Ta Xuyên Sách Trở Thành Quả Dưới Tán Cây Trường Sinh

Chương 7:




“Cái, cái gì?”
Bạch Dục quay người đi, nói: “A Quả là một người lớn, ta sẽ không ngăn cản con kết bạn với người khác, nhưng là …”
Ta nghĩ Bạch Dục muốn nói là phụ thân, nhưng trong lòng cảm thấy khó xử nên vẫn không thể nói ra được.
“Ta đưa con đến với thế giới này, chỉ hi vọng con được nhìn thấy dáng vẻ đẹp đẽ nhất của thế giới này thôi.”
Ta khóc đây, đây chính là nam chính rồi, bảo bối Bạch Dục đáng được yêu thương.
Đôi mắt ta ngấn lệ gật đầu: “Con biết, con tin Lục Hành, nhưng con cũng biết cần phải bảo vệ bản thân, cha yên tâm, A Quả không phải đứa ngốc.”
Bạch Dục gật đầu, bước đi một cách rất cô đơn.
Trần Bì không biết đã nghe được bao nhiêu đột nhiên thò đầu ra nói nhỏ vào tai ta: “Ta sớm đã cảm thấy bọn họ có quan hệ mập mờ rồi!”
Ta bị huynh ấy làm cho giật cả mình: "Hết hồn à! Huynh đến từ khi nào vậy?"
“Ta, ta không phải luôn đứng bên cạnh hai người sao?”
“...”
“Ờ ha, mà huynh nói bọn họ có quan hệ mập mờ, huynh đã nhìn thấy gì rồi?”
Trần Bì sờ sờ đầu: “Không, ta không nhìn thấy gì cả.”
Vậy huynh im đi!
Ta quay về phòng nằm xuống, làm thế nào cũng không ngủ được, nhắm mắt lại trong đầu đều là bóng dáng của Lục Hành, nghĩ đến dáng vẻ chống đỡ sấm sét của huynh ấy, tim hơi đập loạn xạ, ây da, cái này mà để huynh ấy biết, không biết sẽ đắc ý cỡ nào.
Bầu trời ngoài cửa sổ trong suốt đến lạ thường, ta chưa từng nhìn thấy bầu trời đầy sao trong trẻo như vậy. Ta leo lên mái nhà, nằm xuống một cách thoải mái, đêm nay sẽ đếm sao đi ngủ.
“Thượng thần, mái nhà gió to, sẽ cảm lạnh đó.”
Trần Bì thật sự không có chỗ nào là không có mặt.
Ta cắn răng: “Thần tiên làm gì bị cảm lạnh, đừng lừa ta.”
“Nhưng sẽ lạnh đó.”
“Nhưng mà ta không lạnh.”
“Không, cô lạnh.”
Trần Bì nghĩ nghĩ, mượn tiểu huynh đệ cùng lớp bốn ngọn giáo cắm xung quanh ta, gỡ một tấm rèm cửa sổ rồi mắc vào, dùng tiểu đao khoét một lỗ trên đầu ta.
Huynh ấy úp mặt vào hỏi: “Đỡ hơn nhiều phải không?”
Ta nói: “Đúng, tốt hơn nhiều, tháo ra đi, ta về phòng ngủ.”
“Này? Hay là nằm thêm một chút đi? Ta làm một hồi lâu mới được đó! Này??”
Nghe nói sau khi ta về phòng Trần Bì đã ngồi nửa đêm trong túp lều hoa của huynh ấy, ngày hôm sau khi ra cửa còn nghe thấy tiếng tấm rèm cửa bị gió thổi vù vù trên nóc nhà.
Trên triều ta cũng không biết như nào, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nói ta phải chăm chỉ tu luyện pháp thuật để trở thành cánh tay đắc lực cho thiên đình, kết quả là vừa bãi triều một hội lão thần tiên nói sẽ sắp xếp một lớp tu luyện cho ta, Bạch Dục nói rằng ta có khả năng tự học cao rồi liền kéo ta nhanh chóng bỏ chạy.
Mấy ngày sau đó Bạch Dục bảo ta dù thế nào đi nữa cũng phải chăm chỉ, mỗi ngày đến Cổ Văn Quán học tập. Trong Cổ Văn Quán có rất nhiều sách, còn có một tiên nhân chiếu bóng lên tường để dạy pháp thuật, vô cùng thuận tiện, chỉ là có khi sẽ gặp phải Thiên Quân nằm phơi bụng trong đó ngủ.
Ta học cách cưỡi mây, mỗi ngày đều tự mình học, có điều không quen đứng như những thần tiên khác nên lần nào ta cũng nặn những đám mây thành hình một chiếc xe điện, cũng coi như hoàn thành mong muốn lái xe của ta.
