Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 114: Lão Nhân Cổ Quái




Tác giả: Vân Phi Mặc
Điếm tiểu nhị không tự giác chà xát cánh tay nổi lên nổi da gà, đứng ở cửa không muốn đi vào.
Lâm Diệp Nhi liếc mắt một cái liền nhìn trúng tiểu viện tử này, đoạn đường hẻo lánh, phòng ốc chung quanh tựa hồ cũng không có người đặt, rất có ít người đi lại. Nàng không cảm nhận được bất kì hơi thở quỷ mị nào, nếu không phải do đối phương quá mức cao thâm, nàng nhìn không ra, thì tức là có người giả thần giả quỷ.
"Gian nhà này cho thuê như thế nào?"
Điếm tiểu nhị sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Diệp Nhi, phòng ở như vậy nàng thế nhưng cũng dám ở lại, cô nương này lá gan thật đúng là đủ lớn, trong lòng bội phục, ngoài miệng cười nói: "Ngươi chờ một chút, ta đi tìm Phương bá quản lý viện này."
Điếm tiểu nhị vừa đi, Lâm Diệp Nhi tinh tế đánh giá bố cục của tiểu viện này, ở giữa là chính phòng, hai bên là phòng ngủ, ở sân bên trái là phòng bếp, bên phải là phòng kho.
Sân Đông Nam có một cây nhãn, cách đó không xa là một giếng cổ, duỗi đầu tìm tòi, trong giếng còn có nước, cũng khá trong.
Kẽo kẹt một tiếng, Lâm Diệp Nhi nghiêng đầu nhìn phía cửa viện, thấy một lão giả tầm hơn năm mươi đi vào sân, ánh mắt bất thiện vẩn đục nhìn chằm chằm Lâm Diệp Nhi.
"Ngươi là ai? Đến nơi đây tới làm gì?" Lão giả chống quải trượng tiến vào.
Người tới là lão nhân, Lâm Diệp Nhi tuân theo nguyên tắc kính già yêu trẻ, cho dù đối phương ánh mắt không có chút nào thân thiện, vẫn như cũ khách khí có lễ trả lời: "Tìm chỗ để ở tạm mà thôi."
Lão giả mặt không biểu tình nói: "Nơi này không cho thuê, chỉ có bán. Ngươi muốn mua sao?"
Vờ lờ, nàng tới nơi này để kiếm tiền, cũng không phải là tới tiêu tiền.
Nghe câu này cứ nghĩ đến Tranh đại gia, cứ nghĩ câu tiếp theo sẽ là "mua, tiền không thành vấn đề" chứ ^^
Lão giả vừa thấy biểu tình của nàng, biết nàng sẽ không mua, thanh âm lạnh lùng nói: "Không mua thì liền rời đi nơi này."
Lâm Diệp Nhi không có di chuyển, hỏi ngược lại: "Ngươi lại là ai? Là chủ nhân của gian nhà này sao?"
Lão giả sắc mặt trầm xuống, giơ quải trượng hướng về phía Lâm Diệp Nhi, Lâm Diệp Nhi nhanh chóng lui hai bước, tránh thoát chiêu công kích kia, chỉ nghe bùm một tiếng, quải trượng đã lún sâu trong đất.
Ta phi, nếu phản ứng không đủ mau, dính chiêu này, đầu nàng còn không nở hoa hay sao.
Tuy nói làm người theo nguyên tắc kính già yêu trẻ, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không ngu muội làm vậy ở mọi tình huống. Nếu là trưởng giả không giống trưởng giả, vọng tưởng cậy già lên mặt, đừng trách nàng không kính trọng.
"Ngươi lại động thủ, đừng trách ta không khách khí." Thấy lão giả lại muốn tiếp tục động thủ, Lâm Diệp Nhi trầm giọng quát.
Lão giả hừ lạnh một tiếng, "Chỉ cần ta còn có một hơi, ta liền phải đánh chết đàn sói đói các ngươi."
Nha, cmn chuyện gì đang xảy ra vậy.
Lâm Diệp Nhi vẻ mặt mộng bức nhìn lão giả.
Lúc lão giả giơ quải trượng xông về phía nàng, từ cửa viện lại truyền đến thanh âm, thân ảnh điếm tiểu nhị xuất hiện, theo sau là một nam nhân trung niên tầm khoảng bốn mươi.
Hai người nhìn thấy hành động của lão giả giật nảy mình, vị kia trung niên nam nhân lên tiếng quát: "Lâm lão bá, ngươi làm gì vậy?"
Lâm lão bá nhìn trung niên nam nhân, tay giơ quải trượng dừng một chút, sau đó trợn mắt, buông xuống quải trượng trong tay, người run run rẩy rẩy đi vào sân.
Lâm Diệp Nhi nhìn lão giả không thể hiểu được, hành động của lão thật kì quặc, lúc này còn rất hung dữ, giờ lại không buồn hé răng rời đi.
Điếm tiểu nhị đi lên trước dò hỏi: "Cô nương, ngươi không sao chứ?"
Lâm Diệp Nhi lắc đầu, "Không có việc gì, người nọ là ai?"
Nam nhân trung niên vẻ mặt xin lỗi nói: "Cô nương, thật xin lỗi. Lâm lão bá 6 năm trước đầu bị thương, trở nên có chút không bình thường, lúc hồ đồ sẽ làm chuyện hơi nguy hiểm một chút, lúc thanh tỉnh lại là một người rất nhiệt tình. Cô nương, ngàn vạn đừng để ý."
Không để ý, haha, đến lúc bị gõ cho một phát thì ở đó mà không để ý -.-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.