Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 168: Lâm Khinh mất tích




Lâm Khinh thả tay ra một cái, Hắc Phi đằng lập tức biến thành một đạo lục quang nhập vào người y.
Vạch cánh tay lên, Lâm Khinh thấy ngay bên cạnh vết bớt không gian có một dây đằng như được vẽ thẳng vào tay. Dây đằng này trông khá dữ tợn, chia thành nhiều nhánh bò từ cổ tay lên tận khuỷu tay.
Lâm Khinh cảm thấy một mối liên hệ như có như không giữa linh hồn và dây đằng. Y vui vẻ đùa nghịch với nó, sau đó nhớ ra mới lấy từ nhẫn ra vài cái ngọc giản:
"Ta cũng có cái này tặng huynh này. Ở ma giới ta kiếm được vài công pháp khá hay ho."
Lam Túc trước tiên nâng tay Lâm Khinh lên xem xét một hồi, nhíu mi tỏ vẻ ghét bỏ cái hoa văn này nhưng cuối cùng cũng không nói gì, ssu đó mới cầm lấy một ngọc giản rồi thử đưa nguyên thần vào xem xét, không ngờ lại là một công pháp chiến đấu hệ lôi, cấp bậc đã đạt đến Thiên cấp.
"Đệ lấy thứ này ở đâu?"
"Ta tuỳ tiện mua được ở tụ bảo phường. Ma linh giới không thể hấp thu ma khí nên mấy thứ này bị coi là hàng cấm. Giá khá rẻ."
Lam Túc nhìn tên công pháp thì khá hứng thú. 'Ngư lôi song điệp.' Quả thật rất hợp với hắn.
Mặc dù giờ đây Lam Túc ít khi sử dụng đến công pháp, thân thể của hắn dần dần hoà hợp với thiên địa rồi cho nên những thứ này đều là vật ngoài thân, nhưng đây là thứ bảo bối tặng thì lại khác.
Hắn đưa ngọc giản lên đầu, sau khi tin tức truyền vào đại não thì cẩn thận đem ngọc giản bỏ vào một cái hộp ngọc rồi cất đi.
Tiếp theo Lam Túc nhìn qua ba cái ngọc giản còn lại.
Đây đều là công pháp chiến đấu đã đạt tới địa cấp cao giai. Lam Túc trả lại một cái cho Lâm Khinh rồi lấy hai cái còn lại.
"Cảm ơn bảo bối nhé, nhưng ta nghĩ đệ nên giữ lại cái này, nó khá thích hợp với đệ, cũng rất dễ học. Mấy ngày nữa đệ hãy tranh thủ tu luyện, sau này sẽ rất có ích."
Lâm Khinh tò mò đưa ngọc giản lên đầu nhìn xem, thì ra là công pháp chiến đấu hoá khí kình thành lưỡi dao mà lão trưởng quầy khi xưa đã nhắc đến. Công pháp này tên là Phong đao.
Y tiện thể để tin tức và cách thức tu luyện truyền vào đầu.
Tính toán một chút, chỉ còn mười ngày nữa là đại hội các tông môn đã bắt đầu rồi. Lần này địa điểm tồ chức ở giữa Vạn yêu sơn mạch chỉ cách đây tầm ba trăm dặm cho nên không cần đến sớm.
Mấy ngày còn lại Lâm Khinh quyết định tu luyện công pháp Phong đao, nhưng Lam Túc làm sao có thể chấp nhận, hắn vừa nghe nói thế đã bế bổng Lâm Khinh lên rồi bay về hướng lầu Thanh Lam. Y giãy giụa muốn xuống mà không nổi.
"Huynh làm gì vậy?"
"Đệ muốn tu luyện gì thì tu luyện cũng phải cho ta ăn no trước đã chứ."
Lam Túc vừa về đến nơi đã chặn đứng môi Lâm Khinh bằng một nụ hôn cuồng dã, chỉ một chút y đã nhũn ra, không còn cách nào khác đành phải mặc hắn làm gì thì làm.
Lần này Lam Túc không vướng víu điều gì, hắn quyết định khiến Lâm Khinh mấy ngày không xuống giường được.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hai người chơi quá trớn, sau khi Lam Túc bắn vào bên trong hai lần thì cơ thể Lâm Khinh tự động vận chuyển công pháp, linh lực giữa hai người bắt đầu giao nhau dần dần hình thành một nguồn năng lượng lớn đến không thể kiểm soát.
