Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 107: Ngọc Lệ Huyết Viêm, Thất Tinh Quả




Quân Huyền bước xuống thông đạo tối tăm mà lòng có chút run lên. Hắn dơ tay niệm ra thú hỏa để làm ánh sáng soi đường, Nhưng mà, khi thú hỏa này vừa hiện lên không còn dám cháy rực rỡ như bình thường nữa, thú hóa có chút thu lại như đang cúi đầu vậy. Quân Huyền một mặt khó hiểu thì lúc này, Long Ca xuất hiện trước mặt hắn nói:
- Dị hỏa hiện…vạn hỏa cúi đầu.
Long Ca chỉ nói đơn giản như vậy nhưng mà cũng đủ để Quân Huyền hiểu, nơi đây là nơi chứa dị hỏa. Sự tồn tại của dị hỏa đang chèn ép vạn hỏa xung quanh vì vậy mà thú hỏa của hắn cũng bị chèn ép.
Quân Huyền gật gật đầu bước nhanh chân xuống. Cuối cầu thang dài tăm tối là một điểm đến khó có thể ngờ tới được. Nơi đây là một hang động chứa rất nhiều thạch nhũ và đá sắc màu, chỉ cần một tia ánh sáng lọt vào đây cũng có thể khiến cả hang động sáng rực bởi thạch nhũ và các vũng nước nhỏ bên dưới phản chiếu.
Quan trọng hơn hết, Quân Huyền hắn vừa đi hết cầu thang liền nhìn thẳng…hắn đã tới nơi cần tới…dị hỏa đang ở trước mặt hắn. Trước mặt hắn là một cây cổ thụ to lớn nhưng mà cây cổ thụ này khác với cây cổ thụ bình thường. Cây cổ thụ bình thường có lá cây màu xanh nhưng mà cây cổ thụ này lại có lá cây màu vàng.
- Thất tinh quả? – Long Ca đột ngột xuất hiện bên cạnh Quân Huyền nói.
Quân Huyền sau một khắc giật mình cũng vội hỏi lại: “Thất tinh quả là gì Long Ca?”
Long Ca bỗng nhiên trở nên rất tri thức, điềm đạp nói: “Trong thiên địa này, có một cây tồn tại trái với thiên ý. Cây này gọi là Thất Tinh Ngọc Thụ.”
- Thất Tinh Ngọc Thụ? – Quân Huyền ngơ ngác hỏi tiếp.
- Đúng vậy, tương truyền cây này được sức mạnh của bảy vì sao tạo thành nên gọi là thất tinh. Quả của nó sinh ra mang sức mạnh rất lớn lao, ví như đệ ăn một quả sẽ trực tiếp đột phá thiên huyền cảnh.
Quân Huyền hắn nghe xong có chút mở miệng lớn ngạc nhiên, hắn vội hỏi: “Vậy đào cây này về trồng, ta không cần tu luyện nữa mà chỉ cần chờ ăn quả rồi đột phá là được.”
Long Ca có phần tức giận lên nói: “Thiên địa bảo vật há lại có thể dễ dàng như thế. Thất tinh quả muốn được sinh ra cũng mất một nghìn năm hội tụ tinh hoa đất trời. Chưa kể, một cây thất tinh ngọc thủ cũng chỉ duy nhất một quả, khi quả bị lấy đi ngọc thụ sẽ chết.”
Long Ca cười cười nói tiếp: “Đệ lần này đâu khác rơi vào một thiên địa bảo khố đâu a. Dị hỏa và thần quả đều ở đây.”
Long Ca dù tính cách thích khoa trương hay đùa một chút nhưng mà cũng khó thể không cảm thán vận may của tên đệ đệ này của hắn. Cư nhiên lại bắt được hai bảo vật rất hiếm gặp trong thiên địa.
