nhã cao quý, sợ rằng tất cả nam nhân đều vì cái đẹp của nàng mà tim đập thình thịch, ở gần nàng càng lâu càng dễ bị nàng hấp dẫn, Tiêu Ngự cũng là như vậy.

Nhìn theo bóng dáng Triệu Lam Hinh rời đi, Tiêu Ngự bồi hồi một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, nếu như cưới được nàng, có lẽ sẽ rất hạnh phúc, nhưng hắn cũng không dám hy vọng xa vời như thế.

Thờ dài một hơi, Tiêu Ngự quay đầu đi lên trên gác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.