Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 120: Nhận đồ đệ




Kết thúc một tuần, Quân Huyền nhìn nàng luyện tập kiếm pháp cơ bản thuần thục cũng gật đầu nói: “Từ bây giờ, ngươi liền bắt đầu luyện mai hoa kiếm pháp.”
Quân Huyền đưa nàng quyển Mai Hoa Kiếm Pháp mà không có dấu hiệu chần chừ nào cả. Hắn đưa xong còn nhẹ nhàng giảng giải cho nàng: “Mai hoa kiếm pháp có tam thức, thức đầu tiên là vạn mai nhất kiếm…thức thứ hai phải luyện ra được tàn ảnh của kiếm mới sử dụng được. Trước hết, ngươi chỉ cần luyện tới được thức thứ nhất đã đủ chiếm vị trí đầu của tông tộc tỉ thí rồi.”
Nghe xong, Tô Hồng Ngọc cũng gật gật đầu. Địa cấp võ kỹ quả nhiên không phải hư danh, chưa nói tới cảm ngộ được thức thứ hai mà nàng chỉ cần chạm tới thức thứ nhất đã đủ chiếm tông tộc vị trí đứng đầu. Điều này cho thay khủng khiếp của địa cấp võ kỹ, được nam nhân này truyền cho địa cấp võ kỹ quả thực là may mắn của nàng.
Bất quá, Quân Huyền nói thêm: “Luyện tới thức thứ nhất chưa chắc đã chắc chắn có được vị trí đứng đầu. Cần thêm một điều kiện nữa…” - Tới đây, Quân Huyền cười ẩn ý, nói thầm vào tai nàng.
Nghe xong, Tô Hồng Ngọc nhớ lại một tuần trước, cả người run lên một chút sợ. Sau đó, nàng nuốt nước miếng xuống, ủy khuất gật đầu.
Tô Hồng Ngọc lĩnh ngộ mai hoa kiếm pháp rất nhanh. Mới hôm đầu tiên, nàng đã tìm ra sâu trong thức thứ nhất trọng yếu. Trọng yếu của thức thứ nhất không phải là nhất kiếm kinh diễm kia mà là vạn mai tàn ảnh.
Thức thứ nhất chính là muốn tàn ảnh vạn mai che mắt cho sát chiêu nhất kiếm. Cũng vì vậy mà Tô Hồng Ngọc liên tục luyện tập để có thể phóng thích ra tàn ảnh.
Ban ngày, nàng chăm chỉ luyện tập. Trời gần tối cũng chính là lúc địa ngục mở ra. Nếu là tắm trong mức dược lực tuần trước Quân Huyền sắp xếp cho nàng thì nàng đã quá quen thuộc. Nhưng mà, tuần này dược lực Quân Huyền sắp xếp cho nàng tăng lên rất nhiều.
Đây cũng là điều Quân Huyền thầm thì vào tai nàng lúc trước, hắn sẽ tăng thêm dược lực để thúc đẩy cảnh giới của nàng có thể đạt tới Địa Huyền Cảnh.
Nếu để dược lực như tuần trước, cảnh giới của nàng tăng tiến cũng chỉ chạm tới nhân huyền cảnh cửu tầng hoặc thập tầng…không thể chạm tới địa huyền cảnh.
- Công tử, người cũng nên thương hoa tiếc ngọc một chút a? – Tô Hồng Ngọc ngâm mình bên trong thùng nước hướng tới Quân Huyền hỏi. Câu hỏi như có phần oán trách nhiều hơn.
Quân Huyền hắn chỉ cười cười đáp: “Để ngươi ngâm mình trong nhiều dược tài trân quý như vậy còn không phải thương hoa tiếc ngọc?”
Tô Hồng Ngọc phát hiện Quân Huyền nói không có sai. Hắn bỏ ra nhiều dược lực trân quý như vậy cho nàng tăng cảnh giới, phục hồi vết thương quả thực chứng tỏ có lòng vì mỹ nhân. Càng nói thêm, nàng phát hiện da dẻ mình sau khi ngâm dược lực có phần trở nên trắng và mịn màng hơn.
Dù kết quả Quân Huyền đem lại đúng là không có chút nào tỏ ra hắn không thương hoa tiếc ngọc nhưng mà hắn để nàng chịu đau đớn như vậy cũng là quá khổ ải a.
Một tuần nữa thời gian trôi đi, Tô Hồng Ngọc lúc này cầm trên tay thanh kiếm nhìn phía xa xa chân trời thầm nghĩ: “Như vậy, cũng là đã đủ đi…”
Vẻn vẹn thời gian hai tuần, dưới sự giúp đỡ của Quân Huyền, nàng đã đột phá Địa Huyền Cảnh. Mai hoa kiếm pháp cũng có chút đã nhập môn. Vì vậy, nàng mới thầm nghĩ đã đủ để tranh đoạt tông tộc tỉ thí.
Bất quá, Tô Hồng Ngọc lại rút thanh kiếm ra. Ánh mắt nàng chuyển hướng về phía Quân Huyền đang ngồi trên bàn đá kia. Bước chân nàng di chuyển như múa, hướng tới Quân Huyền đánh tới.
Nàng vừa chạy mấy bước chân, vừa hướng Quân Huyền nói: “Công tử, tiếp kiếm.”