Quân Huyền hắn chỉ cười cười, nhìn thất tinh quả một chút sau đó ánh mắt hắn chuyển hướng. Ánh mắt hắn chuyển hướng xuống thân của cổ thụ. Thân cổ thụ to lớn này không như bình thường lành lạnh mà còn có một lỗ khoét lớn. Lỗ khoét lớn không phải tự nhiên mà có, mà như được hình thành để chứa chí bảo dị hỏa.
Dị hỏa tồn tại vị trí chính là ở thân cây cổ thụ này. Dị hỏa này chỉ nhìn qua một lần cũng đủ khiến người khác bỏng mắt. Quân Huyền hắn phải dùng thêm hồn lực phụ thể mới có thể quan sát kỹ hơn. Hắn nhìn rõ dị hỏa này màu sắc không như những ngọn lửa khác màu vàng hồng mà dị hỏa này có huyết sắc.
Quân Huyền hắn tập trung nhìn còn thấy rõ, ngọn lửa huyết sắc này đang bao phủ một thứ gì đó như giọt nước mắt tồn tại bên trong. Hắn vội hỏi Long Ca bên cạnh:
- Ca, đây là dị hỏa gì a?
Long Ca cũng như Quân Huyền quan sát vừa xong, quay lại đáp: “Đây là dị hỏa Ngọc Lệ Huyết Viêm. Tương truyền, ngày xưa có một vị tiên nữ tu thành đỉnh cao của thiên địa nhưng mà lại vướng mắt một mối tình với một người phàm. Nàng và hắn bị sức ép của thiên địa chia cắt, nàng bắt buộc phải rời đi nhưng mà lúc đó nàng lại cứng rắn chống trọi.”
- Một giọt lệ của nàng rơi xuống hóa thành Ngọc Lệ, kèm theo giọt lệ đó là tinh huyết của nàng khi nàng vấn lạc cũng đồng thời rơi cùng một chỗ tạo thành Ngọc Lệ Huyết Viêm.
Nghe Long Ca kể xong, Quân Huyền cũng gật gù. Hắn nhấc bước chân lên tiến tới dị hỏa. Càng đến gần Quân Huyền hắn càng cảm nhân được nhiệt độ đang tăng lên rõ rệt, rõ ràng từ điểm hắn xuất phát đến đây chỉ vẻn vẹn mười năm bước chân mà nhiệt độ như tăng đến một trăm độ vậy.
Nếu không phải Quân Huyền hắn dùng hồn lực phụ thể và cũng là một chủ tu hỏa thì sợ rằng hắn cũng khó tiến gần thêm. Quân Huyền vừa đi thêm hai bước chân nữa thì Tiểu Viêm trong áo hắn cũng bừng tỉnh. Tiểu Viêm không còn bộ dáng mơ màng khi mới ngủ dậy nữa, nó lập tức bay ra khỏi áo Quân Huyền nhìn chằm chằm vào dị hỏa.
Quân Huyền phát hiện Tiểu Viêm như vậy cũng không có phản ứng gì quá ngạc nhiên, hắn nghĩ rằng Tiểu Viêm theo bản năng đã phát giác sự nguy hiểm từ dị hỏa. Hắn tiến thêm vài bước chân, khi đứng cạnh dị hỏa một mét hắn vội truyền âm vào thức hải:
- Tiền bối, ta bây giờ làm sao để có thể chinh phục được nó? – Quân Huyền ánh mắt không rời dị hỏa nói.
Tiền bối thần bí cũng trầm tư giây lát mới đáp: “Nắm lấy hỏa chủng của dị hỏa, sau đó muốn thu phục nhanh nhất đó là nuốt xuống. Nhưng mà cách này tương đối nguy hiểm, ngươi có thể chết!”
Nghe xong, Quân Huyền hắn đứng hình vài giây, hắn đã đi đến bước này cũng không có ý định quay đầu nhưng mà đối diện với cái chết bây giờ, hắn vẫn chưa có dũng khí như vậy.