Ban ngày học tập, ban đêm ta đi xung quanh tìm kiếm cuốn sách thế giới bên ngoài, có khi Lục Hành đến, ta liền chở huynh ấy đi tìm cùng ta, huynh ấy thích cái xe nhỏ của ta, lúc rời khỏi, đã nặn cho bản thân một cái xe y chang vậy.
Sau đó huynh ấy chê mỗi lần nặn mây quá phiền phức, trực tiếp xuống nhân gian tìm thợ mộc làm hai cái thật, lúc lái nhìn có tinh thần hơn nhiều.
Qua hai ngày, ta đang giải quyết một chút tranh chấp, bởi vì Dưa Chuột cảm thấy bản thân được tính là trái cây quy hàng trước, nhưng những quả tiên khác không chấp nhận hắn.
Đầu óc ta đang nhức nhối, Trần Bì phấn khích chạy vào nói tim Mộc Khánh Khánh đang rất đau đớn, Bạch Dục đang tìm thuốc ở Mãn Thiên Cung.
Bọn ta ai nấy đều bị huynh ấy làm cho ngây ngốc, “Người ta đau đớn mà huynh phấn khích cái gì?”
Trần Bì mặt mày hớn hở nói: “Mọi người không thấy dáng vẻ của Thượng thần đâu, ôm Lan Hoa tiên tử gấp gáp đầu chảy đầy mồ hôi, hận không thể đem tim của mình cho nàng ấy luôn!”
Ta không biết Trần Bì trước đây có ngốc như vậy không, nhưng bây giờ huynh ấy không giống như tiểu tướng quân trong sách nữa.
Ta hỏi huynh ấy: “Vậy đã tìm được thuốc chưa?”
Huynh ấy phấn khởi lắc đầu: “Không có, chỉ là Lan Hoa tiên tử nói được Bạch Dục thượng thần ôm thì sẽ không đau nữa, vì vậy Thượng thần cứ luôn ôm mãi không rời tay luôn!”
Ta bật cười, ngọt nha.
Có điều nói đến chuyện này, trái trường sinh vốn dĩ là thuốc của người ta, nếu trái trường sinh không biến hình, Mộc Khánh Khánh ngược lại sẽ không phải chịu khổ như vậy.
Không đúng, nếu như tác giả không thiết lập như vậy, ai cũng sẽ không phải chịu khổ.
Ta nhìn lọ Hợp Hoan tán Cầu Tất Ưng tặng trên giá, cảm thấy không dùng thì tiếc quá, trong nguyên tác trước khi Bạch Dục chết chỉ mới hôn Mộc Khách Khách thôi, làm ta cứ canh cánh mãi trong lòng.
“Bì Bì, lên xe, chúng ta đi thăm Lan Hoa tiên tử.” Nhân vật chính khó khăn lắm mới có tiến triển, ta sẽ đi hỗ trợ thêm.
Ta lái xe nhỏ, sờ thuốc trong lòng, suy nghĩ nên dùng như thế nào. Nửa đường gặp phải mấy vị tiểu tiên ai nấy cũng vội vàng suýt nữa đụng vào bọn ta, bọn họ nói Cổ Văn quán bị đánh cắp rồi.
Hả??
Ta phản xạ có điều kiện thay đổi lộ trình đi về phía Cổ Văn quán, quên mất Trần Bì bị ta quẳng lại đang đuổi theo phía sau.
Lúc ta xông vào Cổ Văn quán, Thiên Quân đang ngồi trên giường nhỏ đọc sách, mấy vị lão thần tiên quen mặt đang mồ hôi đầm đìa cáo lui với Thiên Quân.
“Tiểu thần Trái Trường Sinh bái kiến Thiên Quân.”
Thiên Quân ngẩng đầu: “Con đến rồi.”
Ông ấy nhìn mấy vị lão thần tiên vừa mới đi, nói: “Ờ, mất chút đồ, ta bảo mấy lão già đến kiểm tra một chút, con bận việc của con đi.”
Ta giả vờ dáng vẻ chuẩn học tập, lật sách một cách không để tâm hỏi: “Vừa nãy trên đường nghe nói Cổ Văn quán bị mất đồ ạ? Không biết đã mất thứ gì, đã bắt được tên tặc chưa ạ?”
Thiên Quân nâng cằm nhìn ta nói: “Tên trộm chạy rồi, may mà cũng không mất thứ gì quan trọng, con còn quan tâm đ ến loại chuyện này, thật là hiếm gặp.”
“À, không có, chỉ là có mấy cuốn sách con khá thích, nếu như bị mất thì đáng tiếc quá.” Đây là sự thật, cuốn sách Tiểu Hoàng thư(*) được giấu ở nơi sâu nhất trong tủ sắp bị ta lật nát rồi.
(*)Tiểu Hoàng thư: sách khiêu dâm
Thiên quân bật cười, vắt chân nói: “Mấy ngày này luôn gặp con luyện tập ở đây, cũng xem là chăm chỉ rồi.”