Lúc bấy giờ Lam Túc mới phát hiện ra điều không đúng, nhưng mà muốn ngăn lại cũng không được, cuối cùng hắn mới ý thức được mùi hương hoa sen trên người Lâm Khinh không phải tự nhiên mà sinh.
Nguồn năng lượng giữa hai người bây giờ cực kỳ khổng lồ, nếu luyện hoá hết thì cơ thể sẽ có chỗ tốt rất lớn. Nhưng Lâm Khinh lại khác, căn cơ của y đang bị lung lay vì thăng cấp quá nhanh, nếu nguồn năng lượng này truyền vào người thì tu vi sẽ tăng nhưng có thể để lại di chứng về sau.
Lam Túc biết rất rõ điều này nên bắt đầu toát mồ hôi nghĩ cách xử lý.
Điều làm hắn khó hiểu hơn là nguồn năng lượng này lại cực kỳ hoà hợp với ma khí trong cơ thể Lâm Khinh. Cuối cùng Lam Túc không còn cách nào khác đành bấm pháp quyết rồi để mặc nguồn năng lượng lẫn cả ma khí này truyền vào người mình.
Hắn cũng chưa biết điều này là lợi hay hại nữa.
Vấn đề là hai người vẫn đang kết hợp với nhau, tính khí của Lam Túc còn cứng rắn ở trong người Lâm Khinh. Hắn đã thử vài cách và không thể rút ra được thành ra đành tích cực... làm tiếp.
Hai người duy trì trạng thái kết hợp một ngày một đêm thì mới giải quyết xong nguồn năng lượng đó. Lúc này Lâm Khinh đã mệt đến độ không thở nổi. Lam Túc cũng chật vật không kém.
Nhưng lợi ích của nguồn năng lượng kia quá lớn. Lam Túc hưởng trọn nên tu vi có phần tinh tiến. Lúc hắn tẩy rửa cho Lâm Khinh thì hôn nhẹ vào đôi mắt đã sắp đóng chặt rồi quyết định hỏi y:
"Đệ có biết cơ thể mình có vấn đề gì không?"
Lâm Khinh miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Lam Túc, vừa định trả lời thì nhìn thấy sắc mặt của nam nhân biến đổi, hắn vội vàng bế Lâm Khinh vào nhà.
"Sao vậy?"
Lam Túc nhanh chóng mặc y phục vào người, "Ta phải đi một lúc. Có người đụng vào hộ sơn đại trận của Thiên Huyền tông."
"Vậy huynh đi đi." Lâm Khinh cũng muốn đi nhưng mà cơ thể y không chịu nổi nữa. Lam Túc lấy một tấm áo choàng mặc hờ cho y, lưu luyến hôn lên đôi môi sưng đỏ.
"Chờ ta."
Nói xong Lam Túc vội vã đi ra ngoài, truyền âm cho Lưu Toàn quay về đây rồi mới phóng đi.
Lâm Khinh cảm giác người mệt mỏi vô cùng, đang định chìm vào giấc ngủ thì cảm giác áp bách truyền đến khiến y không thở nổi, chân tay tê cứng. Y định truyền âm cho Lưu Toàn thì phát hiện mình bị vây trong một không gian biệt lập. Gắng sức ngồi dậy, áo choàng trượt dài xuống vai hở một khoảng da trắng nõn, Lâm Khinh hô lên.
"Ai vậy? Sao không ra đây mà lại lén lút bày trò tiểu nhân?"
Vừa dứt lời thì một tiếng cười nhẹ như chuông gió cất lên, trước mặt y loá lên một màu đỏ tươi, giọng nói ngả ngớn quen thuộc bay tới.
"Dạo này ngươi có vẻ sống tốt nhỉ? Quên ta rồi sao?"
Đồng tử trong mắt Lâm Khinh co rụt lại, cả người lâm vào trạng thái đề phòng, Kỳ lân khải giáp cũng được khởi động.
"Là ngươi."