Nàng xuất kiếm lần này đã không còn chút đơn giản nào cả. Lực lượng huyền lực thôi động ra vừa đủ để kích phát tàn ảnh mai hoa bay xung quanh kiếm đánh tới. Một kiếm nhẹ nhàng chảy trôi nhưng mang lực lượng trùng kích mạnh mẽ.
Quân Huyền nhìn nàng thế công tới cũng mỉm cười. Hắn vẫn ngồi như cũ không có lo ngại, không có chút dịch chuyển tránh né nào. Mãi đến khi nàng đánh tới, Quân Huyền mới đứng dậy. Hắn đôi ngón tay được bao bọc bởi huyền lực kèm theo dị hỏa luyện thể đã khiến đôi ngón tay trở nên cứng rắn, khó mà tấn công đâm xuyên được.
Nhưng mà, Quân Huyền hắn không có dùng hai ngón tay để lấy cứng chọi cứng với kiếm của nàng. Mà hắn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng uyển chuyển, thực hiện một động tác vô cùng nguy hiểm. Hắn đón đầu kiếm của nàng!!!
Đầu kiếm sắc bén còn mang theo lực lượng tàn phá khủng khiếp vậy mà Quân Huyền lại muốn đón lấy. Bất quá, sự tình không phải là hắn sử dụng hai ngón tay chặn đầu kiếm của nàng mà hắn sử dụng hai ngón tay đã kẹp chặt đầu kiếm lại. Chưa dừng lại ở đó, hai ngón tay hắn lướt nhẹ thong dong từ đầu kiếm xuống chuôi kiếm phá tan đi huyễn ảnh mai hoa xung quanh kiếm Tô Hồng Ngọc tạo ra.
Diễn biển diễn ra vẻn vẹn mấy vài hơi thở, Tô Hồng Ngọc chứng kiến mà chấn kinh. Nàng chỉ muốn thử Quân Huyền một chút, nào ngờ Quân Huyền bộc lộ ra khả năng chiến đấu, áp chế kinh người như vậy. Đôi mắt nàng hướng lên trên phát hiện Quân Huyền sau khi áp chế nàng đã tiến gần nàng hơn bao giờ hết.
Gương mặt hắn cách gương mặt nàng vẻn vẹn chỉ 5cm mà thôi. Gương mặt Tô Hồng Ngọc đỏ ửng lên, nàng vội vàng thu kiếm lại rồi lùi xuống mấy bước.
Nàng nhìn Quân Huyền mà khó hiểu, nàng thật sự không đoán hết được bí mật từ người này. Mai hoa kiếm pháp có được dễ dàng, dược lực hắn có cũng nhiều vô số kể, còn chưa kể tới Quân Huyền còn nắm bắt được cách để giúp nàng tăng cảnh giới, học tập kiếm pháp. Quân Huyền để cho nàng nhiều ân tình như vậy bỗng khiến nàng bối rối nói:
- Công tử đã giúp ta nhiều như vậy nhưng ta…
Quân Huyền lúc này mới cười nói xen vào, hắn biết rõ nàng định nói gì và hắn càng không muốn nghe điều đấy.
- Ta vì muốn giúp một chút nên giúp thôi. Ngươi cũng đừng quá bận tâm.
Dù Quân Huyền nói vậy nhưng Tô Hồng Ngọc không bận tâm sao được? Ân tình của người này quá lớn, nàng rất muốn làm một điều gì đó như để trả bớt một phần ân tình: “Công tử, người đã giúp ta nhiều như vậy…người có muốn gì từ ta hay Tô gia không?”
Tô Hồng Ngọc hỏi câu này xong đến chính nàng còn cảm thấy ngượng đến đỏ cả mặt, thất khiếu như muốn bốc khói ra.
Còn Quân Huyền hắn trầm ngâm: “Từ Tô Hồng Ngọc sao? Hay nhân cơ hội này ta…”
Dừng suy nghĩ, Quân Huyền liền đáp lại: “Nếu vậy, chi bằng ngươi làm ta một cái đệ tử đi.”
Tô Hồng Ngọc như không tin vào tai mình. Hắn giúp nàng nhiều như vậy mà không có đòi gì từ Tô gia cả, mà lại muốn thu nàng làm đồ đệ? Dù nàng không có bộc lộ suy nghĩ ra nhưng nếu Quân Huyền không nói điều này thì nàng cũng muốn dày mặt xin làm đệ tử hắn.
Đơn giản bởi vì, nàng muốn làm đệ tử hắn để có thể giúp đỡ, bảo vệ hắn trả bớt phần nào ân tình.
Tô Hồng Ngọc nhìn Quân Huyền thật sâu. Sau đó, nàng vội vàng quỳ xuống tiến hành nghi lễ bái sư. Quân Huyền cũng cười cười nhìn nàng, sau đó tiến đến đỡ nàng đứng dậy nói: “Về nghỉ ngơi cho tốt, mai liền chiếm đoạt vị trí đệ nhất tông tộc tỉ thí.”
- Vâng sư phụ, người nhớ liền mai đến cổ vũ ta a. – Tô Hồng Ngọc ngượng ngùng nói.
Gật đầu một cái, Quân Huyền thoắt ẩn thoắt hiện rời đi. Tô Hồng Ngọc còn đứng ngẩn ngơ một chút sau đó cũng liền trở về khuê phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.