Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 43: Tìm Kiếm Nguồn Cung




Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Chỉ là, hai người bọn họ ngày ấy tựa hồ không có chú ý tới hắc khí trên người Vương Uyển Nhi. Có thể là lúc đó hai người chưa được cải tạo thân thể, không giống như nàng.
"Ân." Lâm Diệp Nhi gật gật đầu.
Hai người cũng không biết, việc phát sinh sau này, oanh động toàn huyện, mà hết thảy ngọn nguồn lại bắt nguồn từ phủ đệ huyện lệnh.
"Tỷ, ngày mai chúng ta thu bao nhiêu cải trắng?" Lâm Võ nói sang chuyện khác.
Lâm Diệp Nhi cũng đem việc nhà huyện lệnh vứt sang một bên, việc của các quan lớn cũng không tới phiên tiểu dân tóc húi cua như bọn họ tới nhọc lòng.
"Càng nhiều càng tốt."
Đồ chua không giống như hạt dẻ, một năm bốn mùa đều có thể làm, không phổ biến cũng thật khó. Đồ chua bốn văn tiền một viên, cho dù hơi đắt, nhưng do mới mẻ, lại là đồ đặc hữu của trấn, cho nên nhiều người cũng vui lòng mua về để ăn.
"Lần trước ta đã thu cải trắng của thôn mình rồi, hiện tại lại tiếp tục đi mua, sợ cũng không được nhiều. Chúng ta vẫn nên mua ở trấn trên đi." Lâm Diệp Nhi nhắc nhở nói.
Lâm Võ đi mua thêm vài cái lu, Lâm Diệp Nhi cùng Tiểu Đoàn Đoàn tới chợ bán thức ăn, bởi vì là buổi chiều, nên không có bao nhiêu người. Ba người đi đến một quầy hàng chuyên môn mua cải trắng, Lâm Diệp Nhi ngồi xổm xuống, cầm lấy một bắp cải trắng, "Lão bản, bán thế nào?"
"Hai văn tiền một bắp, mua hai viên văn tiền."
Cái giá này là bình thường, bất quá, so với cải trắng mua ởt trong thôn thì đắt hơn chút. Trong thôn giá là một văn tiền một viên, bọn họ mua nhiều, liền giảm xuống một văn tiền hai viên.
"Nếu mua nhiều thì sao?" Lâm Diệp Nhi hỏi.
Nếu là một văn rưỡi một viên, thêm cả phí tương tiêu các thứ tổng khoảng hai văn tiền. Sau khi ra thành phẩm bốn văn tiền một viên, vậy cứ một viên sẽ lời hai văn tiền.
Dù không được nhiều như hạt dẻ, nhưng là nghề bốn mùa đều có thể làm, hạt dẻ thì lại không như thế. Tuy nói nàng có không gian, một năm bốn mùa đều có thể bán, nhưng nàng không thể trắng trợn lấy ra như vậy, quá dễ gây chú ý, lại rất nguy hiểm.
"Các ngươi muốn bao nhiêu?" Tiểu quán lão bản không để bụng, có lẽ nghĩ đám nhóc này là nhà bần nông, nhiều nhất cũng chỉ mua một hai sọt, đặt trong nhà, tích trữ để qua mùa đông.
"Ngươi có bao nhiêu, ta liền mua bấy nhiêu." Lâm Diệp Nhi cười nói.
Quán chủ vừa nghe có chút há hốc mồm, trên dưới đánh giá tỷ muội Lâm Diệp Nhi, đáy mắt có chút không tin, "Ngươi xác định?"
Lâm Diệp Nhi cười gật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại làm chủ quán có chút tin tưởng.
"Nhà ta đại khái có ba bốn trăm cân, ngươi xác định muốn mua sao?"
Ba bốn trăm cân nghe nhiều, nhưng thực ra số lượng lại không nhiều, chủ yếu là cải trắng khá nặng, một viên đã nặng tới hai, ba cân. "Được. Giá cả tính như thế nào?"
Lão bản cuối cùng đã nhìn ra, hai tiểu cô nương này thật sự không phải nói giỡn, nếu là có thể đem trong nhà cải trắng trong một lần bán hết, cũng đỡ phải mỗi ngày ngốc ở chỗ này, thời gian còn lại còn có thể ra ngoài tìm việc làm.
"Dựa theo bình thường thì hai viên ba văn tiền. Nếu ngươi đã muốn mua hết thì một văn một viên cũng được."
"Có thể."
Tuy rằng vẫn đắt hơn một chút so với trong thôn, nhưng Lâm Diệp Nhi cũng biết, người trong thôn có thể để nàng lời như vậy, chẳng qua lại thương cảm cho tình cảnh không nơi nương tựa của tỷ muội các nàng mà thôi. Cho nên giá này so với những nơi khác cũng xem như là tiện nghi cho nàng rồi.
Hai bên ước định ngày mai sẽ đưa hàng đến, còn làm một thỏa thuận,đó là nếu là trong nhà có cải trắng đều có thể bán cho nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.