Bất quá, tiền bối thần bí lại nói thêm: “Nếu ngươi có thể chịu đau đớn kéo dài thì nắm lấy hỏa chủng và luyện hóa nó, cách này sẽ giảm khả năng ngươi chết đi ba phần.”
Quân Huyền nghe xong cũng nuốt xuống một ngụm nước bọt, quả nhiên chí bảo thiên địa đâu phải củ cải ngoài trợ muốn lấy là lấy đâu. Mà muốn lấy được đều phải mang sinh mệnh ra đổi, nếu không thành công thì thành tro.
Hắn cười cười nói: “Tiền bối, hỏa chủng của nó là cái gì a?”
Dù tiền bối thần bí nói nắm vào hỏa chủng nãy giờ nhưng mà hắn lại vẫn chưa biết được hỏa chủng nó là cái gì nên liền hỏi lại. Tiền bối như có phần khó hiểu đáp: “Hỏa chủng của Ngọc Lệ Huyết Viêm đương nhiên là Ngọc Lệ nằm trong tâm Huyết Viêm. Ngươi sẵn sàng chưa?”
Quân Huyền hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu nói: “Ta đã đến đây đương nhiên đã mang tâm lí sẵn sàng. Mà lí do ta liều mình như vậy đến đây nếu nói ra thật buồn cười a. Người khác tu luyện vì mộng lớn, ta tu luyện đơn giản chỉ muốn một nụ cười mỹ nhân!”
Tiền bối lúc này cũng như đồng cảm với Quân Huyền nói: “Mỗi người tu luyện đều có nguyên do của mình, chả có nguyên do nào đáng cười cả. Mà ta lại thấy nguyên do của ngươi rất dễ thương đâu, đơn giản như vậy lại không phải tranh với đời, tránh được thị phi hay nguy hiểm trong thế gian.”
Quân Huyền hắn cười cười nói: “Cảm ơn tiền bối.”
Dứt lời hắn bước lên cũng không quên truyền âm vào trong thức hải và nhìn Long Ca nói: “Ta quên còn chưa nói lí do còn lại, đó là để có thể giúp những người đã giúp ta.”
Tiền bối và Long Ca đồng thởi mở miệng cười. Tiền bối cũng không nói gì thêm nhưng Long Ca lại tới gần hắn nói: “Yên tâm, đã có ca ở đây Tiểu Huyền Huyền không thể chết được.”
Quân Huyền cũng chỉ cười một cái, sau đó hắn liền bước chân lên phía trước tới dị hỏa. Dù khoảng cách ngắn ngủi chỉ là một mét nhưng mà lúc này áp bức từ dị hỏa tỏa ra đủ để Quân Huyền khó mà tiến gần. Hắn hơi thở có phần dồn dập, hai má có mồ hôi chảy xuống, nhịp tim là so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.
Tiến lại gần dị hỏa hơn, hắn đôi tay hóa ngọc thủ, thêm hồn lực phụ thể bao bọc kèm thú hỏa bao phủ. Hắn ngạnh sinh sinh hướng tới dị hỏa cầm tới.
Nhưng mà từng này lớp bảo hộ mà muốn chạm tới dị hỏa vẫn là chưa đủ. Dị hỏa chính là chí bảo tối cao đến Thánh giả lực lượng muốn chạm vào cũng là rất khó, nay chỉ với đơn giản như vậy mà muốn chạm là điều không thể. Bàn tay Quân Huyền vừa đi vào lớp huyết viêm cũng chính là lúc ba tầng bảo hộ lập tức vỡ tan.
Huyết viêm nhiệt độ đốt trời, bàn tay Quân Huyền cũng không chịu nổi bắt đầu có dấu hiệu bị đốt cháy trụi.
Khi Quân Huyền tiếp cận dị hỏa như vậy, bên trong thông đạo có nhiều tảng đá đã không chịu được áp lực vô hình mà chợt vỡ tan. Thạch nhũ cũng vỡ theo rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.