Ta cười khan một tiếng, nói: “Vâng ạ, dù gì Bạch Dục là cha của con, con không thể để người mất mặt được.”
Ta vốn dĩ không có ý định học, nhưng khi Thiên Quân nhìn ta thế này thì cũng ngại rời đi, chỉ đành lẻn lên tầng hai để chuẩn bị lát nữa nhảy ra cửa sổ. Ai ngờ rằng Thiên Quân đột nhiên nhìn lên thấy ta đang trèo được một nửa, hỏi: "Đi đâu vậy?"
“Con, tầng một con xem cũng kha khá rồi, con lên trên học chút pháp thuật lợi hại, tương lại ra trận giết địch!”
Thiên Quân cười ha ha: “Thiên tộc cần gì con phải ra trận giết địch.”
Ông ấy lật người nói: “Huống chi dù con có tu luyện lợi hại đi chăng nữa cũng vô dụng, trận này á, không có thắng bại.”
Ta dừng lại, ngữ khí của ông ấy hình như ẩn chứa một chút bất lực. Ta hỏi: “Thiên quân, Thiên tộc vì sao cứ mãi không có cách đánh bại Ma tộc? Là vì… Ma tộc quá mạnh ạ?”
Thiên Quân lắc đầu nói: “Làm gì có chứ, trong Tam giới sẽ chẳng có ai mạnh hơn Bạch Dục nữa.”
“Vậy thì tại sao?”
Ông ấy dùng lực ngồi dậy, duỗi eo nói: “Là vì những năm gần đây cho dù Ma quân tiến công như thế nào, Bạch Dục trước giờ không ra tay.”
Đầu ta “ầm” một tiếng, bắt đầu nhớ về lời của Trần Bì: Ta đã sớm cảm thấy ngài ấy và Ma quân có quan hệ mập mờ rồi!
Có điều Thiên Quân lại rất nhanh bổ sung: “Không chỉ Bạch Dục, vạn năm này, Thiên tộc đối mặt với tiến công của Ma tộc, trước giờ cũng chỉ là phòng thủ, không có phản công.”
Nói xong ông ấy mang giày chuẩn bị rời đi, đầu ta đầy nghi ngờ, vội vàng hỏi: “Tại sao ạ?”
Thiên quân ngẩn người: “Bởi vì trên thế giới này căn bản không có Ma tộc. A Quả, Ma tộc không phải địch nhân, chúng ta đang đối đầu với một địch nhân không tồn tại.”
Ông ấy chắp tay sau lưng, rất phiền muộn: “Những năm này có vô số người hỏi ta tại sao, ta cũng tự hỏi nửa đời. Bây giờ, đem vấn đề này giao cho người trẻ, có lẽ sẽ có hy vọng.”
Ta nhìn ông ấy đi xa, trong lòng suy đoán, địch nhân mà ông ấy nói không tồn tại này, chắc là câu chuyện được đặt ra nhỉ.
Trần Bì thò đầu vào hỏi: “Thượng thần, đi nữa không?”
Ta sờ cái bình thuốc nhỏ, vẫn còn, “Đi!”
Bọn ta còn chưa đến Chiến thần cung đã ngửi thấy một mùi hương lạ, vừa bước vào cửa đã thấy trên sân chất đầy chai lọ, Dược thần đang bịt mũi điều chế thuốc.
Cái mùi này, sao giống Thập Tam hương? Ta nuốt nước bọt.
Dược thần nhìn thấy bọn ta, vội vàng hất tay nói: “Ra xa chút ra xa chút, có độc đó!”
Ta và Trần Bì nhanh chóng bịt mũi miệng lui ra ngoài. Ta hỏi Trần Bì đang chỉ lộ 2 con mắt: “Như này làm sao vào?”
Trần Bì nói: “Cô sợ cái gì, trên người cô có lời chúc của Chiến thần mà.”
Cái gì??
“Cho dù có trúng độc, thì triệu chứng cũng chỉ ứng lên người Bạch Dục thượng thần, cô mạnh dạn vào trong đi, chút độc này sẽ không có ảnh hưởng gì với Bạch Dục thượng thần đâu.”
Ể?
Ta bỏ tay đang bịt mũi xuống, Trần Bì ngẩn ngơ nói: “Không, không cần phải mạnh dạn như vậy.”
Không không không, ta lắc ngón tay, lấy Hợp Hoan tán ra uống một ngụm, vào hay không đều không sao cả, mắt của ta đã vào tới nơi rồi.
Trần Bì hỏi thăm dò: “Cô là muốn…”
Ta gật đầu.
Huynh ấy ngẩn người một lúc, nói: “Nhưng mà, Hợp Hoan tán không phải độc mà.”
Không nói sớm?
(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.