Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 77: Thói Đời Nóng Lạnh




Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Nhưng tiểu gia hỏa vẫn thẳng sống lưng, đứng trước mặt nàng, bộ dáng gà mái bảo vệ gà con, trong lòng Lâm Diệp Nhi một trận ấm áp.
Phương Tiểu Hinh từ nơi khác gấp trở về, vừa tiến vào từ đường đã nhìn thấy tình cảnh như vậy. Phương Tiểu Hinh là bằng hữu tốt nhất ở trong thôn của Lâm Diệp Nhi.
Lúc này thấy đến hảo bằng hữu của mình bị mọi người vây quanh chỉ trỏ, trong lòng tức khắc dâng lên một cỗ lửa giận.
"Các ngươi nói bậy gì đó! Diệp Nhi không phải loại người như vậy." Phương Tiểu Hinh từ trong đám người chen vào, lớn tiếng trách cứ những cái miệng độc địa.
"Ngươi chỉ là một tiểu nữ hài nhà khác thì biết cái gì." Có người lập tức không khách khí nói.
Phương Tiểu Hinh còn muốn nói, lại bị nương giữ chặt, không cho nàng nhiều lời.
Tiểu Lâm thị là mẫu thân Lâm tiểu đồng, nhìn tỷ muội ba người bất lực gắt gao ôm thành đoàn, nghĩ đến ngày ấy trên xe ngựa, Lâm Diệp Nhi cho các nàng bánh rán vừa nở nụ cười, một nụ cười thuần khiết không chút tạp chất như vậy, sao có thể sẽ làm ra loại sự tình này.
Nàng xưa nay vẫn nhát như chuột, lần đầu tiên mở miệng trước nhiều người như vậy, thanh âm có chút nhỏ, dường như là đọng lại trong cổ họng, "Diệp Nhi cô nương, không phải người như vậy."
Mẫu thân Tiểu Lâm thị, mày nhíu lại thành một đường, đối với tức phụ phẫn nộ quát: "Ngươi không nói lời nào không ai nói ngươi là người câm, thứ mất mặt xấu hổ."
Tiểu Lâm thị cổ co rụt lại, cúi đầu, dũng khí vừa mới dâng lên đã mất hết.
Hồ quả phụ nhìn tỷ muội ba người bị mọi người công kích, trong lòng một trận chua xót, nàng biết lời đồn đãi rất lợi hại, nàng đã từng bị bức thiếu chút nữa nhảy sông.
"Các ngươi ai tận mắt nhìn thấy thấy bọn họ lén lút, đây đều chỉ là nói mồm, chưa chắc đã là sự thật." Hồ quả phụ có tiếng hung hãn, không sợ ánh mắt giết người của mọi người.
"Nha, An Tử nương, sao ngươi biết họ không ở bên nhau." tiểu Tần thị là muội muội ruột lên tiếng nói.
"Ta đương nhiên biết."
Tiểu Tần thị châm chọc nói: "Đều là cùng một loại, trách không được muốn bao che."
Sự kiện năm đó là cây châm trong lòng Hồ quả phụ, chạm vào liền đau.
Hồ quả phụ tức khắc nổi giận, trực tiếp lao lên, muốn xé nát cái miệng thối kia của tiểu Tần thị.
"Các ngươi hồ nháo cái gì." Lí chính quát lớn một tiếng.
Người chung quanh thực mau kéo hai người ra.
Lí chính đưa ánh mắt nhìn về phía phụ thân của Hắc Bì, muốn hắn bước ra nói mấy câu, Lâm nha đầu là cô nương tốt, dù sao hắn cũng đã từng nhìn nàng lớn lên, chỉ hy vọng hắn cũng vì Lâm nha đầu nói một câu.
Phụ thân Hắc Bì bắt gặp ánh mắt của Lí chính, lập tức quay đầu. Hắn trong lòng cũng minh bạch, chuyện này là Hắc Bì nói bừa, nhưng là hắn cũng có tiểu tâm tư. Nếu là lần này Lâm Diệp Nhi thật sự có thể trở thành tức phụ nhi tử, Ngô gia bọn họ liền có hậu.
Lí chính vừa thấy thái độ của hắn , trong lòng chợt lạnh, âm thầm thở dài một hơi.
Lâm Diệp Nhi đem hết thảy đều đặt ở trong mắt, thân thích của mình kia, nhị thúc, tam thúc, không ai đứng ra vì bọn họ nói một câu, toàn bộ mắt lạnh nhìn, ánh mắt ghét bỏ kia, là ước gì có thể tránh xa bọn họ được càng xa càng tốt.
Ngược lại có những người không cùng huyết thống, lại đứng ra vì bọn họ nói chuyện, ngay cả tiểu Lâm thị là một nữ nhân nhát gan, đều chịu vì bọn họ nói chuyện. Mà những người gọi là thân nhân, cái gọi là Lâm thị tộc nhân, thì không có một bóng dáng.
Lâm Diệp Nhi khổ sở trong lòng, vì huynh muội Tiểu Đoàn Đoàn cảm thấy bi ai, vì phu thê Lâm thị cảm thấy không đáng giá. Năm đó phu thê Lâm thị, giúp bọn họ nhiều như vậy, chờ đến lúc bọn họ nhắm mắt, bọn họ lại đối xử như thế với con cái của họ.
Như thế này không phải cụm từ "thói đời nóng lạnh" có thể hình dung, mà là "lòng lang dạ sói".
Sắc mặt nàng thực bình tĩnh, bình tĩnh như nước, phảng phất những đồn đãi chết người này không chút nào để ý, ánh mắt thanh lãnh mà nhìn mọi người trong viện.
Những người này bất kể có tâm tư gì, là ghen ghét quấy phá, hay là trời sinh thích bỏ đá xuống giếng, mặc kệ là loại nào, đều đã đắc tội nàng.
Nàng là người rất hẹp hòi, lúc này đã đặt toàn bộ những thái độ kia của mọi người vào trong mắt, ghi tạc trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.