Dạ Huyền khẽ đưa tay vuốt qua má Lâm Khinh, nhìn thấy khoé mắt phiếm hồng và dấu vết chi chít trên cổ y thì trên mặt thoáng hiện lên một tia đau đớn, hắn cong môi lên cười thật tươi.
"Ngươi không chào đón ta sao? Dù gì chúng ta cũng có một đoạn nhân duyên mà."
Lúc này Lâm Khinh đã hiểu cả mình và Lam Túc đều trúng phải kế 'dương đông kích tây' rồi, y chán ghét đẩy tay hắn ra.
"Nhân duyên cái con khỉ. Sao ta phải chào đón ngươi? Ngươi đến đây làm gì?"
"Ta đến đây để thăm bằng hữu là ngươi thôi." Dạ Huyền vẫn một bộ dáng ngả ngớn như thế, mắt phượng khẽ xếch lên trông yêu diễm tuyệt trần, hắn ghé sát vào Lâm Khinh làm y nổi hết da gà da vịt lên.
"Nhớ ngươi không được sao?"
Lâm Khinh tin được lời hắn mới là lạ, người này từ đầu đến cuối đều tính kế mình. Y quyết tâm không nói chuyện với hắn nữa, dùng ý thức liên tục liên lạc với mảnh phù sinh trong đầu, chỉ tiếc là không thể, ngay cả Lưu Toàn cũng không có tung tích.
Dạ Huyền như đọc được suy nghĩ của y liền nói:
"Vô ích thôi, ta đã dùng bí pháp ngăn cách nơi này thành một khoảng không gian tách biệt rồi. Còn tên hộ vệ của ngươi vẫn ngu y như trước, chẳng cần mất công sức đã thịt được hắn."
"Ngươi làm gì hắn rồi?" Lâm Khinh cáu gắt nhìn người trước mặt mình, rõ ràng một bộ dạng đẹp đẽ nhưng thật ra lại là con rắn độc.
Dạ Huyền cười vô cùng cợt nhả, đáy mắt lại chẳng có ý cười, hắn dùng ngón tay di mạnh như muốn lau hết vết cắn trên cổ Lâm Khinh rồi mới mở miệng.
"Ngươi hãy quan tâm đến chính mình đi đã, đùa vui đủ rồi, bây giờ thì đi cùng ta thôi."
Lâm Khinh cảm thấy nguy hiểm vội cảnh giác lùi lại, muốn trốn vào không gian nhưng Dạ Huyền hành động quá nhanh, hắn nói xong liền vung tay lên, ý thức của Lâm Khinh lập tức rơi vào một vùng mờ mịt. Trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất.
"Lam túc, cứu ta..."
Lúc Lam Túc biết mình bị lừa thì vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất quay lại lầu Thiên Lam, nhưng chỉ tìm thấy Lưu Toàn nằm im không rõ sống chết một góc, cửa mở toang. Cả người run lên, tim đập mạnh trong lồng ngực, hắn vội vàng chạy vào trong nhà nhưng giờ đây bên trong không có một bóng người. Toàn bộ căn lầu đều trống rỗng.
Hắn vội vàng thúc giục mảnh Phù sinh nhưng đáp trả lại chỉ là sự im lặng đến ghê rợn.
Cảm giác lạnh lẽo dâng trào trong người. Hắn vô lực đứng chôn chân tại chỗ, khí tức Đại thừa hậu kỳ tràn ra ồ ạt, đôi mắt dần dần tím thẫm lại.
Lúc các trưởng lão chạy đến thì thấy được cảnh tượng như vậy, dù cả người đều phải chịu đựng uy áp ảnh hưởng nhưng vẫn bất chấp xông tới ngăn lại. Nếu Lam Túc không khống chế được, có khi cả tông môn này sẽ sụp đổ không chừng.
"Tông chủ bình tĩnh lại."
Lam Túc quay ra, ánh mắt lạnh lẽo sắc như dao phóng đến, toàn bộ các trưởng lão đều cảm thấy tông chủ sát phạt vô tình ngày trước đã trở lại rồi.
Ánh mắt đó ghim thẳng vào linh hồn khiến bọn họ chỉ có thể thuần phục. Hắn nhẹ nhàng hỏi một câu khiến tất cả phải rùng mình:
"Người của ta đâu rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.